Ly Ly tỉnh lại lần nữa
thì trời đã tối, cô thoáng nhấc tay liền cảm thấy cả người đau đớn không thôi.
Mảnh giường bên cạnh lạnh lẽo không có hơi ấm, có lẽ Mộ Bạch đã sớm rời đi.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai viên thuốc cùng một ly nước ở bên cạnh
giường, lông mày cô run rẩy, ngay sau đó liền lập tức hiểu được số thuốc kia là
để làm gì! Mộ Bạch làm mọi chuyện rất cẩn thận, anh tuyệt đối sẽ không để
chuyện *** tối hôm qua lưu lại một cái ngoài ý muốn...
Ly Ly tái nhợt cười nhẹ, cầm lấy thuốc trên bàn, không cần nước liền nuốt vào
trong bụng.
Thật ra cô đã nghĩ mình sẽ không uống viên thuốc ngừa thai này, sau đó len lén
rời khỏi đây, chuyện tối hôm qua phát sinh liền lưu lại một chút gì đó để hoài
niệm, nhưng mà điều đó có thay đổi được gì đâu. Ý tứ của Mộ Bạch rất rõ ràng,
mọi chuyện mà cô cùng anh đã làm không đại biểu cho việc gì cả.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, ý thức của Ly Ly trở nên mơ hồ, mí mắt ngày càng
chìm, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Đây chính là bệnh tới như núi sập, Ly Ly phát bệnh liền nằm trên giường mấy
ngày liền.
Kể từ sau hôm đó, Ly Ly cũng không gặp được Mộ Bạch, ngay cả tối hôm đó anh
cũng không quay trở về biệt thự, những ngày này đều do một người giúp việc mới
do Mộ Bạch thuê đến để chiếu cố cô.
Nằm liên tục trên giường một tuần lễ, Ly Ly rốt cục không kiên trì nổi, cô cảm
giác nếu như mình còn nằm nữa cả cơ thể cô sẽ bị tê liệt.
Sáng sớm, cô nhờ người giúp việc mà Mộ Bạch đưa tới mấy bộ quần áo, cô chọn cái
váy màu xanh da trời, đeo lên trang sức trang nhã, trông cô cũng đã có sức sống
hơn rất nhiều.
Ly Ly thừa dịp người giúp việc đang nấu ăn ở phòng bếp, len lén chạy ra phòng
khách rồi nhanh chóng rời đi.
Có trời mới biết mấy ngày hôm nay cô bị đối xử như thế nào! Mộ Bạch không có ở
đây, cô sống càng khó khăn hơn, không những mỗi ngày phải uống thuốc dưới sự
giám sát của người giúp việc, lại không được đi ra khỏi phòng, cô muốn yêu cầu
Mộ Bạch để cô có thể đi làm.
Thần a, Ly Ly cảm thấy thân thể mình bây giờ rất khoẻ, cả người tràn đầy khí
lực! Người nào mà không biết Ly Ly nổi danh là người cuồng công việc. Liên tục
một tuần không làm việc, đầu của cô đã muốn rỉ sắt.
Kêu taxi, Ly Ly phải đến công ty, thời gian bây giờ còn sớm, trong công ty vẫn
chưa có người đến, cô một mình đi vào thang máy, đi đến phòng của tổng giám
đốc, đi đến vị trí của mình nhưng lại ngẩn người,...
Đây là có chuyện gì xảy ra? Bàn làm việc của cô đâu? Hồ sơ của cô đâu? Còn có
ngay cả con rùa mà cô nuôi cũng không thấy!
“Chị Quý”
Ly Ly nghe được có người gọi mình, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu trợ lí đang
hoảng hốt nhìn mình.
“Tổng giám đốc Cố luôn nói chị bị bệnh nặng, nói chị phải nghỉ ngơi một thời
gian dài, sao chị không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đến công ty làm gi?”
Khoé miệng Ly Ly có chút run rẩy, chỉ là lên cơn sốt mà thôi, đâu cần phải nghỉ
ngơi nhiều.
“Bàn làm việc của tôi đâu?”
Không phải Mộ Bạch bụng dạ hẹp hòi, vì chuyện tối hôm đó mà khai trừ cô đi.
Tiểu trợ lí nhìn sắc mặt cô càng ngày càng đen, vội vã xua tay giải thích: “Cái
đó, cái đó.. bàn làm việc của chị đã bị tổng giám đốc đem đến phòng làm việc
của ngài ấy rồi.”
Ly Ly không giải thích được, nhìn tiểu trợ lì một chút, trong mắt tràn ngập sự
không tin, vì thế, cô quyết định đi vào phòng của tổng giám đốc: “Để tôi đi xem
một chút...”
Vốn cô muốn đi theo Ly Ly vào phòng làm việc tổng giám đốc, nhưng mà đã nhìn
thấy Ly Ly đi đến cửa, tiểu trợ lí còn chưa kịp kêu lên thì Ly Ly đã đẩy cửa
vào.
Tiểu trợ lí che đi khuôn mặt tuyệt vọng, nhỏ giọng nói: “Chị Quý, tổng giám đốc
đang ở trong phòng làm việc nha...”
Ly Ly cực kì kích động bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, liếc mắt liền
nhìn thấy bàn làm việc ở góc phòng, còn có hồ sơ của cô cũng được sắp xếp gọn gàng,
ngay cả con rùa mà cô nuôi, nhìn nó sống rất thoải mái a.
Lần này, tâm của Ly Ly như bị nuốt vào trong bụng.
Mới vừa rồi, cô thật sự rất sợ hãi Mộ Bạch sẽ không cần mình...
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý một chút, bầu không khí trong phòng làm
việc dường như có điều gì lạ, rõ ràng là máy điều hoà không bật, thế nào lại...
lạnh như vậy? Ly Ly liền liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bị vẻ mặt của đàn ông
trước mặt mình hù doạ.
Sắc mặt của Mộ Bạch như vậy là sao, có hay không rất là... khó coi?
“Khụ Khụ, cái đó, Tổng giám đốc Cố... thật sớm a.”
Mộ Bạch nhếch miệng nhưng lại không nói gì.
Ly Ly không có cách nào, buộc lòng phải đi về phía trước vài bước, chẳng biết
tại sao khi nhìn thấy Mộ Bạch, cô có cảm giác cô giống như người đã làm điều gì
đó sai nhưng sợ người khác biết.
Có lẽ là do đêm đó ân ái, có lẽ là...
Cô không tự chủ được, gãi đầu, cười nhẹ: “Bàn làm việc của tôi như thế nào lại
dời đến phòng làm việc của tổng giám đốc? Hiện tại tốt lắm, tôi muốn trở lại
làm việc, nghĩ muốn cái gì, tôi sẽ đưa đến cho ngài, tôi sẽ kêu người đem bàn
của mình ra ngoài.”
Ly Ly vừa mới quay người lại, sau lưng lại vang lên một thanh âm trong trẻo
nhưng lạnh lùng, không nhỏ mà truyền đến: “Lại đây!”