“Anh thật sự muốn vào à?” Kéo cửa ra, Khang Mân Quân mở đầu bằng một câu.
Đứng ở trước cửa, Phạm Húc Nhật cúi đàu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắm có chút nghiêm túc dị thường.
Thế nào? Trong nhà cô không có nhiều người? Ngẩng mặt lên, Phạm Húc Nhật
đại khái đã đoán được tám chin phần. Anh nghĩ, chỉ là nghe cô vừa rồi ở
trong nhà lách ca lách cách, anh cũng đoán sơ sơ được bên trong là tình
cảnh gì.
“Có thể đi vào không?” Đôi môi nở một nụ cười nhàn nhạt, Khang Mân Quân thấy ngây ngốc.
Phanh! Thẳng thắn! Nhịp tim như đánh trống, Khang Mân Quân phát hiện mình đối
với anh mỗi lúc một mê muội rồi. Trời ạ, anh cười lên thật sự rất đẹp
trai.
Cái gì? Không phải chứ, hiện tại cũng không phải lúc tỏ ra háo
sắc! Vung tay lên đầu, Khang Mân Quân thu hồi tinh thần, lần nữa thể
hiện gương mặt nghiêm túc.
”Em nói trước, anh không được chê, không
được suy nghĩ, không được dùng ánh mắt xem thường, không được…”. Khang
Mân Quân ném ra một đống lớn “Không được”, nhưng chưa kịp nói xong, Phạm Húc Nhật đã xem như biết cả, lách phía bên cạnh cô đàng hoàng đi vào.
Vừa bước vào căn phòng nhỏ của Khang Mân Quân, cảm giác đầu tiên của Phạm Húc Nhật là… thật nhỏ, hẹp quá.
Bước qua cửa, phía bên phải là phòng tắm, bên trái là một cái bàn nhỏ để đồ, vào trong một chút phòng được chia làm đôi, căn buồng nho nhỏ phía sau
chắc là phòng ngủ, đằng trước là phòng khách nhỏ.
Nhìn một lượt không tới mười giây, Phạm Húc Nhật đã xem trọn căn hộ. Căn hộ tuy nhỏ, nhưng
thiết kế hợp lý, chỉ có điều chủ nhà… Tầm mắt anh rơi vào mớ đồ vật hỗn
độn trong phòng ngủ.
“Đừng nhìn, em vừa mới thu”. Thoáng chạy qua bên người anh, Khang Mân Quân ra sức kéo cửa phòng lại.
Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị xem thường, sao cô còn thấy buồn bực?
Ai! Đây là kết quả của việc quá mức để ý một người sao? Làm cho mình tâm ý hoảng loạn, thật là mệt mỏi.
“Em biết anh đang nghĩ gì, anh cho rằng em là một cô gái hỏng bét đúng
không?” Cúi đầu thật thấp, Khang Mân Quân nói giọng rất buồn bực.
Không thấy bên kia trả lời, tâm tình Khang Mân Quân càng tệ hơn.
Chưa từng để ý tới suy nghĩ của người khác như vậy, nhưng lúc này cô thật
quan tâm. Bởi vì cô muốn biết, nhìn thấy thế này, anh có muốn bỏ chạy
hay không?
“Không sao, nếu anh không chịu nổi thì thành thật nói ra,
dù sao em cũng vốn dốt nhất là làm việc nhà, cũng không sợ người ta chê
cười.” Không sợ mới là lạ! Chỉ là muốn giữ thể diện nên mới mạnh mồm nói ra những câu này.
Thấy đầu cô ngày càng cúi thấp, Phạm Húc Nhật
không khỏi cười ngặt nghẽo. Trời ạ, anh cảm thấy cô thực sự… thật là
đắng yêu! Cô có thói quen tự biên tự diễn, mà anh lại thấy như xem hài
kịch mà bật cười.
“Nếu anh cười thì ý em là sao?” Phạm Húc Nhật lại
quay về với giọng lạnh lùng như ngày thường, nhưng nếu cẩn thận lắng
nghe, sẽ phát hiện ngay bên trong đó một sự dịu dàng.
“Cái gì?” Nghe
trả lời như vậy, Khang Mân Quân mãnh liệt ngẩng đầu. Vừa nâng được đầu
lên, nhịp tim của cô lại suýt nữa ngưng vài nhịp.
Trời ơi, người đàn
ông này… Người đàn ông này không phải là không thích cười sao? Vậy sao
hôm nay lại nhìn cô cười dữ dội như vậy? Thật là, hại cô như bị điện
dật, hoa mắt chóng mặt, suýt không thở được.
Ra sức lắc đầu, Khang Mân Quân thử làm cho lòng mình vững vàng trở lại.
“Nhìn em như thế, có phải anh cảm thấy em không giống con gái tí nào không?” Thật ra, nói một cách thẳng thừng là cô đang tự ti.
Mặc dù không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà cũng không sao nhưng một người có dáng dấp của mẹ hiền vợ đảm như cô lại không hề biết làm những việc này, đó mới là sai lầm lớn.
Cái gì mà em chắc chắn làm tốt việc nhà, cái gì mà tài nấu nướng của em chắc rất tuyệt, cái gì mà ai làm
chồng em chắc chắn rất hạnh phúc… Quỷ ý…, Xem phòng này của cô đi, có
Thánh mới dám lấy cô.
Đều bị những người khác gây áp lực như thế,
khiến cô không thở nổi, mới làm cho cô không dám cũng không muốn lập gia đình, cho nên chỉ tự nói với mình… yêu, nói chuyện một chút là tốt rồi.
“Em để ý chuyện đấy lắm à?” Thấy bộ mặt tự ti của cô, Phạm Húc Nhật có chút đau lòng.
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, không muốn cô vì mấy chuyện nhỏ này làm cho bất an.
“Không để ý cũng sẽ bị nói đến để ý…” Khang Mân Quân bĩu bĩu môi, nhìn chằm
chằm mặt đất. Không dám nhìn anh, bởi vì cô không muốn thấy sự khinh
miệt trong mắt anh.
“Có người ghét bỏ em à?” Ngón tay dài chuyển qua chiếc cằm nhọn, nâng mặt cô lên, Phạm Húc Nhật muốn cô nhìn vào mắt mình.
“Không có… nếu có ai ngại nói ra, anh tuyệt đối là người đầu tiên!” Đáng ghét, cô cũng không muốn nhìn anh, sao anh cứ ép cô phải nhìn a! Ánh mắt
Khang Mân Quân chuyển động, chính là không muốn nhìn thẳng vào mặt anh.
“Hả?” Cô nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ… Đột nhiên, một tia vui mừng như điên
xẹt qua lòng anh, Phạm Húc Nhật không khỏi cười thêm lần nữa. “Anh là
người đầu tiên vào nhà em sao?”
“Vâng, đúng rồi, anh là người đầu
tiên thấy bộ mặt thật của em á!” Nhẹ nhàng trả lời, Khang Mân Quân ghét
nghe nụ cười của anh, cảm giác như đang cười nhạo cô.
Nhìn thấy cô
tức giận ra mặt, đôi môi đỏ mọng dẩu ra, Phạm Húc Nhật càng cười to hơn… lần này trong nụ cười có cảm giác thỏa mãn.
Anh vươn tay, ôm cô vào
lòng, rồi nhẹ giọng cười nói: “Anh rất vui! Được trở thành người đầu
tiên được em mời đến nhà, anh thực sự rất vui.”
“Dạ?” Có cái gì không đúng! Anh này có phải là không hiểu tình huống này không? “Anh, không
phải sẽ cảm thấy có … có cảm giác bị lừa à?”
“Sao anh lại phải có cảm giác đấy?” Phạm Húc Nhật cười hỏi ngược lại.
“Bởi vì trông em như thế nhưng thực tế là… như vậy!” Khang Mân Quân chỉ về phía một núi đồ đạc hỗn độn trong phòng, mặt đỏ bừng.
“Cái gì mà dạng này dạng kia? Anh nghe không hiểu cũng không muốn hiểu, anh
chỉ biết là anh thích em thôi.”Cũng giống như cô, anh muốn cho cô biết
anh cũng cam kết như vậy.
“Ách? Anh…” Khang Mân Quân khuôn mặt ửng
hồng, kinh ngạc ngây ngốc nhìn chăm chú vào đôi mắt chân thành tha thiết của Phạm Húc Nhật.
Cảm giác hạnh phúc là gì? Chính là nghe được
những lời nói ngọt ngào chết người mà lại không thấy ghê tởm, chỉ cảm
thấy thật vui vẻ thỏa mãn… Ha ha, Khang Mân Quân không khỏi nghi ngờ
cười ra tiếng.
“Thật ư?” Đôi bàn tay nhỏ bé của cô áp lên má mình, cảm thấy nóng bỏng.
“Nếu em thích anh chính là anh, thì anh cũng thích em chính là em.” Nói ra được lần thứ nhất, thì lần thứ hai thật dễ dàng.
“Anh thật không ngại ư? Em làm việc nhà nửa điểm cũng không được! Cái gì mà
nấu cơm, quét dọn, … em đều không biết làm” Một lần nữa xác nhận, Khang
Mân Quân ra sức nhấn mạnh sự vụng về của mình.
Di ngón tay lên đôi
môi đỏ mọng đang lảm nhảm của cô, Phạm Húc Nhật cúi người, cụng trán anh vào trán cô, “Thế em có để ý anh không? Trông anh lạnh lùng, dữ dằn,
nhăn mày cái liền giống như hung thần ác sát, đứng bên cạnh anh như bị
một tảng băng dầy bao quanh, em có để ý không?”
“Em không!” Ra sức lắc đầu, Khang Mân Quân vội vàng kéo tay anh, nhanh chóng đáp lại.
“Thế còn gì? Em có thể tiếp nhận nh như thế, nên anh cũng tiếp nhận em như
vậy, sao cần để ý chứ?” Phạm Húc Nhật đối với câu trả lời của cô, tương
đối hài lòng.
“Con người ai chẳng có điểm không tốt, trên đời làm gì
có người nào thập toàn thập mỹ, mọi người tìm kiếm nửa kia là người có
thể yêu cả cái xấu của mình.”
Trời ạ, người đàn ông này thật quá
tuyệt với! Lời của anh thật khiến người ta cảm động, cảm thấy oan ức,
Khang Mân Quân lại không nhịn được muốn khóc.
“Nhưng anh chỉ là mặt
trông dễ sợ tí thôi, thật ra thì lại dễ bắt nạt! Bị em lôi xuống nước
cũng không đồng ý, bị em mắng cũng không nói gì, anh căn bản là người
tốt! Nhưng mà em…”
Nghe Khang Mân Quân nói, Phạm Húc Nhật không khỏi cau mày. Thế nào cô này cứ đằng trước khen, đằng sau phê bình?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Phạm Húc Nhật chỉ có thể không thèm để ý, ai bảo anh tự chọn cô!
Còn cô, từ trước đến giờ không thèm che đậy miệng, anh lại không cần để ý. Cho nên cứ thế nói.
“Suỵt!’ Bàn tay anh lại một lần nữa lau đôi môi đỏ mọng của cô. “Quên nói với
em, việc nhà anh rất lành nghề, cho nên em sẽ không sao cả, có anh làm
là tốt rồi.”
“Y?” Khang Mân Quân trợn xanh mắt, lần nữa ngây ngốc.
Căn nhà Tân Thiên Địa phía Bắc
Không một chút bụi bẩn, sang sủa sạch sẽ, sạch đến mức không giống một căn nhà, Khang Mân Quân kinh ngạc vô cùng.
Không thể tin được khi cô đến khung cửa sổ sát mặt đất, lấy ngón trỏ xẹt qua
tảng kính rồi nhìn kỹ… Trời ạ! Khẳng định người đàn ông này vô cùng chịu khó.
Thật ngay cả một hạt bụi cũng không có! Thật không hiểu được anh ta làm thế nào được như vậy? Cô phục sát đất.
Vòng qua phòng khách sạch sẽ chỉnh tề như hàng mẫu, Khang Mân Quân cảm giác
mình giẫm lên cũng thật tội lỗi, vì thế đành rón rén nhón mũi chân đi
qua đi về phía phòng bếp.
“Oa…” thật chói mắt! Mắt bị một tia sáng chiếu qua, Khang Mân Quân không chịu được đưa tay lên che.
“Thế nào?” Đang bận rộn trong phòng bếp, Phạm Húc Nhật không bị dọa bởi
tiếng kêu của Khang Mân Quân, vẫn đang tìm đồ ăn trong tủ lạnh.
“Anh… đến phòng bếp cũng phải sáng bóng như vậy?” Trời ạ, có chuyện gì xảy ra với tên đàn ông này?
“Có vấn đề gì à?” Phạm Húc Nhật nghiêng đầu cười nhẹ với cô, sau đó xoay người lại bận rộn làm việc của mình.
“Không phải! Tủ lạnh cũng sạch như thế?” Khang Mân Quân hoàn toàn sững sờ.
“Tủ lạnh là để đồ ăn, không lau sạch chút sao được?” Phạm Húc Nhật cười đáp lại, không chút phật lòng với thái độ kinh ngạc của Khang Mân Quân.
Sạch sẽ chút thôi ư? Anh ta căn bản là thích sạch sẽ quá đáng.
Còn chỗ của cô, đừng nói là không nhìn nổi, nếu có nhìn được cũng loạn. Hơn nữa đừng nói bụi bặm, ngay cả mạng nhện cũng có một đống.
Thì ra còn có loại con gái cái gì cũng không biết như cô, còn có cả loại đàn ông
cái gì cũng biết như anh? Ha ha… Thật là lúng túng! Cô phải tự kiểm điểm 1 chút không phải sao?
“Cái đó… anh có muốn em giúp một tay không?” Lần đầu lương tâm phát hiện, thấy anh bận rộn cô có khổ chút cũng anh
dũng muốn giúp.
“Em không phải nói là không biết làm sao?” Phạm Húc Nhật ngoảnh mặt lại, chăm chú nhìn cô.
“Không biết cũng có thể học mà!” Một đại nam nhân còn làm được, huống hồ là
đàn bà như cô sao học không được chứ? Không phải mọi người đều nói bàn
tay phụ nữ thường khéo léo, chắc cô sẽ làm được.
Ngẫm nghĩ một lúc, Phạm Húc Nhật cảm thấy cũng không có gì bất ổn, liền gật đầu đầu ý.
“Tốt lắm, em đem tôm rút ruột, rửa sạch rồi để cho ráo…”
“Á? Cái gì?” Anh nói thật dễ dàng nhưng cô nghe không hiểu gì. Khang Mân Quân nhíu mày, nắm đầu trông rất khổ sở.
Phạm Húc Nhật thấy bộ mặt mờ mịt của Khang Mân Quân chỉ cảm thấy trên đầu có ba vạch thẳng.
“Vậy em rửa sạch cải trắng là được rồi, rửa sạch sẽ rồi bóc từng lá rồi bỏ vào nồi nước sôi luộc.”
“À? A, được…” Xoay người lại, Khang mân Quân lại ngẩn người trước bồn rửa bắp cải trắng.
“Sao thế?” Thấy cô còn chưa bắt đầu, Phạm Húc Nhật có chút lo lắng. Anh đáng ra không nên đồng ý để cô giúp một tay, bởi anh như đang khảo sát cô.
“Cái này…” Tay chỉ cải trắng, Khang Mân Quân nhíu chặt lông mày. “Lột ra trước hay là rửa trước?”
Tại sao nghe tả đơn giản như vậy mà cô lại cảm thấy khó khăn? Khang Mân Quân cảm thấy thật thất bại.
Nhìn bộ dạng thất vọng của cô, Phạm Húc Nhật có chút không đành lòng.
“Không sao, cái đấy anh làm được rồi.” Đảo mắt một vòng, Phạm Húc Nhật tìm
công việc đơn giản hơn. “Em có thấy đậu kia không? Em cắt nó ra, sau đó
lau khô nước, rồi…”
“A, được”. Cái này đơn giản, chỉ là cắt đậu mà
thôi! Khang Mân Quân rốt cuộc đã cười được rồi, cô cầm lấy dao, đến túi
bọc đậu cũng không bỏ đi, trực tiếp băm xuống… Phạm Húc Nhật sững sờ tại chỗ, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Đợi đã nào…!” Anh đứng dậy, cầm
lại dao, Phạm Húc Nhật vội đẩy cô ra ngoài. “Thôi anh làm được rồi, em
ra ngoài xem TV, đợi lát nữa xong sẽ gọi em”.
“A, nhưng em muốn giúp anh…” Bị đẩy ra khỏi phòng bếp, mặt Khang Mân Quân ỉu xìu.
“Anh biết là em muốn giúp một tay, có lòng là được rồi, thật đấy”
“Nhưng em…” Khang Mân Quân còn chưa chịu từ bỏ, mắt vẫn nhìn vào hướng phòng bếp.
“A, anh đột nhiên nghĩ ra, anh còn thiếu vài nguyên liệu, em sang siêu thị
bên canh mua giúp anh được không? Phạm Húc Nhật đẩy cô ra trước cửa.
“À vâng, anh muốn mua cái gì?” Anh mà không nói thế, cô có muốn giúp làm một chân chạy cũng không xong.
“Anh cần hành, tỏi, gừng, hạt tiêu, dấm đen, dấm trắng và nước tương…”Mở cửa ra, anh nói một chuỗi đồ cần mua rồi đưa cô ra ngoài, không quên giao
chìa khóa cho cô.
“Nhớ được không? Nếu không nhớ được, em cứ hỏi đại
một ai đó, xem nấu ăn cần những gia vị căn bản nào? Thế nào cũng có
người nói cho em biết, cứ từ từ mua, không cần vội, thế nhé, bye!”. Khép cửa lại, Phạm Húc Nhật để Khang Mân Quân đang chưa hiểu cái gì ở ngoài
cửa rồi vội vàng chạy vào phòng bếp.
Xem ra, động tác của anh phải nhanh một chút, nhỡ cô trở về quá sớm, lại chạy tới nói muốn giúp một tay.
Haizz, cũng không phải anh không muốn cho cô làm, mà là không nỡ nhìn cô khổ sở như thế.
“Á, Anh đây là có ý gì?” Nhìn chằm chằm vào cái bàn đầy món ăn ngon, Khang Mân Quân không thể tin được kêu lên.
“Sao? Không muốn ăn à?” Ngồi ở ghế chủ nhà, Phạm Húc Nhật không hiểu nhìn vẻ mặt bực mình của Mân Quân.
“Anh nói thiếu nguyên liệu, muốn em đi mua, kết quả đây?”. Khang Mân Quân tức giận giơ hai túi đồ to tướng lên.
“À, em ra ngoài rồi anh mới phát hiện trong nhà vẫn còn, cho nên…”
“Anh đủ rồi nha! Anh coi em là trẻ lên ba à?” Lời giải thích của Phạm Húc
Nhật khiến Khang Mân Quân càng tức giận. “Chê em vướng tay vướng chân
thì cứ nói, sao anh phải dùng thủ đoạn này dụ dỗ em?”
Nếu anh trực
tiếp thừa nhận, cô sẽ không tức như vậy? Nhưng anh lại dùng thủ đoạn
dành cho đứa trẻ con đấy đối phó với cô, cho nên cô mới nổi giận, rốt
cuộc anh có hiểu hay không?
Vòng qua bàn ăn, Khang Mân Quân mang đồ để vào phòng bếp rồi xoay người đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Phạm Húc Nhật vội vàng đứng dậy ngăn, mang cô bé còn đang tức giận khóa vào trong ngực.
“Về nhà!” Ra sức đẩy Phạm Húc Nhật không được, Khang Mân Quân càng tức giận. “Bỏ tay ra, em phải đi.”
“Đừng như vậy, em đi rồi, nhiều đồ ăn thế này ai giải quyết cho anh?” Biết mình đuối lý, Phạm Húc Nhật đành phải xuống nước.
“Ai thèm quan tâm anh! Ăn no chết luôn đi! Buông tay ra!” Khang Mân Quân ưỡn người, định nới rộng khoảng cách với anh.
Đồ xấu xa đáng ghét! Cho là mình cao lắm không ra nổi a? Hừ, không có một thân đầy sức mạnh, cô tức muốn chết.
“OK, OK, anh xin lỗi, được không?” Rất dễ nhận thấy, xuống nước còn chưa đủ, anh không còn cách nào ngoài ăn nói khép nép cả.
“Hứ!” Một câu nói xin lỗi là xong à? Không có cửa đâu, Khang Mân Quân ngoảnh đầu, không thèm để ý đến anh.
Ôi! Con gái, thật khó phục vụ! Nhưng là anh tự chuốc lấy, còn trách ai? Vạn bất đắc dĩ, Phạm Húc Nhật thở dài thườn thượt trong lòng.
“Được rồi, phải làm sao thì em mới không tức giận?” Trước đây, anh không có nhượng bộ ai bao giờ, nhưng vì cô, anh lại nguyện ý lui nhiều bước.
Vậy
cũng đại khái cho là do di truyền đi. Ở Phạm gia, đàn ông luôn cưng
chiều phụ nữ lên tận trời. Họ nói đó là biểu hiện của yêu thương chân
thành, cho nên ai cũng cam tâm tình nguyện.
Mà anh, cũng không có ngoại lệ.
Có cô bên cạnh, anh cũng cảm ấy thoải mái an tâm lại vui vẻ, đây là loại
cảm giác trước nay chưa từng có, cho nên anh cũng nguyện ý cưng chiều cô vô điều kiện, chỉ cần cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh là được.
“Không
tức giận? Không có đơn giản đâu nhé.” Hung hăng đấm vào ngực Phạm Húc
Nhật, Khang Mân Quân đang tức giận nhưng hỏa khí rõ ràng đã dịu bớt.
“Anh có biết em mệt thế nào không? Xách mấy cái thứ kia, em đau cả lưng! Đến siêu thị như đứa ngốc chẳng biết đồ đặt ở đâu, kết quả đi lần mò hết
chỗ này chỗ khác bao lâu mới tìm được đủ.”
“Cái đó… Em không thấy phía trên có chỉ dẫn từng khu à?” Đây là nguyên nhân cô đi hơn 1 tiếng đồng hồ?
Anh còn tưởng cô đi dạo vui lắm, cho nên mới đi lâu như thế, không nghĩ là vì không tìm được đồ.
“Làm gì có cái chỉ dẫn nào? Em không nhìn thấy!”Khang Mân Quân mở to mắt nguýt Phạm Húc Nhật.
“Em cũng không ngẩng đầu lên nhìn à? Phía trên lúc nào cũng có chỉ dẫn.”
Siêu thị bây giờ cũng sắp xếp từng khu rõ ràng, đầu nào đi lối nào để
sản phầm gì, tất cả đều xem cái hiểu ngay.
Cái gì? Có chỉ dẫn à? Sao cô không nhìn thấy nhỉ? A! Cô lại cắm đầu hùng hục đi tìm.
“Ưm hừm, em không biết á! Em không có đi siêu thị bao giờ, ai biết bên trên có chỉ dẫn.” Sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, Khang Mân Quân đã bớt lớn tiếng.
“Em không đi siêu thị bao giờ? Vậy bình thường em mua đồ dùng ở đâu?” Nghe Khang Mân Quân trả lời, Phạm Húc Nhật ngạc nhiên.
“7-11 ý! Tầng dưới nhà em có cửa hàng tiện lợi, em mua ở đó được rồi sao phải đi siêu thị?” Khang Mân Quân lại ra vẻ hợp lý hợp tình, Phạm Húc Nhật
lại giật mình kinh ngạc.
“Em… Em nói đúng!” Anh rất muốn nói cho cô
biết, cô thực sự là thế gian có một, nhưng vừa thấy ánh mắt giận của cô, Phạm Húc Nhật vội vàng đổi lời.
“Được rồi, anh không cần miễn cưỡng
đồng tình á…, Em biết rõ không đi siêu thị bao giờ rất đáng ngạc nhiên,
được chưa!” Rõ ràng cái mặt muốn cười cô còn phụ họa cho cô.
Khang Mân Quân ra sức đánh vào cái kẻ không thành thật kia.
“Điều này cũng không sao, không quen cũng được, dù sao đã có anh biết rồi…”
Nắm được đôi tay hung hăng của cô, Phạm Húc Nhật cười dịu dàng, Khang
Mân Quân nhất thời mất hồn.
Cái gì? Không phải chứ, cô còn đang tức giận! Khang Mân Quân liền rụt tay lại.
“Anh cho là cười một cái, em sẽ hết tức giận à? Không có á…, em không dễ
tính như vậy. Anh làm em bực mình rồi nói một tiếng là được à! Sao dám
bắt nạt em?” Một đôi mắt đầy oan ức, Khang Mân Quân giận dỗi nói.
“Được, anh thừa nhận đã cố tình để em đi, nhưng em có biết vì sao không?” Phạm Húc Nhật cúi đầu dịu dàng nhìn Mân Quân, thấy cô cả người như sắp tan
chảy. “Anh không muốn thấy khuông mặt nhăn nhó khổ sở của em, nó khiến
anh đau lòng.”
Phạm Húc Nhật không chỉ ánh mắt dịu dàng mà lời nói cũng hết sức ngọt ngào, không muốn say chết mật ngọt này cũng khó.
“Em…” Nghe thấy những lời này, cho dù có tức giận hơn nữa cũng đều tan thành
mây khói. Lúc này Khang Mân Quân chỉ cảm thấy vô cùng cảm động, đến nỗi
không nói thành lời.
“Không cần phải bức bách mình phải trở nên tháo
vát, được không? Như em là tốt lắm rồi! Cho nên cứ giữ nguyên như thế.”
Đôi tay xoa nhẹ hai má cô, Phạm Húc Nhật tình cảm nồng nàn, Khang Mân
Quân cũng mừng rơi nước mắt.
“Em cái gì cũng không biết, anh còn nói
được à? Đồ ngốc…” Lời mắng mỏ vừa ra khỏi miệng nhưng lại toát nên sự
ngọt ngào vui sướng. “Vì em không biết nên anh mới có cơ hội thể hiện,
thế có gì mà không tốt?” Phạm Húc Nhât bên môi nở một nụ cười, căn bản
không thèm để ý vừa bị mắng.
“Em bây giờ mới biết, anh thật ra rất
biết nói chuyện nha! Bình thường dáng vẻ lạnh lùng, không ngờ miệng lại
toàn lời ngon tiếng ngọt.” Khang Mân Quân liếc mắt trách móc anh.
“Hết giận rồi hả?” Thấy cô nở nụ cười, Phạm Húc Nhật biết tranh chấp đã kết thúc.
“Anh nói thế rồi, em còn giận thế nào?” Được dỗ dành như thế, ai còn giận
được nữa? Vui vẻ còn không kịp, đâu còn hơi giận anh nữa.
“Vậy ăn cơm thôi nhé?” Dẫn cô ngồi vào ghế, Phạm Húc Nhật vội bưng cơm lên lấy lòng.
“Đương nhiên là muốn ăn á! Vừa ra sức mắng anh như vậy, em đói bụng rồi!” Nhận lấy bát đũa, lòng Khang Mân Quân tràn đầy mật ngọt.
“Vậy thì ăn
nhanh đi! Đói bụng là không được.” Ngồi bên cạnh cô, Phạm Húc Nhật vội
vàng làm người cao thượng, gắp cho cô một đống thức ăn.
Nhìn bát cơm
với đầy món ăn trên tay, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, khiến cô cảm động không nói lên lời chỉ có thể cúi đầu thưởng thức phần ngọt ngào này.
Sao cô lại may mắn đến thế? Lại gặp được một người đàn ông tốt như vậy…