Bị bỏ lại một mình,
chàng trai khuôn mặt lạnh lùng hà khắc cũng không có chút thay đổi, chỉ
lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái vừa bỏ đi. Cô ta không sợ mình sao? Một
tia nghi ngờ thoáng qua đáy mắt, lòng anh ngập tràn khó hiểu.
Anh, Phạm Húc Nhật, chiều cao gần 2m, cao to khôi ngô, hàng ngày vẫn lạnh
lùng vô tình lại có vẻ vô cùng hung ác… Không thấy cái biển hiệu “Người
lạ chớ tới gần” dán trên mặt anh hay sao mà cô còn có thể tươi cười với
anh?
Anh đã quen với ánh mắt khó hiểu của mọi người, không ngờ lại có người ngoại lệ như vậy khiến anh có chút không thích ứng.
Cô là bạn thân của em gái bạn, hôm nay làm phù dâu cũng chính là cô gái ôm bó hoa cô dâu đập lên đầu hắn.
Quả thật cô có chút đặc biệt. Hơn nữa, cô cũng là người đầu tiên trò chuyện quá 3 phút với anh mà không sợ khuôn mặt hung ác, hù dọa của anh.
Anh nghĩ, cô nếu không phải cố ra vẻ trấn tĩnh thì nhất định là can đảm hơn người.
Thôi, cũng không cần để ý tóm lại là vì sao? Chẳng qua là một cô gái, cá bèo
với nước gặp nhau, cuối cùng chỉ là lướt qua nhau, anh không cần phải
phí tâm tư nghĩ kỹ.
Cứ mỗi chủ nhật, Phạm Húc Nhật lại về nhà với ông bà, đây là thói quen nhiều năm cùng là vì anh thích về với gia đình.
Chắc chắn khiến người ta khó tin. Anh dáng dấp hung thần ác sát như thế làm
sao có thể là người yêu quý gia đình. Nhưng anh lại chính là người như
vậy.
Hơn nữa, anh cũng cực kỳ xem trọng khung cảnh quanh nhà. Cho nên trước nhà trồng hoa, cây cảnh, đằng sau là một chiếc ao nhỏ, xung
quanh đều tạo cảnh lớn nhỏ đều do một tay anh làm.
Mỗi lần Phạm Húc Nhật về, thay vì than phiền cùng người lớn trong nhà, anh liền vội vàng sửa sang lại quang cảnh.
“Nhìn A Nhật nhà chúng ta xem, quả thật là một người đàn ông chịu khó nha!”
Phạm mẫu Doãn Tĩnh Tâm dựa vào cửa lớn nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận
rộn của con trai mà than thở.
“Đúng vậy! Một người đàn ông tốt
như thế, sao lại không có cô gái nào hiểu được nhỉ?” Bà nội Nghê Nếu
Hồng cũng tựa ở cạnh cửa, lắc đầu thở dài.
“Nhìn A Nhật nhà chúng ta, dáng dấp không tồi, chân mày mũi miệng đều sắc nét… thế nào…” Doãn
Tĩnh Tâm nhíu mày, vẫn là chăm chăm nhìn bóng dáng con trai.
“Đứng lên một cái thành ra dọa người” Không nhắc tới một chữ con dâu, Nghê Nếu Hồng thở dài thườn thượt.
“Mẹ, chúng ta lại thế rồi. Haizz. Đi xuống cũng không phải là biện pháp hay, người có ý kiến gì không? Quay đầu lại, Doãn Tĩnh Tâm ưu sầu nhìn bà.
“Con cũng không nghĩ ra được, bà già như ta thì kiếm được biện pháp nào tốt”. Nghê Nếu Hồng bất đắc dĩ nhìn Doãn Tĩnh Tâm.
“Vậy làm sao bây giờ? Thật chẳng dễ dàng, cả hai người đều nghĩ không ra, chẳng lẽ lại để nó ế”. Doãn Tĩnh Tâm càng lo lắng.
Nói thật ra, bà đã sắp xếp cho con đến n đối tượng kết hôn, nhưng chẳng
thành công tới nửa lần. Phải chăng do con trai bà quá kén chọn? Không
không không, là do các cô gái đều bị anh dọa cho co cẳng chạy.
Why? Rất đơn giản, vì con trai lớn của Doãn Tĩnh Tâm lúc nào cũng mang bộ
mặt lạnh lùng mà gặp người ta, con gái cũng sợ chết khiếp, đâu còn dám
tiến tới cái gì.
“Này…” Nghê Nếu Hồng còn đang suy nghĩ xem phải đối xử với con dâu thế nào, đã có người nói tranh lời bà.
“Nhâm Mãn chẳng phải có một đứa bạn thân à? Con thấy con bé cũng không tệ,
thử nhờ Nhâm Mẫn làm mối, mọi người nghĩ sao?” Người đang nói chính là
cha anh, Phạm Thiên Đức.
“Ý anh là cô phù dâu của Nhâm Mẫn ý hả?” Doãn Tĩnh Tâm chậm rãi đến gần chồng.
“Không sai, là cô bé đó”. Phạm Thiên Đức thư thái uống trà.
“Ta cũng vậy cảm thấy cô bé kia không tệ! Ăn mặc đoan trang, nói năng lễ
phép, tươi cười rạng rỡ, mặc dù đôi mắt không sáng bằng Nhâm Mẫn
nhưng thoạt nhìn lại rất biết cười.” Ông nội Phạm Thiết Sinh cũng bưng
ly trà, đôi môi nở một nụ cười nhẹ.
“Đúng nha, sao con lại không nghĩ tới nhỉ?”. Được cả 2 người đồng tình, Doãn Tĩnh Tâm tươi cười rạng rỡ.
“Vậy… chúng ta còn chờ cái gì?”. Nghê Nếu Hồng cũng tươi cười không kém.
“Mau! Gọi điện cho Nhâm Mẫn, nhờ nó lập tức giúp chúng ta… Không đúng, là
giúp A Nhật giới thiệu!” Doãn Tĩnh Tâm vốn tính nôn nóng, nguyên tắc
nghĩ đến là phải làm ngay.
“Chúng nó vợ chồng son còn đang hưởng
tuần trăng mật, bà cứ từ từ!” Phạm Thiên Đức thử ngăn cản nhưng thấy vợ
liếc mắt một cái, ông cũng không dám nhiều lời nữa.
Căn nhà trên cầu gỗ Kim X
Một cái nhà cao 12 tầng, được đặt tên Kim X đại lâu, đứng sừng sững bên cạnh chợ đêm cầu gỗ Nam Trùy.
Bỏ qua tầng một là mấy cửa hàng, cả tòa nhà có đến hơn ba trăm phòng, Khang Mân Quân ở trên tầng 8.
Thật ra thì cả ngôi nhà, mỗi căn hộ đều không lớn, lớn nhất cũng chỉ chừng
30 bình (đơn vị đo diện tích Nhật Bản, 1 bình khoảng 36m2), 3 phòng 2
sảnh. Nơi ở của Khang Mân Quân càng nhỏ, trừ các phần công trình phụ,
ước chừng chỉ 10 bình. Độc thân, không gánh nặng gia đình cho nên lúc
mua cũng không nghĩ phải mua nhà to, nho nhỏ khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Chỉ là nhà đã nhỏ lại cũng không tiện nghi! Bảy năm trước,
kinh tế khó khăn, mua được cái nhà đúng là đắt đến tặc lưỡi hít hà. Cái
gì? Hơn hai trăm vạn với quan to hiển quý không đáng là bao nhưng đối
với tiểu gia xuất thân nhà nghèo như cô mà nói đúng là con số trên trời.
Có điều, Khang Mân Quân lúc ấy quyết định mua đương nhiên là vì phương tiện. Đỡ phải đi lại nhiều.
Nhớ năm đó, so với cái trạm xe lửa cũ bây giờ chỉ cần đi năm phút là tới
trạm xe lửa mới… Hoặc không thì qua bên đối diện chờ xe bus cũng chỉ mất 5 phút đồng hồ. Quá dễ dàng còn gì?
Lại nói đến ăn uống, cũng dễ dàng không kém! Bên cạnh là chợ đêm Nam Nhã nổi tiếng, muốn ăn cái gì
có cái đó, còn có thể hàng ngày thay đổi khẩu vị.
Vui chơi giải
trí? Ách, ngay cạnh là rạp chiếu bóng Lâm Viên, tuy không có Warner ưu
tú hào hoa nhưng cũng không quá kém. Hoặc không thì tầng 1 có nhà
Blockbuster, có thể thuê về nhà chơi.
Chỉ bực mỗi cái giá phòng bị đắt hơn 98 vạn 1 căn. Lại còn phải sửa sang, sắm đồ.
Hừ hừ, đây chính là việc khiến người ta băn khoăn.
Càng nghĩ càng tức! Căn hộ của cô lúc đang đi vay chưa kịp đóng giá liền tăng lên như thế, thật khóc không ra nước mắt.
Ai cha, thực ra thì cô cũng không phải muốn ghi hận, chỉ là gần đây bị bức thất nghiệp, ở nhà nhàn hạ phát sợ, ngoài suy nghĩ lung tung không biết làm gì!
Reng, reng, reng…
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Khang Mân Quân không khỏi nhíu mày, do dự có nên nghe hay không.
Cái tên Lâm Kính Trung cả ngày đuổi theo cô cầu hôn này cũng không vừa.
Cũng không cần phải náo loạn thế chứ, … đã bị anh ta ép nghỉ việc rồi
còn muốn thế nào nữa?
Reng, reng, reng…
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, cho thấy người kia cũng kiên quyết không từ bỏ.
Chậc, cũng kiên nhẫn quá nhỉ. Được, cô nghe là được! Khang Mân Quân trợn mắt, nhếch ôi nhận điện thoại.
“Có chuyện gì nói đi, không có gì tôi cúp máy!” Bình thường, cô chia tay
người yêu cũng vẫn giữ ý, nhưng quá ba ngày vẫn dây dưa, cô tuyệt đối sẽ vô cùng không khách khí.
“Có gì mà bốc hỏa thế? Lại bị ai chọc giận à?”
Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh vừa mềm mại lại mê hoặc, khiến Khang Mân Quân run rẩy.
“Là cậu đấy à? Hô…” Khang Mân Quân hết đề phòng, thở phù một cái. “Không
phải đang đi hưởng trăng mật à, còn nhớ đến mình cơ đấy?”
Thì ra, người gọi điện không phải cái tên Lâm Kính Trung phát cuống mà là cô bạn thân xinh đẹp mới lấy chồng Nhâm Mẫn.
“Cái gì? Tớ… không có gì, nhớ cậu nên mới gọi điện thôi”.
Đầu kia có vẻ chần chừ, giấu diếm, Khang Mân Quân nháy mắt đã đoán ra đối phương nhất định có mưu đồ gì.
“Làm trò! Bản cô nương hiện đang thất nghiệp buồn bực trong người, không
rảnh nghe ngươi nói lung tung…, có chuyện gì nói ngay, không cúp máy
giờ”. Chậc, lãng phí thời gian viết tự truyện! Khang Mân Quân liếc mắt
một cái, tiếc là đối phương không thèm để ý.
Nhâm đại tiểu thư
trời sinh tốt số, nhưng cô Khang Mân Quân ngược lại là bình thường đến
không thể bình thường hơn, cũng chỉ là một người không có gia cảnh lớn
để làm chỗ dựa.
Cha mẹ cô không may bỏ mạng trong một tai nạn máy bay, vì thế chỉ còn lại mình cô!
Nhắc đến người thân, khỏi phải nói cũng chẳng có mấy ai, người ta nếu có tới cũng chỉ giúp xử lý tang sự đã là biết ơn lắm rồi, chẳng hy vọng xa với có người nhận chăm sóc mình.
Cô cũng chẳng oán trách trời đất, bởi ăn năn hối hận, ảo não sầu thương không hợp với tính cách của cô.
Dù sao, vui vẻ cũng qua một ngày, không sung sướng cũng phải qua một ngày, cô cần gì phải chôn vùi mình trong vũng bùn đau khổ.
“Mẫn Quân, cậu thật hung dữ nha!”
Đầu kia truyền dến chút giận dỗi nhưng âm điệu vẫn êm ái như thế.
“Hung cái đầu cậu ấy! Nhâm đại tiểu thư, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Mình đang
viết sơ yếu lý lịch tám trăm năm không viết nổi một chữ, cậu có biết so
với viết còn khó khăn hơn không. Đừng có giấu mình, ngoan ngoãn khai ra
cậu với Anna có nồng thắm không? Khang Mân Quân tiếp tục cắn bút, vùi
đầu bên tờ giấy trắng.
Sơ yếu lý lịch, lúc sắp tốt nghiệp đại
học cô đã từng viết, sau đó lại không động tới nữa, bởi vì cô vốn định
làm việc suốt đời ở Đông gia, ai ngờ dây phải người không nên dây.
“Cậu bị giảm biên chế à? Nếu không sao lại phải tìm việc?”
“Mình là bị một kẻ đeo bám đến phát điên, nên tự nghỉ việc…, cái gì mà giảm
biên chế, khó nghe quá!” Câu hỏi rất bình thường của bạn khiến Khang Mân Quân đau tai.
“A, cái cậu này lần này lại bị ai chọc thế? Làm gì không làm lại đi bỏ việc?”
“Là cấp trên!” Nghĩ đến là bực! Nếu không phải vì tên kia là con trai Tổng
giám đốc, là sếp trực tiếp, cô làm sao phải phiền đến mức bỏ chạy.
Chậc. Chuyện lần này dạy cho nàng một bài học, đó là tuyệt đối không dây dưa
với cấp trên trực tiếp, để tránh người ta bám riết, cuối cùng người hy
sinh phải chính mình thôi.
“À, đã hiểu!”
Nhâm Mẫn gật gù đại khái đã biết ngọn nguồn.
“Hiểu rõ là tốt rồi, đừng quấy rầy mình, cậu tốt nhất đi chơi đi!” Khang mân
Quân nói giọng đuổi bạn, toan muốn cúp điện thoại, nhưng đáng tiếc đối
phương chẳng thèm để ý.
“Chờ chút, chờ một chút đã! Sao phải cúp điện thoại gấp thế chứ!.
“Cậu còn muốn gì nữa?” Khang Mân Quân thấy phiền phức, gục đầu, gò má dán lên bàn đọc sách.
“Cậu không phải muốn tìm việc à? Ai, thật là khéo quá, mình đúng lúc có thể giới thiệu cho cậu một công việc tốt…”
“Hả? Cậu giới thiệu sao?”. Có gì không đúng nha. Nhâm Mẫn nghe cũng có chút chột dạ.
“Đúng đúng đúng!” Mình đã nói với cậu, cậu đến Phạm Thị gặp anh mình đi, sau đó anh ấy…”
“Chờ một chút!” Khang Mân Quân có cảm giác kỳ lạ vội cắt đứt lời nói có phần không thật của Nhâm Mẫn. “Mình không thấy Phạm Thị có đăng tuyển
người?”
Là lạ. Một công ty lớn nếu có chỗ trống, không phải đều đăng một bài to tuyển người sao?
Ách, mặc dù nhờ quen biết mà vào cũng không ít nhưng cô không có quen ai ở Phạm Gia, vậy sao có thể đi cửa sau?
“Ây dà, chỉ là một chỗ trống nhỏ thôi, anh mình là muốn có người quen biết giới thiệu đỡ phải mất tiền đăng quảng cáo.”
“Ừ, có có lý đấy”. Đúng là nếu chỉ thiếu 1 chỗ nhỏ cũng không nên lãng phí tiền quảng cáo.
“Được rồi, cậu nhớ đi tìm anh mình nhá, trụ sở Tập đoàn Phạm Thị ở….”
Đầu kia quang quác nói ra một chuỗi dài địa chỉ, điện thoại, rồi điện thoại di động. Xong cũng nhanh chóng cúp máy, tốc độ nhanh đến mức Khang Mân
Quân cũng tặc lưỡi hít hà.
“Có lầm hay không?” Con nhỏ này có
chuyện gì đây? Lúc trước muốn cô cúp máy, cô sẽ ra sức kéo kéo kéo,
nhưng lúc này lại đến cả câu hẹn gặp lại cũng không nói.
Nhíu
chặt lông mày, Khang Mân Quân ngẫm nghĩ lại. Ừ, nhất định là có vấn đề!
Cảm giác có cái gì là lạ… Nhâm Mẫn rốt cuộc có ý đồ gì?
Suy nghĩ hồi lâu, Khang Mân Quân cũng không tìm ra đáp án.
Chậc, quản cô ấy làm gì! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Lại nói, một công ty lớn như thế, dù là đến cái chỗ trống nhỏ, tiền lương
khẳng định đủ cho cô cơm no ba bữa, có tiền thuê phòng, sao cô không đi
thử chứ?
Được, cứ quyết định thế đi! Ngày mai cô sẽ phải đi nhận công việc này.
Trong phòng làm việc của trụ sở tập đoàn Phạm Thị
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa truyền đến, Phạm Húc Nhật nói hai chữ “Mời vào” rồi chợt chuyên chú nói với người trong điện thoại.
“Mẹ, đừng đùa, làm sao lại tự mình sắp xếp như thế?”. Đưa tay lấy tài liệu
thư ký đưa cho, Húc Nhật gật đầu, khoát tay muốn cô đi ra.
“Ai nói giỡn với con? Mẹ nghiêm túc! Dù sao con cũng tìm cách cho cô bé kia một công việc gần con là được rồi.”
Trong điện thoại là mẹ một mực sai khiến ra lệnh, Phạm Húc Nhật cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không có khả năng biện hộ.
“Mẹ, công ty có chế độ đàng hoàng! Mẹ không thể tùy tiện để cho người vào
bằng cửa sau, sẽ mở ra tiền lệ xấu, về sau sẽ có nhiều phiền toái.” Đứng trên lập trường của người lãnh đạo, anh cảm thấy thật không ổn.
“Phiền toái gì chứ. Chỉ muốn con giúp người ta có một công việc, có gì khó
khăn đâu? Con nói một hồi có phải là không muốn quan tâm đến lời mẹ hay
không?”
“Bố trí một công việc không phải khó khăn, nhưng đâu là
yêu cầu vô lý không thích đáng.” Phạm Húc Nhật vẫn muốn nói đạo lý để
bảo vệ quyền lợi của mình trước mẹ, nhưng anh cũng hiểu tỉ lệ chiến
thắng của mình là … bằng 0”
“A Nhật, mẹ không quan tâm yêu cầu này vô lý hay không, con cứ làm đúng như lời mẹ là được!”
Thấy mẹ kiên trì, Phạm Húc Nhật cũng cảm thấy bất lực, cuối cùng bất đắc dĩ
lắc đầu thở dài. Dựa lưng vào ghế, Phạm Húc Nhật lúc này mới chú ý thư
ký vẫn chưa đi ra.
Còn việc gì nữa? Lấy ánh mắt hỏi thư ký, Phạm Húc Nhật vẫn duy trì gương mặt lạnh lung.
Có. Thư ký cũng không nói bằng lừi, ngoái đầu chỉ ra ngoài.
Bên ngoài có người tìm? Đều không nói bằng miệng, Phạm Húc Nhật nhìn theo
hướng chỉ của thư ký, nhưng vì cửa khép hờ nên anh không nhìn thấy gì.
Là Khang tiểu thư, cô nói là Nhị thiếu lão phu nhân bảo cô ấy tới. Thư ký vẫn nỗ lực trình bày, muốn ông chủ khen ngợi ý của cô.
Tiểu thư họ Khang? Nhị thiếu lão phu nhân? Chân mày nhíu lại thật chặt, Phạm Húc Nhật đại khái đoán ra ý muốn của mẹ.
Mẹ anh vừa mới nói muốn anh bố trí công việc cho một người, bên ngoài
người được tiến cứ đã tới rồi? Ý tứ thật là rõ ràng, không hiểu chỉ có
kẻ ngu.
Bất đắc dĩ thở dài, Phạm Húc Nhật cũng không biết phải
tức giận thế nào. Ai, chỉ trách tính mình quá tốt nên luôn không có cách nào từ chối người nhà.
“Mẹ, con thấy chúng ta cũng không cần nói tiếp nữa, người mẹ nói, cô ấy đã tới rồi…” Đầu bên kia nói nốt mấy câu, Phạm Húc Nhật lúc này mới thấy yên tai.
Đem ống điện thoại đặt
xuống, Phạm Húc Nhật chỉ có thể thở dại thật sâu, nhưng có than nhiều
hơn cũng chẳng có ý nghĩa, việc gì phải đối mặt thì nên đối mặt.
Chỉ là… là cô ấy sao? Cái cô gái đặc biệt đó? Chẳng hiểu sao trong lòng Phạm Húc Nhật lại có một chút mong đợi.
“Anna, cho cô gái kia vào đi!”. Phạm Húc Nhật giơ tay lên ra lệnh.
“Vâng”, thư ký Anna cung kính gật đầu với Phạm Húc Nhật rồi đi ra.