Tổng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân!

Chương 15: Chương 15: Bạn trai cũ




Edit: Văn Hi

Beta: Cà ri

“Bọn họ đã chia tay.” Hà Biên Thu giải thích, “Còn nữa, con và Tống Thập Nguyệt cũng không có quan hệ tình cảm.”

“Hứ, nếu vậy thư mẹ mới vừa gửi con không cần xem nữa.” Mẹ Hà thất vọng nói xong, liền đùng một tiếng cúp điện thoại. Nếu không phải bạn gái, bà hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục trò chuyện với đứa con trai nhàm chán này của mình.

Hà Biên Thu do dự một chút, nhưng vẫn mở thư ra. Đó là Screenshots của tin tức, toàn bộ bằng tiếng Anh, hình ảnh Lưu Tử An treo thình lình ở phía trên. Trong hình Lưu Tử An mặc áo khoác dài màu trắng, đeo mắt kính gọng đen, nụ cười tiêu chuẩn trên khuôn mặt như ánh mặt trời nhìn rất đẹp trai, thân thiết.

Trên tin tức, tên của Lưu Tử An là William Liu, giới thiệu hắn 23 tuổi đạt được bằng tiến sĩ y sinh tại Harvard. 27 tuổi đem công trình nghiên cứu mười năm ra ba loại thuốc kháng sinh mới thành công công bố hậu thế, gây nên tiếng vang rất lớn trong giới y học quốc tế. Hiện tại hắn đã nghiên cứu thành công thuốc chống ung thư mới cứu sống hơn mười triệu bệnh nhân mắc bệnh khối u.

Nhưng theo độ tuổi được giới thiệu trên website, Lưu Tử An năm nay hẳn phải 30 tuổi.

Đàn ông ba mươi có vẻ trẻ tuổi, bề ngoài có thể ngụy trang thành dáng vẻ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Nhưng lý lịch không thể nào gạt người, Tống Thập Nguyệt mới tốt nghiệp đại học chính quy được một năm, làm sao mà Lưu Tử An trở thành bạn học với Tống Thập Nguyệt được chứ?

Tống Thập Nguyệt học đại học A, mặc dù trường chỉ xếp hạng khoảng năm mươi cả nước, nhưng chuyên ngành y sinh luôn được xếp hạng cao. Hà Biên Thu đi đến website đại học A xem một vòng, phát hiện đại học A và trung tâm nghiên cứu y sinh hàng đầu nước Mỹ có hợp tác, đối phương không chỉ đề xuất cung cấp ngân sách nghiên cứu khoa học, mà còn cùng đại học A thực hiện hạng mục trao đổi du học sinh.

“Hà tổng, nhà trường nói Lưu Tử An là sinh viên trao đổi đến từ nước Mỹ, hồ sơ giữ bí mật, tạm thời không thể cung cấp bất kỳ tài liệu nào. Tôi thông qua bạn bè tìm lãnh đạo trường học, đối với chuyện lần này cũng không có quyền biết.” Chu đặc trợ rất xin lỗi anh vì không điều tra ra được nội dung gì.

Hà Biên Thu muốn gọi điện thoại cho mẹ, hỏi người bạn kia của bà có phải biết chút ít gì hay không. Nhưng suy nghĩ lại nếu như anh gọi điện thoại hỏi, nhất định sẽ khiến bà hiểu lầm rằng anh thích Tống Thập Nguyệt.

Hà Biên Thu không ngờ chọc phải phiền toái này, lại suy nghĩ một chút bạn trai cũ Tống Thập Nguyệt là hạng người gì, thực ra anh không có quan hệ gì với hắn, anh cần gì phải điều tra việc này chứ.

Sau mười phút, Hà Biên Thu lái xe về hướng nhà Tống Thập Nguyệt.

...

Hôm nay là thứ sáu, Tống Thập Nguyệt không chỉ được tan làm sớm, mà còn có thể nghỉ liên tiếp thứ bảy và chủ nhật, cảm giác vô cùng thoải mái. Cô cố ý đi chợ mua móng heo, đậu nành cùng một ít rau quả, chuẩn bị buổi tối cùng Chu Diệu Diệu ăn một bữa tiệc lớn, xem như chúc mừng hai người cùng nhau thất tình.

Khi Tống Thập Nguyệt xách thức ăn trở lại tầng dưới nhà trọ, thấy Lưu Tử An đang ngồi trên bệ đá ven bãi cỏ. Bệ đá tương đối thấp, cơ thể hắn cao to, cúi đầu ngồi co ro trên đó. Ánh mặt trời gay gắt đang chiếu lên người hắn, cả người ỉu xìu như quả cà bị đánh sương.

Tống Thập Nguyệt mặt lạnh, “Tại sao anh ở đây?”

Lưu Tử An thẫn thờ ngẩng đầu lên, trông thấy Tống Thập Nguyệt, liền vội vàng đứng dậy. Cho dù một đêm không ngủ, gương mặt kia của Lưu Tử An vẫn đẹp trai như cũ, rất thu hút ánh mắt. Hắn có một phần tư huyết thống người Pháp, ngũ quan lập thể, thuộc về kiểu người đẹp trai như ánh mặt trời lại có chút nét lưu manh, xấu xa khiến cho người khác nhìn một cái thì trước mắt liền tỏa sáng. Đúng lúc có hai bác gái mua thức ăn trở về đi ngang qua, đều liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tử An.

“Thập Nguyệt, em đã trở lại, tối hôm qua em đi đâu? Anh ở đây đợi em đã một ngày một đêm.”

Tống Thập Nguyệt hỏi ngược lại hắn: “Anh ngốc hả?”

“Anh không ngốc, chuyện lần trước anh thực sự xin lỗi.” Lưu Tử An áy náy nói với Tống Thập Nguyệt, “Thật ra căn bản không có người khác, không có cái gì Viện Viện, những thứ kia đều là thời điểm anh tức giận bịa ra để lừa gạt em. Thật xin lỗi! Còn con gấu Doraemon kia là anh tự nguyện mua cho em, anh mua là kiểu định chế, phía dưới mông còn có tên của em.”

Tống Thập Nguyệt trầm mặc nhìn Lưu Tử An, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Tống Thập Nguyệt và Lưu Tử An gặp nhau có thể nói rằng rất có duyên phận, có chút giống tình tiết trong các phim thần tượng.

Gần trường đại học bọn họ có một cửa hàng bách hóa, các sinh viên thường xuyên đến đó mua đồ. Ngày đó ở cửa hàng bách hía Lưu Tử An thấy bên ngoài có một bà lão té ngã, không chút do dự liền đỡ bà lão đứng dậy đưa đi bệnh viện. Mặc dù xung quanh có người nhắc nhở hắn rằng coi chừng người ta giả vờ bị vấp ngã, nhưng hắn vẫn kiên trì. Lúc ấy trùng hợp Tống Thập Nguyệt vừa mua xong đồ từ cửa hàng bách hóa bước ra. Sau khi thấy được cảnh này, cô rất khâm phục hành động của Lưu Tử An, liền xung phong đi cùng hắn. Một mặt có thêm nhiều người chăm sóc bà lão, mặt khác nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn nào, Tống Thập Nguyệt cũng có thể làm chứng cho Lưu Tử An.

Bà lão băng bó, truyền dịch tiêu tốn hơn một ngàn đồng, Lưu Tử An chủ động móc ra tất cả tiền trên người hắn, hơn nữa không cần Tống Thập Nguyệt chia sẻ, điểm này khiến Tống Thập Nguyệt đối với Lưu Tử An càng thêm khâm phục.

Mấy ngày sau, Tống Thập Nguyệt thường xuyên ở nhà ăn trường học thấy Lưu Tử An ngồi một mình trong góc gặm bánh bao. Tống Thập Nguyệt cho là ngày đó hắn vì trả tiền thuốc men cho bà lão, xài hết tiền sinh hoạt. Cho nên cô liền cố ý mua thêm một phần cơm, nói mình không ăn nổi, đưa cho hắn. Mỗi lần như vậy Lưu Tử An đều dùng nụ cười vô cùng sáng lạng cảm ơn cô, cũng đem thức ăn ăn sạch.

Hai người cứ như vậy chung sống với nhau được nửa tháng, Tống Thập Nguyệt mới biết được thân phận thực sự của Lưu Tử An lại là chuyên gia y sinh rất nổi tiếng ở nước ngoài. Nhưng những ngày đó hắn luôn gặm bánh bao chỉ đơn giản bởi vì hắn yêu quý bánh bao Trung quốc mà thôi, cũng không phải không có tiền ăn những món ăn khác.

Sau đó hai người dần dần qua lại với nhau. Tống Thập Nguyệt cảm thấy Lưu Tử An rất thú vị, Lưu Tử An cũng cảm thấy Tống Thập Nguyệt rất thú vị, mới đầu ở trường học một năm, không có nhiều vấn đề. Chủ yếu là thời sinh viên mọi người tương đối có nhiều thời gian, thường xuyên gặp nhau. Đối với sự trẻ con của Lưu Tử An, Tống Thập Nguyệt có thể bao dung. Nhưng một năm này sau khi Tống Thập Nguyệt tốt nghiệp, bởi vì công việc bắt đầu bận rộn, cô không thể mỗi ngày gặp Lưu Tử An. Vì vậy Lưu Tử An cảm thấy không có cảm giác an toàn, thường xuyên nghĩ quẩn, cãi nhau đủ mọi chuyện với Tống Thập Nguyệt. Hơn nữa hắn rất để ý đến chuyện Tống Thập Nguyệt không cùng hắn phát sinh quan hệ.

“Thập Nguyệt, chúng ta làm lành có được không?” Lưu Tử An nhìn thấy Tống Thập Nguyệt nãy giờ không nói gì, sợ hãi, trong giọng nói xen lẫn nức nở, lộ ra cảm giác hèn mọn.

“Bất kể Viện Viện có tồn tại hay không, cách làm của anh đã tổn thương tới tôi. Còn nữa lần này anh đừng nghĩ lấy cớ anh không hiểu văn hóa Trung Quốc, chia chính là chia, đừng tìm tôi dây dưa nữa, được không?”

“Nhưng anh thực sự không hiểu văn hóa Trung quốc. Ở nước Mỹ, yêu đương hai năm mà không phát sinh quan hệ, là một chuyện rất kỳ quái. Anh rất bối rối, liền lên mạng nhờ bạn bè giúp đỡ, bọn họ rất tốt bụng cho anh một chủ ý. Nói kích thích em một chút, sẽ biết em có yêu anh hay không. Kết quả kích thích là có, anh xác nhận kích thích tới hai lần, một lần là gửi giọng nói Wechat cho em, một lần là đến nhà tìm em, nhưng em rất tàn nhẫn khi trả lời anh, thực sự không cần anh nữa. Quả nhiên em không yêu anh, nhưng có một chuyện đáng sợ đã xảy ra, anh phát hiện cho dù biết em không còn yêu anh, anh vẫn yêu em, yêu em rất nhiều!”

Lưu Tử An nháy đôi mắt to xinh đẹp vô tội, khuôn mặt đầy đáng thương, thành khẩn nhìn Tống Thập Nguyệt.

“Thập Nguyệt, em tha thứ cho anh có được không? Anh đáp ứng em lần sau không làm loại chuyện thử nghiệm như vầy nữa, anh bằng lòng chờ đến ngày em đồng ý, em nói gì anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, có được không?”

Tống Thập Nguyệt nghe Lưu Tử An giải thích xong càng tức giận hơn. Cô biết Lưu Tử An không phải là người không xấu, nhưng phương diện tình cảm thì quá thấp, hắn điển hình là IQ cao EQ thấp, thấp đến nỗi số âm. Cộng thêm hai người có quốc tịch khác nhau, tư tưởng quan niệm cũng khác biệt. Về mặt tình cảm Lưu Tử An rất dễ xúc động không có chủ kiến riêng của mình, tin vào người khác nói loạn, thường xuyên làm chút chuyện vừa ngu ngốc lại ngây thơ. Cho nên việc hai người sống chung trở nên vô cùng khó khăn.

Có đôi khi hắn sẽ “Đơn xuẩn” đến nỗi Tống Thập Nguyệt cũng không có cách nào tức giận với hắn, không biết làm sao lại buồn cười. Nhưng nhiều chuyện như vậy gộp lại, Tống Thập Nguyệt rất dễ dàng mệt mỏi.

Lần trước lúc Lưu Tử An nói chia tay, Tống Thập Nguyệt vừa tăng ca xong, cả người vô cùng mệt mỏi nghe được hắn nói những lời đó, đột nhiên trong lòng rất chán nản. Cho dù cô biết lấy tình cảm Lưu Tử An dành cho cô khả năng chia tay không lớn, có lẽ có nội tình, nhưng cô không muốn truy đến cùng, trong lòng mệt đến nỗi chỉ muốn đoạn tuyệt. Cho dù thương tâm khổ sở, cô cũng không muốn tiếp tục nữa. Mà bây giờ tất cả biểu hiện của Lưu Tử An đều chứng minh quyết định của Tống Thập Nguyệt vô cùng chính xác, cô căn bản không thể hiểu được những việc hắn đang làm.

Tống Thập Nguyệt cố gắng kiên nhẫn giải thích với Lưu Tử An: “Không chỉ chuyện này, căn bản vấn đề giữa chúng ta là tam quan và nền văn hóa không tương hòa. Tôi đã cố gắng ở bên cạnh anh thật tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này tôi hiểu rõ chúng ta vẫn nên tách ra thì tốt hơn, dưa hái xanh không ngọt.”

“Thập Nguyệt, anh có thể chuyển hai căn Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh sang tên em.”

“Cút!” Tống Thập Nguyệt biết rằng cho dù cô nghiêm túc giải thích thì Lưu Tử An cũng không thể hiểu được. Có lẽ hắn ngay cả ý nghĩa thực sự của “Tam quan” là cái gì cũng không biết.

“Anh không cút.” Lưu Tử An ủy khuất liếc mắt nhìn Tống Thập Nguyệt, dè dặt đưa tay, giữ chặt vạt áo cô, “Anh thề với Thượng Đế, anh toàn tâm toàn ý yêu em, bằng lòng từ bỏ tất cả. Anh còn có thể đem bằng sáng chế thuốc chống ung thư chuyển nhượng cho em.”

“Lưu Tử An!” Tống Thập Nguyệt nổi cáu, “Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi cho bảo vệ lần trước tới.”

“Anh không đi, anh yêu em, đưa anh đến đồn cảnh sát đi.” Lưu Tử An vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Tống Thập Nguyệt, tròng mắt đỏ lên.

“Anh ——” Tống Thập Nguyệt tức giận đến nỗi không nói nên lời, cô muốn rút cánh tay ra, nhưng Lưu Tử An là đàn ông sức lực quá lớn.

“Tiếp lấy.”

Bỗng nhiên có giọng nam truyền tới, sau đó có đồ vật gì đó bị ném qua.

Lưu Tử An lập tức đưa tay đón nhận, phát hiện là quả bóng da đồ chơi của trẻ con. Lưu Tử An không hiểu gì nhìn về phía người đàn ông ném bóng cho hắn. Đối phương người mặc âu phục thẳng thớm, dáng người thon dài, khí chất vô cùng tốt, cao quý ưu nhã, cho hắn cảm giác giống như vương tử bước ra từ cung đình, không, hẳn là quốc vương mặt lạnh.

“Hà tổng.” Tống Thập Nguyệt rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà Biên Thu, “Tại sao anh ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.