“Ừ... A? Cái gì?” – Kiều
Vi không hiểu chớp mắt mấy cái.
“Em thật sự mơ mơ màng màng, có lẽ ban đầu là anh yêu cái sự ngây thơ hồn nhiên
của em, đáng tiếc cuối cùng em không phải thuộc về anh.” – Mộ Bạch ngồi xuống
lên cái ghế ở ven đường. Dáng vẻ của anh thật là...
Người đàn ông này có một mị lực khiến cho lòng người phải rung động, trong lòng
Kiều Vi cảm thán... Cô thật sự có yêu anh! Nhưng một cái đàn ông ưu tú như thế
này, thì cần phải có một người phụ nữ ưu tú hơn mới xứng với anh.
Kiều Vi vừa xúc động, vừa lúng túng: “Ly Ly... đã nói cho anh biết?”
“Em cảm thấy cô ấy sẽ cho anh biết chuyện gì nào? “– Nhắc đến Ly Ly, khuôn mặt
Mộ Bạch thoáng trở nên ôn nhu.
Kiều Vi không phát hiện ra, lại vội vàng hỏi: “Cậu ấy chưa nói... Làm sao anh
biết em... Vậy thì anh thích người khác...”
Kiều Vi không quan tâm Mộ Bạch thích phụ nữ khác, nhưng cô hi vọng, cái “phụ nữ
khác” chính là bạn tốt của mình, bởi vì cô hiểu rõ Ly Ly là dùng chính sinh
mạng của mình để yêu anh.
Bộ mặt của cô gấp đến độ đỏ bừng, chạy đến bên cạnh ngồi xuống, nói: “Ly Ly
thật sự không có nói cho anh biết sao? Em...”
Trong nháy mắt, Kiều Vi hạ xuống một cái quyết tâm, mấy năm nay Ly Ly đã vì
mình làm nhiều chuyện như vậy, lần này cô phải giúp cô ấy một lần. Cho dù là
chính mình nói ra chuyện mình phản bội anh, cho dù anh hận cô, cô cũng không
oán trách.
“Em cái gì..?”
“Mộ Bạch, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự tuỳ hứng của em! Thật ra em biết
rõ, cho dù em không nói, anh cũng có thể điều tra được, anh có phải là đang đợi
em thẳng thắn nói ra sự thật không? Vậy cũng tốt, như anh đã biết, em đã yêu
Hữu Bình, cùng anh ấy đi Pháp, bức tranh kia là anh ấy vẽ khi em ở Pháp. Lòng
của em, bao gồm cả thân thể của em cũng đã thuộc về anh ấy, cho nên đó là vì
sao em không thể ở lại... Nhưng thời điểm khi em muốn nói ra sự thật với anh,
lại bị Ly Ly nghe được khi cầm điện thoại của anh, cô ấy tát em, cũng mắng em,
khiến cho em không được nói ra sự thật cho anh biết, thật ra tất thảy cũng vì
cô ấy yêu anh! Mộ Bạch... Em thật chưa bao giờ biết rằng, Ly Ly yêu anh nhiều
như vậy.”
Vừa nói xong, khuôn mặt Kiều Vi đã đẫm lệ, cô cùng hối hận.
“Em thật sự xin lỗi, em không cần mong anh tha thứ, nhưng mà hi vọng anh có thể
cho Ly Ly một cơ hội, cô ấy dùng tất cả để yêu anh! Mặc dù thời điểm khi em mất
đi anh, cũng là lúc em mất đi người bạn thân nhất. Nhưng em không trách cô ấy,
bởi vì cô ấy hận vì em đã làm anh bị tổn thương. Cô ấy nói, cô ấy thà rằng nhìn
thấy em với anh yêu nhau, cũng không muốn nhìn thấy em làm tổn thương đến anh.
Tổn thương đến anh, so với tổn thương cô ấy, càng khiến cho cô ấy càng đau đến
mức không thể nào hô hấp được...”
“...” Thật ra Kiều Vi nói thẳng với anh so với anh điều tra cũng không khác
nhau mấy.
Không sai, lúc đầu khi cùng Ly Ly ở một chỗ, anh vẫn không thể buông tha Kiều
Vi, cho nên đó là lí do khiến cho anh phải thuê người để tìm tung tích của Kiều
Vi. Anh tin một người như cô lại có thể biến mất một cách vô căn cứ như thế.
Cho đến khi, anh nhận được tin tức, Kiều Vi cư nhiên lại cùng một hoạ sĩ Ngô
Hữu Bình sang nước Pháp, nguyên nhân là vì bức tranh được giải thưởng lớn.
Ngay từ lúc Mộ Bạch đến gần bức hoạ kia, Kiều Vi giống như một bông hoa sen mới
nở, trong đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn về phía trước, vậy thì đối mặt với cô
ấy, đương nhiên chỉ có thể là hoạ sĩ đang vẽ bức tranh đó thôi. Song, anh đem
các mấu chốt gắn lại với nhau, có thể đoán ra đại khái. Anh cũng nghĩ rằng, Ly
Ly gạt anh khi nói cô ấy khiến cho Kiều Vi phải chạy trốn, có lẽ vì cô ấy yêu
mình? Không nghĩ tới lại... đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Mộ Bạch hít vài hơi, thật ra đối với Kiều Vi anh có một chút hổ thẹn. Đêm đầu
tiên cùng Ly Ly ở chung, anh mới biết vụng trộm ý vị như thế nào.
Anh đã phản bội Kiều Vi! Vô luận là thân thể ngay trong lòng, Ly Ly đã lẳng
lặng mà tiến vào. Cho dù anh không thừa nhận nhưng cũng không thể chối cãi. Cho
nên dù Kiều Vi có phản bội mình, anh cũng không có oán trách.
Nếu đã yêu như thế, sẽ khiến cho mọi chuyện cũ sẽ tan thành mây khói.
“Thật ra, Ly Ly chỉ nói với anh rằng cô ấy yêu anh, cho nên khi em chạy đi...
Cô ấy a, thật sự so với em cũng không thông minh lắm đâu.”
A! Kiều Vi đã hiểu, Mộ Bạch đây rõ ràng là nói cô ngu dốt! Kiều Vi hừ lạnh,
xoay chuyển tâm tình, lạnh lùng liếc nhìn Mộ Bạch:
“Anh với Ly Ly... Cô ấy, hai người...”