Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 283: Chương 283: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi chính là người của anh! 8




Nghe vậy, sắc mặt Tề Nhân Kiệt bỗng nhiên thay đổi, anh ngưng mắt nhìn ý cười trong đôi mắt Văn HInh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Tôi có vấn đề hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, hả?” Người phụ nữ này, lại dám nói phương diện kia của anh có vấn đề, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải hối hận!

Ai ngờ, Văn Hinh lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cô chỉ tay vào Tề Nhân Kiệt rồi nói với thím Trương: “ Thím Trương, thím xem anh ta đe dọa cháu!”

“ Tôi nào có!” Tề Nhân Kiệt tức tới hộc máu, người phụ nữ này….

Quả nhiên, thím Trương lập tức quay đầu nhìn Tề Nhân Kiệt định lên tiếng, nhưng Tề Nhân Kiệt cũng đồng thời lên tiếng, “ Đột nhiên nhớ ra là tôi còn có chuyện, phải đi trước, buổi tối lại tới!” Nói xong, anh đã chạy nhanh ra khỏi cửa, thấm thoắt đã không thấy bóng người đâu.

“ Hừ, coi như tiểu tử ngươi chạy nhanh!” Thím Trương oán hận nói, quay đầu nhín Văn Hinh, vội vàng hỏi: “Văn tiểu thư, cô và thiếu gia nhà tôi rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Đứa bé trong bụng cô có phải là của cậu ấy không?” Nếu quả thật đây là con của thiếu gia, vậy thì phu nhân nhất định sẽ mừng tới hôn mê bất tỉnh đấy.

“ Không phải, tôi và thiếu gia nhà thím chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Văn Hinh cười nhạt, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc cô cũng bắt được nhược điểm của Tề Nhân Kiệt rồi.

“ Thì ra không phải là bạn gái của thiếu gia à?” Nghe vậy, thím Trương lập tức tỏ vẻ thất vọng, “ Nhưng mà, thiếu gia nhà chúng tôi xuất sắc như vậy, tại sao tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào thật lòng với cậu ấy ?” Mặc dù tính khí cậu ấy có chút không tốt, có chút tự đại, tự phụ, hơi kiêu ngạo, trong mắt không có người….”

"Thím Trương !" Đang lúc thím Trương ngồi đếm ngón tay quở trách Tề Nhân Kiệt, đột nhiên Tề Nhân Kiệt lại xuất hiện trong phòng bệnh, thiếu chút nữa khiến thím Trương hồn bay phách tán.

“ Ấy, thiếu gia!” Ông trời , tại sao đột nhiên cậu ấy lại trở lại, mới vừa rồi mình nói, hẳn là đã bị nghe thấy hết rồi!

Tề Nhân Kiệt bên ngoài ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại lạnh, nói: “ Thì ra là trong mắt thím, tôi là người khiến người khác khó chịu như vậy à?” Anh đột nhiên nhớ tới có một số việc cần giao phó thím Trương nên mới quay lại, không ngờ lại nghe được những lời này.

"Thiếu gia. . . . . ." Trong lòng thím Trương có chút run sợ, bà cười theo, chỉ sợ thiếu gia nổi giận liền cho bà về Mỹ, như vậy bà sẽ không được nhìn mặt cháu gái nhỏ rồi.

( ý nói đứa bé trong bụng Văn Hinh)

Thấy thím Trương cuối cùng cũng biết sợ, nụ cười trên mặt Tề Nhân Kiệt ngày càng tăng lên, “ Tôi chỉ muốn nói cho thím biết, người phụ nữ này rất tham ăn, về sau thím chuẩn bị cơm, thì chuẩn bị nhiều chút nhé.” Nói xong, bóng dáng anh một lần nữa biến mất sau cánh cửa.

“ Ông trời, làm tôi sợ muốn chết!” Thím Trương cảm thấy nhẹ cả người, bà lập tức ngồi tê liệt ở trên ghế, vỗ ngực, xem chừng vừa rồi bị dọa không hề nhẹ.

Sự thật chứng minh, không thể nói xấu sau lưng người khác!

Thím Trương nghe Tề Nhân Kiệt giao phó như vậy, lần nào tới cũng mang tới hai hộp cơm, cùng nhiều thức ăn, mỗi lần nhìn đều khiến Văn Hinh im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.