Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 227: Chương 227: Vào công ty giúp hắn! 1




Văn Hinh chỉ nghe qua đã có thể đoán được Diêu Phương đang muốn nói gì, “ Bác nói muốn cháu tới công ty làm việc cho Du Thần Ích?”

Diêu Phương sững sờ, sau đó gật đầu nói, “ Tôi biết rõ bây giờ cháu không thể làm việc vất vả, nhưng mà bây giờ chỉ có cháu mới có thể giúp được Thần Ích thôi. Cháu biết Lạc tình rồi đấy, nó chỉ không gây thêm phiền là được, căn bản không trông cậy được việc gì cả.”

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Diêu Phương, Văn Hinh do dự “ Nhưng mà… anh ta cũng không muốn gặp cháu.”

Nghe cô nói như vậy, Diêu Phương lập tức vui mừng, “ Chỉ cần cháu đồng ý, bác sẽ nói chuyện với Thần Ích.”

Văn hinh cúi đầu trầm mặc, do dự muốn từ chối, cuối cùng đành gật đầu đồng ý, “ Được rồi, cháu sẽ thử một chút.” Nếu như chuyện này thực sự là do Tề Nhân Kiệt gây sức ép, cô phải nghĩ cách xử lí mới được, để cả hai bên chịu ít tổn thất. Bởi vì cô biết , theo tính tình của Du Thần Ích, nếu như hắn biết là Tề Nhân Kiệt giở trò, nhất định hắn sẽ phản kích.

Đột nhiên nhớ lại ngày đó hắn nói với cô: Nếu như cô dám đi tìm Tề Nhân Kiệt, tôi sẽ khiến tập đoàn Gấm Vinh sụp đổ, khiến hắn đến nhà cũng không có mà về.

Nếu như hắn đã nói ra như vậy, nhất định hắn có năng lực làm việc này, điều này cô không hề hoài nghi.

"Cám ơn cháu , Văn Hinh!" Diêu Phương chân thành nói cảm ơn.

Văn Hinh ngẩng đầu nhìn về bàm trên mặt vẫn tỏ ra do dự, nhưng lại khó mở miệng. Diêu Phương thấy vậy, quan tâm hỏi: “ sao vậy, có vấn đề gì à?”

Văn Hinh do dự một lát, cuối cùng gian nan mở miệng nói, “ cái đó… lần trước, cha cháu có nói…. Có nói là ôm cháu từ đâu về nuôi không?” Đúng vậy, cô vẫn còn cảm thấy rối rắm. Mặc dù trong lòng cô, họ là cha mẹ nhưng chưa từng quan tâm cô, mà đã từng vứt bỏ cô, nhưng cô vẫn muốn biết, cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là ai, bây giờ họ đang ở nơi nào?

Nếu như có thể tìm được họ, cô chỉ muốn hỏi họ một câu, tại sao hồi đó lại vứt bỏ cô.

“ Cháu muốn tìm cha mẹ ruột mình? ” Diêu Phương nhăn mày, chăm chú nhìn Văn Hinh.

Văn Hinh gật đầu một cái, không nói gì nữa. Diêu Phương hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước của cô, mãi lâu sau, bà mới lắc đầu, “ Không có, ông ta chỉ nói là ông ta nhận nuôi cháu, không nói thêm gì nữa.”

Nghe vậy, Văn Hinh không khỏi thất vọng, "Thôi, dù sao chuyện cũng xảy ra lâu rồi, cho dù có hiểu rõ chỉ sợ cũng không tìm được họ.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, Diêu Phương ngẫm nghĩ một lúc, bèn nói: “ nếu quả thực cháu muốn tìm, quả thực cũng không khó, chỉ cần tìm được nơi mà năm đó Văn Chương ôm cháu về nuôi, nhất định sẽ tìm được manh mối. Văn Chương dù sao cũng là người danh môn, giàu có, đột nhiên ôm một đứa trẻ về nuôi, nhất định sẽ có nhiều người chú ý.”

Nghe vậy, Văn Hinh mới từ mất mát trở về, trong lòng cô dâng lên một tia hi vọng. Thấy thế, Diêu Phương mới cười bảo: “ Chuyện này để ta lo, với quan hệ của ta, muốn điều tra chuyện này cũng không khó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.