Tổng Giám Đốc Mặt Trắng Xấu Xa

Chương 5: Chương 5




(dù sao đi ra bên ngoài, ko thể cứ tôi tôi cô cô, tôi tôi anh anh, vợ chồng mà. Tôi – em, em –anh cho quen về nhà còn cho mẹ coi, với lại gọi cô TT là em mà kêu vợ là cô à, chướng nhỉ? Nên mọi người đừng thấy bị chuyển đột ngột nhé)

Tại sân bay, người người nhanh chóng kéo vali lướt qua nhau, trong loa không ngừng vang lên thông báo các thông tin hành trình các chuyến bay sắp tới.

Sắc mặt Bạch Thủy Tiên có chút tái nhợt, tối hôm qua cô một đêm không ngủ, cơ hồ buổi sáng không rời giường nổi. Cô hy vọng ngày hôm qua là mình nghe lầm , Cổ Tiêu cũng không có vợ, mà cô vẫn đang còn một tia hy vọng.

Cổ Tiêu kéo vali hành lý từ trên xe xuống, bên người còn có Hạ Cúc Hoa. Trong vali của Cổ Tiêu cơ hồ tất cả đều là tài liệu, không có mang theo quần áo, anh tính đến Pháp sẽ mua mới, mà sáng sớm nay, anh cũng vứt lại toàn bộ áo quần của Hạ Cúc Hoa liền kéo cô lên xe, cho nên trừ bỏ quần áo đang mặc trên người Hạ Cúc Hoa căn bản cũng không mang hành lý gì, cho nên anh định cùng cô đi mua sắm, thuận tiện cũng mua cho chính mình .

“Thủy Tiên!!.” Cổ Tiêu mỉm cười hướng Bạch Thủy Tiên chào hỏi.

Hạ Cúc Hoa cũng mỉm cười hướng Bạch Thủy Tiên gật đầu, trong mắt chỉ có một mảnh bình tĩnh, không có nghi vấn vì sao tuần trăng mật của chính mình lại còn có một cô gái đi cùng nữa.

“Cô là……” nhìn đến Hạ Cúc Hoa có chút quen mặt , Bạch Thủy Tiên càng thêm kinh ngạc , cô cố nhớ tới chính mình ở nơi nào gặp qua, rồi giật mình mở miệng, “Cô là bạn của đàn anh khóa trên của tôi.”

Hạ Cúc Hoa điềm đạm cười gật đầu, “Đúng vậy.”

Một bên Cổ Tiêu có chút hờn giận mở miệng: “Thủy Tiên, cô ấy hiện tại là vợ của tôi.”

Nghe vậy, Bạch Thủy Tiên sắc mặt càng trắng, lớp made up dù đậm không che được vẻ mặt tiều tụy.

Tiếng thúc dục trên loa vang lên, ba người chuẩn bị lên máy bay

Vừa ngồi xuống, Hạ Cúc Hoa liền cảm thấy một trận choáng váng, đây là lần đầu tiên cô thấy đầu óc mù mịt, cô cảm giác chính mình có khả năng bị say máy bay. Cô ngồi ở giữa, ngồi dựa vào cửa sổ bên tay trái là Cổ Tiêu, ngồi bên tay phải là người từ khi lên máy bay trầm mặc không nói Bạch Thủy Tiên.

Khoang hạng nhất chỗ ngồi với giá đắt đỏ, nhưng mà không phải không có đạo lý . Tuy rằng chỉ vài người, nhưng lại có đến vài tiếp viên nữ, tiến hành phục vụ một đối một. Hơn nữa chỗ ngồi thoải mái, thiết bị đầy đủ, mà khoang phổ thông không có thể so sánh với nơi này được .

Máy bay bắt đầu bay lên, Hạ Cúc Hoa cảm giác muốn nôn càng thêm mãnh liệt, cô cơ hồ là cực lực chịu đựng.

Cổ Tiêu tuy rằng cố gắng khắc chế chính mình không đi chú ý Hạ Cúc Hoa, nhưng anh vẫn không tự chủ được mà quay đầu nhìn cô, cũng phát hiện sắc mặt Cúc Hoa có chút tái nhợt.

Bạch Thủy Tiên luôn âm thầm đánh giá Hạ Cúc Hoa, tuy rằng bị chuyện Cổ Tiêu có vợ là thật mà cảm thấy thực khổ sở. Nhưng khi nhìn đến Hạ Cúc Hoa, trong lòng nỗi băn khoăn khó hiểu càng lúc càng lớn, cô như thế nào cũng không hiểu vì sao Cổ Tiêu đột nhiên có một người vợ, đã thế diện mạo cũng chỉ loại thường thường, không phải là một cô gái xuất sắc gì. Khó trách lần trước nhìn thấy Hạ Cúc Hoa cùng đàn anh, vẻ mặt Cổ Tiêu lại kỳ quái như vậy .

Cũng đúng, vợ của mình cùng người đàn ông khác gặp mặt, có ai lại có thể cao hứng a. Nhưng cô càng khó hiểu là, theo Cổ Tiêu nhiều năm như vậy, mà ngay cả việc anh có vợ mà cô cũng không biết.

Cô nhịn không được hỏi: “Phu nhân, cô cùng tổng tài kết hôn đã bao lâu? Như thế nào lại giữ bí mật kín như vậy?”

Hạ Cúc Hoa nghe được câu hỏi của Bạch Thủy Tiên, miễn cưỡng ức chế cảm giác ghê tởm ở cổ họng, gượng ép trả lời : “Mới một tuần.”

“Cái gì?” Bạch Thủy Tiên vừa nghe, thực sự giật mình, “Vậy lần trước cô cùng đàn anh của tôi một chỗ, hai người còn chưa có kết hôn sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Cúc Hoa gật đầu.

Bạch Thủy Tiên vốn định mở miệng, Cổ Tiêu đã đưa qua một phần tài liệu.

“Thủy Tiên, đem này phần tài liệu phiên dịch giúp tôi.”

Nhìn đến ánh mắt kiên định của Cổ Tiêu dường như không chấp nhận sự chối từ, Bạch Thủy Tiên cho dù đầy bụng bất mãn vẫn chỉ có thể ra vẻ không sao, nhận lấy tài liệu liền gật đầu, “Vâng.”

Hạ Cúc Hoa nhịn không được nhắm hai mắt lại, cực lực muốn ngăn chặn cái gì đó đang muốn trào lên, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, đành phải đứng lên, đối với tiếp viên hàng không bên cạnh hỏi: “Xin hỏi toilet ở nơi nào?”

“Vâng, ở bên cạnh, xin theo tôi .” Nữ tiếp viên hàng không tuổi trẻ xinh đẹp nói chuyện rất lễ phép.

Hạ Cúc Hoa vội vàng theo đuôi tiếp viên hàng không đi vào toilet, vừa vào tới cửa, cô rốt cuộc nhịn không được liền nôn ra, thẳng đến đem tất cả những gì có trong dạ dày đều nôn sạch ra ngoài, mới cảm giác hơi thoải mái một chút.

Dùng nước lạnh rửa mặt, lại dựa vào tường trong chốc lát, cô mới mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa tiếp viên hàng không vừa nhìn thấy cô đi ra, vội vàng hỏi: “Phu nhân, cô không sao chứ?”

Hạ Cúc Hoa mỉm cười lắc đầu, “Cám ơn!”

Tại chỗ ngồi Cổ Tiêu đã có chút đứng ngồi không yên, anh luôn tại nhìn về phía toilet, nhìn thấy cô đi ra nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Cúc Hoa lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi…Em không sao, cám ơn.”

Một bên tiếp viên hàng không giải thích : “Tiên sinh, có thể là do phu nhân bị say máy bay, cho nên cảm thấy không thoải mái. Phu nhân, cô có muốn dùng thuốc không?”

Hạ Cúc Hoa vẫn là lắc đầu, “Không cần, cám ơn.”

Cổ Tiêu nhíu mày, “Lấy một cốc nước, thuận tiện đem đến vài viên thuốc chống say máy bay lại đây.”

“Vâng.” tiếp viên hàng không nghe lời mà đi.

Hạ Cúc Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, không có khí lực nói chuyện.

Cổ Tiêu nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, có một cỗ cảm giác khác thường tràn ngập đáy lòng, anh đang muốn hỏi chuyện, một bên Bạch Thủy Tiên lại mở miệng trước.

“Tổng tài, phu nhân là vì say máy bay, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Tổng tài, anh có thể lại đây một chút, giúp em nhìn xem mấy vấn đề này?”

Cổ Tiêu nhìn đến Hạ Cúc Hoa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vỗ vỗ đầu, quyết định không nên để ý tới cô, liền đi tới chỗ bên cạnh Bạch Thủy Tiên cùng cô thảo luận công việc.

Tiếp viên hàng không rất nhanh đem nước cùng thuốc viên cầm lại đây, để cho Hạ Cúc Hoa uống vào.

Tuy rằng đã uống thuốc, nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không mấy khả quan, Hạ Cúc Hoa vẫn cảm thấy dạ dày không thoải mái, đầu dường như càng đau , đặc biệt cữ nghĩ mình đang ở giữ không trung, cái loại cảm giác bất an lại tràn ngập trong đầu.

Cổ Tiêu mặc dù cùng Bạch Thủy Tiên thảo luận công việc, nhưng suy nghĩ cũng không có chuyên chú ở trên tài liệu, cuối cùng anh cũng buông tài liệu, “Chúng ta đến Pháp lại tiếp tục bàn, em cũng nghỉ ngơi một chút đi!”

“Em không sao, tổng tài, không biết em hỏi cái vấn đề có tính là đường đột không, em rất ngạc nhiên vì sao tổng tài cùng phu nhân tổ chức hôn lễ, nhưng không ai biết?” Bạch Thủy Tiên quyết tâm mở miệng hỏi.

Liếc mắt nhìn Bạch Thủy Tiên một cái, Cổ Tiêu lạnh lùng nói: “Bởi vì này hôn lễ không có mời người ngoài, huống hồ bên trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân, cho nên mới không có công bố.”

“Vì sao trước đây em không có gặp qua phu nhân?”

“Tôi cũng vậy trước nửa tháng mới lại gặp lại cô ấy. Tốt lắm, Thủy Tiên, chuyện này em không cần suy nghĩ nhiều, có rất nhiều việc em không lý giải được đâu .” Cổ Tiêu đứng lên trở lại chính chỗ ngồi của mình.

Cổ Tiêu nhìn Hạ Cúc Hoa đang tựa vào ghế, trong lòng biết rõ ràng cô cũng không có ngủ, bởi vì cô vốn không dễ dàng đi vào giấc ngủ, anh lên tiếng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

Hạ Cúc Hoa mở mắt ra, tuy rằng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại vẫn là lắc đầu, “Em không sao.”

Cổ Tiêu đối thái độ lạnh nhạt của Hoa Hạ Cúc cảm thấy vạn phần buồn bực, nhịn không được vươn tay kéo nhẹ đầu cô gác lên vai của mình, làm cho cô tựa vào trên người mình.

Thân thể Hạ Cúc Hoa cứng đờ, cô chưa bao giờ cùng người đàn ông nào thân cận như thế, không khỏi muốn từ chối một chút.

Cổ Tiêu lại dùng tay đè lại, kèm lời cảnh cáo : “Ngủ.”

Không biết là do thuốc hay bởi vì anh, Hạ Cúc Hoa thế nhưng thật sự đang ngủ, hơn nữa ngủ thẳng đến giấc đến khi phi cơ hạ cánh mới tỉnh lại.

★ ★ ★

Tới sân bay, tiến lên cùng với nhân viên tiếp đón nói vài câu đơn giản, họ cũng vừa đến đây vào ba ngày trước đó, khách sạn năm sao cao cấp cũng đã được đặt trước.

Đương nhiên là, Cổ Tiêu cùng Hạ Cúc Hoa ở cùng một gian phòng.

Bởi vì bị nôn, nên cơm chiều Hạ Cúc Hoa ăn càng ít, làm cho Cổ Tiêu không khỏi lại nhíu mày, cuối cùng phân phó khách sạn, nấu riêng cho cô một phần cháo.

Mà đến Pháp, tuy rằng nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thực ra Cổ Tiêu cả ngày bận rộn với công việc, anh thật không ngờ, chuyện cần phải được xử lí so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn nhiều.

Anh căn bản không có thời gian cùng Hạ Cúc Hoa đi dạo, liền ngay cả chuyện muốn cùng cô đi mua quần áo cũng chưa làm, chỉ có thể gọi điện thoại bảo người ta trực tiếp đem quần áo đưa đến khách sạn đến. Mà Hạ Cúc Hoa bởi vì tiếng Pháp không tốt, hơn nữa thân mình không khỏe nên cũng không thích ra ngoài, cho nên cả ngày đều ngốc ngốc ở trong phòng, căn bản không có đi ra ngoài một bước.

Rất nhanh, năm ngày cũng nhanh chóng trôi qua, bọn họ thậm chí còn rất ít khi nói chuyện với nhau: Loại tình huống này Bạch Thủy Tiên nhìn, cũng thấy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Buổi tối, Bạch Thủy Tiên đi vào phòng Hạ Cúc Hoa.

“Xin chào, có quấy rầy cô không?” Bạch Thủy Tiên lễ phép hỏi.

Hạ Cúc Hoa mỉm cười lắc đầu.

“Thực xin lỗi, có lẽ như tôi hỏi chuyện như thế này thì có chút mạo muội, nhưng là tôi thật sự rất ngạc nhiên, phu nhân cùng tổng tài quen nhau như thế nào, còn có chuyện kết hôn? Bởi vì hai người thoạt nhìn tuyệt không giống đôi tình nhân vì yêu nhau cuồng nhiệt mà kết hôn .”

Hạ Cúc Hoa không tiện nói ra chuyện cũ, chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bởi vì mẹ anh ấy thích tôi, cho nên liền muốn anh ấy cưới tôi.”

Nghe vậy, Bạch Thủy Tiên trong lòng càng kinh ngạc, vạn phần kinh hỉ hỏi: “Vậy tổng tài có phải hay không cực kỳ không muốn, chính là phải nghe theo lời của Cổ phu nhân mà cưới cô đúng không?”

“Đúng vậy.” Đây là sự thật, Cổ Tiêu quả thật không hề muốn cưới cô. Hạ Cúc Hoa thực thành thật gật gật đầu.

“Khó trách!” Bạch Thủy Tiên miệng cười không kìm được, bởi vì cô biết chính mình vẫn còn hi vọng.

Lúc này, tiếng cửa mở cửa truyền đến, Cổ Tiêu đi vào, nhìn thấy Bạch Thủy Tiên cũng ở trong phòng, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Em như thế nào lại ở trong này?”

“Tổng tài, em cùng phu nhân nói chuyện phiếm ấy mà, em đi trước đây.” Bạch Thủy Tiên mỉm cười nói, hiện tại tâm tình của cô cực kì vui vẻ.

“Ừm.” Cổ Tiêu gật gật đầu.

Bạch Thủy Tiên hướng Hạ Cúc Hoa chào một tiếng, mới đóng cửa rời đi.

“Em không có đi ra ngoài sao?” Cổ Tiêu tháo caravat, tựa như không để ý mà hỏi .

Hạ Cúc Hoa gật đầu.

Giống như đáp án đã dự đoán trước, làm cho Cổ Tiêu nhịn không được nhíu mi, “Như vậy vài ngày liền, em không cảm thấy nhàm chán sao?”

Hạ Cúc Hoa sợ run một chút, từ sau khi bé con rời bỏ cô, cô cũng không biết mỗi ngày còn có gì đáng để thưởng thức. Cô mỗi ngày đều đang chờ đợi, chờ đợi ngày nào đó chết đi.

Cổ Tiêu không nói gì thêm, bước vào phòng tắm, sau khi đi ra mới phát hiện Hạ Cúc Hoa đã ngủ.

Anh phát hiện chính mình tuyệt không hiểu nổi cô, vì sao cô có thể cái gì cũng không cần để ý, giống như lòng cô đã chết đi rồi vậy.

Người trên giường rên rỉ một tiếng, nước mắt theo khóe mắt nhắm chặt trào ra, làm cho tâm Cổ Tiêu cũng co rút đau đớn, rốt cuộc là vì những chuyện anh đã làm với cô tạo nên sao, hay là bởi vì cuộc sống những năm qua đã làm cho cô thống khổ như vậy đây?

Hành trình một tuần ở Pháp cũng kết thúc, tuy rằng trong lòng Cổ Tiêu dâng lên áy náy với cô, nhưng anh lại tự nói với mình, Hạ Cúc Hoa là con gái của kẻ cầm thú cũng không bằng kia, trên người cô chảy cùng dòng máu với người đàn ông khốn kiếp đó, cho nên anh không nên đối tốt với cô tốt.

Tuy rằng nói với chính mình như vậy, nhưng trước ngày rời Pháp, Cổ Tiêu vẫn dành một buổi tối mang Hạ Cúc Hoa đi ra ngoài.

Pari là thủ đô nước Pháp, cũng là một trong những thành phố phồn hoa nhất trên thế giới.

Ban đêm ở Pari, đèn neon chớp nhoáng không ngừng làm cho con đường vô cùng náo nhiệt. Những tác phẩm nghệ thuật khiến những con đường trở nên càng sinh động, thành phố này đặc biệt coi trọng nghệ thuật trong đó có những quảng trường lớn nổi tiếng trên thế giới là các hành lang lộ thiên dành để vẽ tranh, mỗi ngày đều có không ít hoạ sĩ ở nơi này vẽ tranh rồi bán ra.

Ở quảng trường X và quảng trường thánh Y (ko bít tên), các thanh niên và các sinh viên trường nghệ thuật thường mang nhạc cụ ra biểu diễn các “nhạc hội”, biểu diễn các tiết mục, hấp dẫn rất nhiều người vây lại xem, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.

Hai người chậm rãi bước đi , không nói gì.

Hạ Cúc Hoa nhìn trước mắt tất cả đều xa lạ, không khỏi cảm thấy tò mò cùng cao hứng.

“Em muốn mua cái gì không?” Cổ Tiêu mở miệng, tuy rằng biết rõ cô sẽ cho anh đáp án là phủ định .

Hạ Cúc Hoa lắc lắc đầu, “Không cần, cám ơn.”

“Chẳng lẽ thế giới này không có cái gì để em muốn sao?” Giọng nói lạnh lùng hàm chứa buồn bực có kìm nén để người khác khó phát hiện.

Thật sự không có sao? Hạ Cúc Hoa cười khổ.

Không, cô là một con người, cũng có thất tình lục dục. Trước kia cô hy vọng con nghe lời, lúc còn nhỏ, có thể bình an lớn lên, cũng hy vọng chính mình sẽ không mất việc. Cô muốn dành ra thật nhiều thời gian chơi cùng bé con, có thể tiết kiệm được kha khá tiền để cho bé con của cô có cuộc sống thật tốt, sống thật vui vẻ. Chỉ đơn giản trong phút chốc bé con biến mất, cô thầm nghĩ cầu lão thiên gia có thể để cô chết thay con, thừa nhận tất cả đau khổ của cuộc đời này .

Đúng vậy, đã không có. Nguyện vọng duy nhất đời này của cô đã không còn khả năng thực hiện, bé con rời đi cuộc sống này đã là tràn ngập đau khổ,nhân gian tràn ngập buồn vui, cướp đi tất cả những gì thuộc về cô. Hạ Cúc Hoa nói với bản thân, như vậy đối bé con cũng tốt, bởi vì bé con không cần chậm rãi lớn lên, không cần phải bước ra khỏi tuổi thơ, bé cũng sẽ chịu nhiều đau xót từ cuộc đời. Cho nên hiện tại bé con rời đi, đến một thế giới khác không có thăng trầm, có lẽ với bé đó mới là điều tốt nhất.

“Em như vậy là vì tôi sao?” Ánh mắt Cổ Tiêu nhìn về phương xa hờ hững hỏi.

Hạ Cúc Hoa có một chút sợ hãi, quay đầu nhìn gương mặt không có một tia biểu cảm nào của Cổ Tiêu, vì sao cô cảm giác được Cổ Tiêu đang tự trách bản thân cơ chứ? Là vì hành động của cô làm anh cũng thống khổ theo sao. Anh không phải vẫn thường nói rõ ràng với cô rằng anh hận cô, không bao giờ có khả năng anh sẽ đối xử tốt với cô mà.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Không liên quan chuyện của anh.”

Đột nhiên ý thức được chính mình quan tâm đến Hạ Cúc Hoa , Cổ Tiêu không khỏi đối với bản thân nóng giận. Không nên , anh không nên để ý buồn vui của cô, anh hẳn là nên đem cô trở thành là một người xa lạ, thậm chí là kẻ thù không đội chung trời mới đúng.

Đột nhiên trời đổ mưa, đám người chung quanh vội vàng chạy đi trú mưa, lại vẫn có những người chậm rãi bước dưới làn mưa lạnh.

Cổ Tiêu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, từng bước từng bước chậm rãi tiêu sái, anh muốn cơn mưa này thức tỉnh chính mình.

Tuy rằng giọt mưa dừng lại trên tóc, trên mặt, cũng dần dần làm ướt quần áo, có một chút không thoải mái, nhưng Hạ Cúc Hoa vẫn không có thói quen mở miệng nói chuyện, bất luận cô có bao nhiêu khó chịu.

Gió thổi lướt qua lớp quần áo vốn đã làm cho cô không tự chủ mà rùng mình một cái, cuối cùng cũng nhịn không được đánh một cái hắt xì.

Cổ Tiêu nhờ thế mới lấy lại được tinh thần đang trôi nổi, nhìn bên người bên cạnh mình sắc mặt tái nhợt, cả người run run, anh thật sự rất muốn lớn tiếng mắng cô. Vì sao luôn thừa nhận tất cả, vì cái gì mà không đem suy nghĩ của chính mình hoặc bản thân cảm thấy không khoẻ nói ra chứ? Anh cũng không mở miệng nói lời nào, chính là ôm lấy cô hướng về phía khách sạn mà chạy vội, anh biết thân thể Hạ Cúc Hoa vốn gầy yếu, một chút bệnh nhỏ cũng làm cô không thấy thoải mái.

Hạ Cúc Hoa không có cách nào cự tuyệt, cô thậm chí không tự giác đem thân mình vùi vào trong lòng Cổ Tiêu, theo bản năng muốn tìm kiếm chút an ủi.

“Trước tiên đem quần áo ướt sũng thay ra đi, tôi sẽ mang em đến bệnh viện.” Trở lại khách sạn , Cổ Tiêu nhanh chóng lục trong đống hành lý lấy ra một bộ áo quần cho cô .

Hạ Cúc Hoa run run tiếp nhận, chậm rãi bước vào phòng tắm, đem quần áo ướt sũng nước mưa thay đi .

“Xong chưa vậy? Em đã thay xong chưa đấy?” Cổ Tiêu cũng ở trong phòng nhanh chóng thay đổi quần áo, gõ cửa phòng tắm kêu to .

Hạ Cúc Hoa mở cửa bước ra, sắc mặt tựa hồ đã tốt hơn một chút.

“Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện.” Cổ Tiêu đã gọi một cuộc điện thoại bảo khách sạn cho một chiếc xe chờ sẳn trước cửa.

“Có thể không đi bệnh viện được không?” Hạ Cúc Hoa cúi đầu, sợ hãi nói.

“Vì sao?” Cổ Tiêu nghiêm túc hỏi.

“Em không có việc gì thật mà, chỉ là dính một chút nước mưa thôi, không cần đi bệnh viện đâu.” Ngữ khí tuy rằng nhu nhược, lại làm cho người ta cảm giác được kiên trì của cô.

“Được rồi!” Cổ Tiêu trầm mặc trong chốc lát rồi gật gật đầu, “Vậy em đi ngủ đi!”

Hạ Cúc Hoa gật đầu, do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: “Cám ơn.” sau đó nằm xuống giường.

Chờ khi Cổ Tiêu tắm rửa xong đi ra, Hạ Cúc Hoa đã ngủ, sắc mặt tuy rằng còn có trắng bạch vì lạnh, nhưng mà bộ dáng có vẻ đã ngủ say, làm cho Cổ Tiêu rốt cục cũng yên tâm. Nhưng anh đối với bản thân mình còn nhiều điều chưa thông nổi, bởi vì cái gì anh lại để ý cô đến vậy, tựa hồ đã quên cha cô đã gây cho gia đình anh thương tổn như thế nào.

Mang theo tâm tình tự trách, Cổ Tiêu đặt lưng nằm xuống bên kia giường.

Cảm thấy chăn tựa hồ bị trượt khỏi người, Cổ Tiêu mở mắt, nhìn cái chăn đã bị đá xuống khỏi giường. Anh biết chính mình là sẽ không làm ra hành động ngây thơ kiểu này, mà ở cùng Hạ Cúc Hoa mấy ngày nay anh hiểu rõ cô cũng không có tật xấu này. Vì thế anh quay đầu nhìn về phía Hạ Cúc Hoa, chỉ thấy mặt cô ửng hồng, toàn thân toát ra không ít mồ hôi, thân mình còn không ngừng vặn vẹo .

“Đáng chết.” Cổ Tiêu mắng một tiếng, anh không nên nghe lời cậy mạnh của cô mà không mang cô đi bệnh viện.

Cổ Tiêu vội vàng giúp cô đắp chăn che kín người, chỉ khổ Hạ Cúc Hoa lại liều mạng muốn xốc chăn lên, thật sự làm anh mất không ít sức mà..

Anh lấy khăn lông ướt giúp cô lau đi mồ hôi ở trên trán, dần dần , sắc mặt của cô không còn đỏ đến dọa người, cũng không còn đổ mồ hôi nữa! Nhưng sắc mặt chậm rãi trở nên xanh trắng, hơn nữa thân thể không ngừng run run, miệng rên rĩ than lạnh.

Cổ Tiêu theo ngăn tủ lấy ra vài tấm chăn nữa đắp lên trên thân mình Hạ Cúc Hoa, nhưng tất cả tựa hồ đều không có tác dụng, cô thủy chung cuộn lại thân thể mình lại run run , thoạt nhìn bất lực lại đáng thương vô cùng.

Cổ Tiêu kìm lòng không được xốc lên chăn tiến vào trong ổ chăn, đem thân hình bé nhỏ yêu kiều của cô kéo vào trong lòng mình.

Tựa hồ theo bản năng, Hạ Cúc Hoa gắt gao dựa sát vào thân thể cường tráng ấm áp của Cổ Tiêu .

Cổ Tiêu không khỏi muốn mắng bản thân, bởi vì anh thế nhưng trong đầu lại nổi lên ý niệm tà ác với cô khi mà cô còn đang sinh bệnh. Hành động của Hạ Cúc Hoa làm cho anh không thể khống chế mơ màng chìm theo, ôm lấy thân hình mềm mại không xương, làm cho thân thể anh cũng nổi lên dục hỏa.

Nhưng Hạ Cúc Hoa chính là muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, muốn giữ lấy một tia ấm áp, chưa từng có người nào cho cô cảm thấy ấm áp cùng an toàn, cô cứ thế không ngừng nép sát vào lồng ngực ấm áp của Cổ Tiêu.

“Hạ Cúc Hoa, cô có biết chính mình đang làm cái gì không?” Cổ Tiêu giữ chặt cánh tay Hạ Cúc Hoa, hổn hển kêu.

Cổ Tiêu nâng lên khuôn mặt Hạ Cúc Hoa đang cô cọ cọ vào ngực anh, sắc mặt đã trở nên hồng nhuận: Chính là anh có một chút không xác định được, đây thật là cô sao? Vì sao cùng bình thường cô khác xa nhau đến như vậy, có phải hay không nếu cô cứ cả đời bị bệnh như thế này sẽ tự dỡ đi lớp ngụy trang, bày ra chân thực bản thân mình?

Hiện tại cô nằm trong lòng anh, anh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô, không hề có cái cảm giác bất an cô ở bên cạnh mình mà không chạm tới được, điều này làm cho trong lòng anh dâng lên một dòng nước ấm.

Hai thân hình thân mật rúc vào cùng nhau, làm cho Cổ Tiêu nhớ tới cái đêm anh chiếm giữ lấy cô! Tuy rằng chỉ có một buổi tối, nhưng đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của anh, không có lúc nào là không nhớ lại .

Cổ Tiêu cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi son, khi Hạ Cúc Hoa theo bản năng đáp lại , chuyện anh không muốn phát sinh , tất cả đều đã xảy ra.

Ngoài cửa sổ mưa dần dần ngừng, bên trong kích tình như hỏa thiêu đốt ……

Hai người ngày thường không nói với nhau được mấy lời, lúc này lại ôm lấy nhau cùng nhập mộng , đã mấy năm rồi chưa từng có lấy một giấc ngủ an ổn và ngọt ngào như đêm qua.

Sau khi tỉnh lại, Hạ Cúc Hoa cảm thấy cực kì ngượng ngùng cùng e lệ, nhưng cô nghĩ đã là vợ chồng thì đây là chuyện tất nhiên phải làm, cho nên cũng không có cảm thấy có gì không ổn. Nhưng vẻ mặt Cổ Tiêu âm trầm lại làm cho lòng cô đau đớn một cách khó hiểu. Bình tĩnh nghĩ lại có lẻ trong tim đã bắt đầu có sự biến hóa, không quá rõ ràng lại càng làm cho người ta khó nắm bắt.

Nếu nói Cổ Tiêu oán hận Hạ Cúc Hoa, không bằng nói là anh oán hận chính mình đi! Tối hôm qua mọi chuyện phát sinh hết thảy anh điều nhớ rõ ràng, thân hình mềm mại của Hạ Cúc Hoa làm cho anh xúc cảm ngọt ngào, anh chưa từng có cảm giác kích tình cùng phóng túng như vậy, tựa hồ trái tim vốn bị trói buộc được giải phóng .

Nhưng điều càng làm cho Cổ Tiêu tức giận là, anh phát hiện sự tự chủ mà mình luôn kiêu ngạo lại không thể phát chút nào trước Hạ Cúc Hoa, anh kháng cự không được cô, tối hôm qua cô chỉ hành động một cách không tự giác , đã có thể khiến cho anh như thế kích động đến thế.

Cổ Tiêu không hề mở miệng nói gì làm cho Bạch Thủy Tiên cũng không dám mở miệng theo. Còn cô đã có thói quen trầm mặc đối mặt với mọi việc, cô cũng không biết nguyên nhân nào khiến Cổ Tiêu tức giận, cho nên lại càng không dám nhiều lời, sợ bất cẩn động chạm gì đó, lại làm cho Cổ Tiêu cảm thấy phiền chán. Điều duy nhất may mắn là, bởi vì luôn chú ý đến sắc mặt Cổ Tiêu, cho nên trên chuyến bay trở về Đài Loan cô quên luôn cả chứng say máy bay.

Sau khi đem hành lý đặt sau cốp xe, hai người đưa Bạch Thủy Tiên về nhà trước.

Ngồi ở ghế trước Cổ Tiêu lấy điện thoại di động ra khởi động máy, chỉ chốc lát sau tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Nghe một lúc, Cổ Tiêu đem điện thoại đưa cho Hạ Cúc Hoa.

Hạ Cúc Hoa có chút kinh ngạc tiếp nhận điện thoại, “Vâng?.”

“Cúc Hoa đó sao? Là dì đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn đầy vẻ vội vàng của Thôi Trân.

“Dì Thôi à, xảy ra chuyện gì sao?” Trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm về một điềm xấu, Hạ Cúc Hoa gấp gáp hỏi.

“Cúc Hoa, mau tới đây đi! Mẹ cháu có khả năng…… Khả năng chịu không nổi nữa rồi.” Giọng của Thôi Trân có điểm nghẹn ngào.

Như bị đánh một quyền, Hạ Cúc Hoa lập tức ngốc sửng.

“Cúc Hoa, Cúc Hoa, cháu đang nghe đấy chứ?”

Giọng nói của Thôi Trân lại vang lên ở bên tai , làm Hạ Cúc Hoa bừng tỉnh.

“Cháu sẽ đến ngay lập tức.” Hít sâu một hơi, giọng của Hạ Cúc Hoa cũng không có gì khác so với bình thường, vẫn bình tĩnh như cũ.

“Cháu không sao chứ? Cúc Hoa.” Thôi Trân lo lắng hỏi cô.

“Cháu không sao.” Nói xong, Hạ Cúc Hoa cúp điện thoại, đưa điện thoại di động trả lại cho Cổ Tiêu, “Thực xin lỗi, em muốn đến Nam Sơn . Bác Hoàng, cháu có thể xuống xe không?”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cổ Tiêu luôn chú ý tới cô từ đầu, giờ phút này ánh mắt lợi hại đang nhìn chăm chú về phía cô.

“Mẹ em xảy ra chuyện, em muốn đi gặp bà.” Bác Hoàng dừng lại xe, Hạ Cúc Hoa mở cửa định xuống xe, lại phát hiện toàn thân thế yếu đuối đến vô lực, ngay cả cửa xe cũng đẩy không ra. Cô không khỏi cười thảm đạm, cô nhớ đến sau khi mất đi bé con, cô cứ nghĩ bản thân đã mất đi tất cả những gì thuộc về mình, lúc này mới phát hiện bây giờ cô càng thêm không thể thừa nhận nổi.

Cổ Tiêu nhìn cô vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng khuôn mặt lại dần dần tái nhợt đôi tay lại run rẩy không ngừng, liền không cần nghĩ ngợi mà bước xuống xe, nhanh chóng mở cửa, đỡ cô xuống. Anh phân phó Bác Hoàng đem Bạch Thủy Tiên trở về nhà liền đóng cửa xe lại, làm cho Bạch Thủy Tiên muốn mở miệng cũng không có cơ hội.

★ ★ ★

Ngồi trên tắc xi đi đến Nam Sơn, Hạ Cúc Hoa chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không hề rơi lệ, nhưng Cổ Tiêu vẫn có thể cảm giác được sự bi thống cùng bất an của cô, anh nhịn không được vươn tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ đang run rẩy của cô, như muốn trao cho cô một phần năng lượng của mình.

Hạ Cúc Hoa chấn động, không có quay đầu, càng không có đem rút lại bàn tay của mình ra.

Xe dừng lại, hai người mới vừa đi tiến cổng lớn của bệnh viện, liền gặp Thôi Trân đã đứng chờ sẳn ở đó, bà đối Cổ Tiêu gật đầu, trực tiếp đem hai người tiến vào phòng bệnh.

Bà Hạ nằm ở trên giường, lớp ga giường màu trắng càng làm cho sắc mặt vốn tái nhợt của bà càng thảm đạm hơn, thân thể gầy yếu thoạt nhìn càng thêm bé nhỏ, vẻ mặt của bà thực bình tĩnh, tựa hồ là hồi quang phản chiếu làm bà đột nhiên thanh tỉnh .

(hồi quang phản chiếu hanh tỉnh lại trước khi ra đi, ánh sáng cuối cùng của cuộc đời)

Bà nhìn chằm chằm vào Hạ Cúc Hoa, trong mắt giống như cũng chỉ thấy được mình cô thôi vậy.

Hạ Cúc Hoa chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Bà Hạ cầm chặt tay cô, “Cúc Hoa.”

Một tiếng kêu làm cho trong lòng Hạ Cúc Hoa chấn động, đã bao nhiêu lâu rồi cô đã không còn được nghe mẹ gọi mình như vậy, cô cứ nghĩ trong ý thức cùng sinh mệnh của bà vốn đã không còn sự tồn tại của cô, trong trí nhớ mẹ cô chỉ có bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trên miệng thường xuyên kêu tên của một người đàn ông xa lạ nào đó. Hạ Cúc Hoa từ nhỏ có lần nghe người lớn trong nhà nói về chuyện của mẹ, mới biết được khi còn trẻ bà là một thiếu nữ rất hoạt bát đáng yêu, mãi cho đến sau bà yêu thương một người đàn ông nọ, khi mà mẹ mang thai đứa con của người đó, mới biết được người ta đã có gia đình rồi, chính là người đó muốn đùa bỡn với bà mà thôi, cuối cùng người đàn ông đó cứ thế mà đi, để lại mẹ cô ngốc ngốc một chổ nhìn về phương xa mà tuyệt vọng. Sau này cái thai bị mất đi, mẹ cô liền trở nên điên loạn.

Sau khi ông bà ngoại qua đời, cậu đem mẹ cô gả cho cho một người lớn hơn bà mười tuổi, thích uống rượu, đánh bạc, một người cha thô bạo, ngày lại ngày thống khổ đến không chịu nổi, cả cuộc đời này của mẹ cô tựa hồ chưa bao giờ hạnh phúc lấy một ngày. Một gia đình như vậy, rất nhiều người đều thực không hiểu Hạ Cúc Hoa đã lớn lên như thế nào, có lẽ là do sinh mệnh cứng rắn đi! Cô đúng là vẫn cứ như vậy kiên cường mà trưởng thành.

“Cúc Hoa, mẹ thực xin lỗi cô, mẹ không nên sinh con ra.” Đôi tay gầy yếu của Bà Hạ dùng hết sức lực mà nắm lấy tay Hạ Cúc Hoa, trong đôi mắt vốn ảm đạm có khó được giây phút thanh tỉnh.

“Thế gian có quá nhiều lắm lừa gạt cùng dối trá, mẹ lại nhìn không thấu, tra tấn chính mình cũng hại con chịu khổ. Cúc Hoa, mẹ kỳ thật đều biết, biết con sở trải qua thống khổ cũng không hề ít hơn so với mẹ, mà con vì sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Vì sao lại đem tất cả đau khổ của con chôn xuống đáy lòng chứ? Cúc Hoa, con cùng mẹ đi thôi! Mẹ mang con đi đến một nơi không có hận cũng không có đau, một nơi sẽ không làm cho người ta rơi lệ được không? Mẹ sẽ chăm sóc con thật nhiều, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt mà.”

Nghe vậy, trong mắt Cổ Tiêu hiện lên một chút khẩn trương, anh đi lên giữ lấy vai của Hạ Cúc Hoa, theo bản năng không muốn làm cho lời nói của Bà Hạ ảnh hưởng đến Hạ Cúc Hoa.

“Mẹ biết con luôn trách mẹ, khi con còn nhỏ có một lần bị phát sốt , bệnh nặng những mấy ngày không có ăn cái gì, con cứ vẫn khóc gọi mẹ, nhưng mà mẹ lại không có để ý đến con, trong đầu sao lại chỉ nghĩ đến người đàn ông chết tiệt. Còn có một lần ba con uống say, cầm cây gổ liều mạng đánh con, đánh đến mức con quay cuồng trên mặt đất, đau đớn khóc gọi mẹ, mà mẹ lại chưa một lần đỡ cho con, chưa một lần bảo vệ con. Nhưng con cứ chậm rãi trưởng thành, chúng ta hai người chưa từng có ôm con, hôn con, cũng không có yêu thương con, cứ cam chịu trong đòn roi của cha mà lớn lên. Mẹ thực có lỗi với con, Cúc Hoa.” Bà Hạ nghẹn ngào .

“Mẹ, con không trách mẹ, con luôn vui vẻ mà, hơn nữa mọi chuyện đều đã qua đi.” Hạ Cúc Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh trấn an bà.

Nghe được những lời bà Hạ nới, nắm tay Cổ Tiêu nhịn không được mà siết chặt, có loại chua xót dâng lên trong lên yết hầu, làm cho hô hấp của anh có chút vội vàng.

“Cúc Hoa, còn cùng mẹ đi đi! Chúng ta cùng đi đến thế giới kia, sẽ không sẽ có nhiều thống khổ như vậy nữa.” Bà Hạ ho khan vài tiếng, giọng nói dần dần trở nên mỏng manh, “Con thật sự không trách mẹ sao?”

Hạ Cúc Hoa kiên định lắc đầu, “Con chưa từng trách mẹ.”

“Mẹ thực vui vẻ.” trên mặt bà Hạ lộ ra nét tươi cười, ánh mắt của bà lướt qua một vòng, nhìn đến Cổ Tiêu đang đứng ở một bên, chú ý anh một chút, trong mắt dần thoải mái mà buông lỏng , “Cậu nhất định phải làm cho con bé hạnh phúc.”

Đón nhận mong đợi ánh mắt của bà Hạ, Cổ Tiêu không nói gì, chỉ thận trọng gật đầu.

“Cám ơn chị, chị Thôi.” nói xong một câu cuối cùng, bà Hạ nhắm mắt lại, bàn tay vẫn đang cầm chặt lấy tay con gái trở nên vô lực mà buông thỏng.

Hạ Cúc Hoa kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Lau đi nước mắt trên mặt mình, Thôi Trân đi lên phía trước, nhấc lên tấm khăn trắng che đi gương mặt của bà Hạ. “Cúc Hoa, mẹ cháu đã đi, cháu nên để cho bà ấy được ngủ yên đi.”

“Chúng ta đi ra ngoài đi, còn thương lượng chuyện hậu sự cho mẹ nữa.” Cổ Tiêu nắm lấy tay Hạ Cúc Hoa.

Hạ Cúc Hoa lắc đầu, “Hai người đi ra ngoài trước đi, cháu nghĩ muốn ngồi lại đây một chút nữa.”

Cổ Tiêu còn muốn muốn nói gì, nhưng Thôi Trân cũng bảo Cổ Tiêu cùng bà đi ra đi: Cổ Tiêu lo lắng nhìn Hạ Cúc Hoa, “Cứ để con bé được yên tĩnh một chút đã! Nó cũng thật khổ chuyện gì đều giấu ở trong lòng, không biết áp lực nặng nề như vậy sẽ ép nó thành bộ dáng gì nữa ? Ai……” Thôi Trân nhịn không được thở dài một hơi.

“Mẹ của cô ấy ở trong này bao lâu rồi thế dì?”

“Cũng sắp được bảy năm ! Cháu phải đối xử tốt Cúc Hoa vào đấy, con bé này từ khi sinh ra đã chịu đau khổ rồi, cũng không được hưởng qua một ngày lành, trong một năm, lại có đến hai người thân liên tiếp rời bỏ con bé, hiện tại nó cũng chỉ còn lại có cháu là có thể dựa vào .”

“Hai người?” Cổ Tiêu nghi hoặc .

“Đúng vậy, còn có Tiểu Hiên……” nhìn đến vẻ mặt hoang mang kinh ngạc của Cổ Tiêu, Thôi Trân không nói thêm gì nữa, xem ra Cúc Hoa cũng không có hướng cậu ta nói ra chuyện Hạ Hiên. Cũng đúng! Nói ra làm cái gì, có có cũng chỉ có thêm thương tâm mà thôi.

“Tiểu Hiên?” nghe qua là tên của một bé trai, trong lòng Cổ Tiêu dâng lên nỗi băn khoăn lớn hơn, nhưng nhìn bộ dáng Thôi Trân hiển nhiên không muốn nói tiếp, Cổ Tiêu cũng đành phải từ bỏ: Giờ phút này anh cũng đang lo lắng cho Hạ Cúc Hoa, cho nên cũng không có tâm tư nghĩ đi tìm hỏi chuyện khác.

Đợi trong chốc lát, Hạ Cúc Hoa vẫn chưa đi ra; Cổ Tiêu rốt cuộc nhịn không được đi vào bên trong, nhìn đến bóng lưng cô độc của Hạ Cúc Hoa , anh không tự chủ được bước lên ôm lấy cô vào trong lòng mình.

Hạ Cúc Hoa chấn động, không có ngẩng đầu, nhưng vẫn nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực Cổ Tiêu, đau đớn đến mức bóp nghẹt dường như dịu đi một phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.