Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
Tống Thập Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn ba món đồ kia, sững sờ xuất thần. Sau đó cô có chút tố chất thần kinh nhìn quanh hoàn cảnh trong nhà, muốn tìm kiếm một cái gì đó, nhưng cô lại rất sợ thấy cái gì.
Không phải nhà cô bị quỷ ám chứ? Nghĩ tới đây Tống Thập Nguyệt cảm thấy lạnh cả sóng lưng, cô cầm cái túi trên bàn rồi vội vã chạy ra ngoài.
Công ty có nhiều người, nên trong lòng Tống Thập Nguyệt yên tâm hơn nhiều, cô ngồi xuống ngẩn ngơ một lúc. Sau đó bởi vì tổ trưởng phân công nhiệm vụ, cô hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ về dự án thành lập trường đại học Tứ Xuyên, tạm thời đem chuyện dị thường trong nhà ném ra sau đầu.
Sau khi Hà Biên Thu “Tìm được đường sống trong chỗ chết” trải qua ba buổi tối, hôm nay đi làm tâm trạng anh đặc biệt không tốt. Chỉ cần nghĩ đến sau này mỗi ngày hắn đều biến thành các loại đồ vật gì đó quấy nhiễu, đáy lòng liền có chút bực bội.
Trước đó làm AQ tinh thần cái gì, làm tư tưởng cho mình dùng suy nghĩ “Nhập gia tùy tục” tự an ủi bản thân để thích ứng với hiện trạng, quả thực là lừa mình dối người.
Hắn nhất định phải tìm được biện pháp giải quyết chuyện này.
Hà Biên Thu chắp tay sau lưng, đi đi lại lại một chỗ trong phòng làm việc, đến mức ngay cả hội nghị thường kì mỗi thứ hai đều quên.
Chu đặc giúp liên tục gõ cửa, mới đưa Hà Biên Thu đang đắm chìm trong suy nghĩ tỉnh lại.
“Hà tổng, hội nghị vẫn tiến hành chứ?” Chu đặc trợ nhìn ra Hà Biên Thu hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt lắm.
Hà Biên Thu buộc miệng la to: “Mở!”
Chu đặc trợ bị chấn động một cái, sau đó chỉ thấy Đại boss giống như một cơn gió, thổi qua trước mặt hắn.
Hà Biên Thu mạnh mẽ vang dội kết thúc hội nghị thường lệ, rồi giữ lại Tổng giám Bộ phận nhân sự và Tổng giám Bộ phận thiết kế Phương Chỉ Phong.
“Hà tổng còn gì cần dặn dò sao?” Phương Chỉ Phong trực tiếp hỏi.
“Đã hẹn với nhà xuất bản, gần đây dự định xuất bản một quyển sách, cần một trợ lý đánh chữ, theo hai người có thể chọn người nào giới thiệu không?” Hà Biên Thu hỏi.
Ánh mắt Phương Chỉ Phong khẽ động, nhìn về phía Tổng giám Bộ phận nhân sự.
Tổng giám Bộ phận nhân sự đã sớm biết, nếu như Hà tổng chỉ đơn thuần cần chọn người, thông báo tuyển dụng hoặc điều động, bình thường trực tiếp liên lạc với Bộ phận nhân sự bọn họ là được, cần gì phải giữ lại Phương Chỉ Phong ở Bộ phận thiết kế.
Có điều tâm tư Hà tổng quá rõ ràng, hắn không có đạo lý phối hợp. Đại boss để hắn phối hợp diễn xuất, vậy mục đích nhất định là coi trọng hắn, phải nắm chặt!
“Tôi cảm thấy Tống Thập Nguyệt ở Bộ phận thiết kế không tệ, tôi nghe nói cô ấy đánh chữ hiệu suất rất cao, hơn nữa bởi vì bình thường đọc số lượng nhiều, đối với việc viết sách chắc có kinh nghiệm nhất định, có thể thích hợp với đề nghị Hà tổng đưa ra.”
Tổng giám Bộ phận nhân sự cười ha hả nói. Thật ra Tống Thập Nguyệt đánh chữ hiệu suất có cao hay không, số lượng đọc như thế nào, hắn không biết. Nhưng người trẻ tuổi hiện đại đều chơi máy tính, lại càng quen thuộc với các sản phẩm điện tử, đâu có quá kém. Vì vậy lời nói của hắn mặc dù không có kiểm chứng thiết thực, nhưng cũng không coi là nói dối.
Mặc dù Phương Chỉ Phong hiểu Tổng giám Bộ phận nhân sự có chút đùa bỡn khôn vặt và đức hạnh, nhưng theo bà biết thì về phương diện làm việc hắn vẫn rất có năng lực. Hơn nữa Tống Thập Nguyệt đánh chữ hiệu suất tốt chuyện này bà cũng thừa nhận. Mặc dù bà cảm thấy Hà tổng có thể bởi vì việc tư mà điều động, nhưng bây giờ Hà tổng dùng lý do này, làm bà cũng không nói gì được.
Nhưng mà cũng lạ, Phương Chỉ Phong lại không cam lòng chịu thả người. Rõ ràng biết trước được Tống Thập Nguyệt và ông chủ có quan hệ riêng tư, bà có chút không muốn giữ lại người này.
“Phương tổng có ý kiến?”
Tổng giám Bộ phận nhân sự chờ một hồi, thấy Phương Chỉ Phong vậy mà chậm chạp không có lên tiếng, hắn có chút kinh ngạc. Nhưng Tống Thập Nguyệt là một nhân viên nhỏ của bộ phận thiết kế. Theo tính cách trước kia của Phương Chỉ Phong mà nói, loại quan hệ riêng tư này bà nhất định không thích. Mỗi lần gặp phải chuyện này bà đều hận không nhanh lên một chút đá người ta đi, vậy mà hôm nay lại do dự.
“Tống Thập Nguyệt là cộng sự chuyên nghiệp ở Bộ phận thiết kế, tôi xem kỹ hồ sơ của cô ấy, trong lúc cô ấy học đại học đã giành giải thưởng về kế hoạch sáng tạo, tuy rằng chỉ là cuộc thi nhỏ, nhưng có thể nhìn ra được đứa nhỏ này tiềm lực trong tương lai rất lớn.” Phương Chỉ Phong nói.
Lời nói này khiến Tổng giám Bộ phận nhân sự và Hà Biên Thu đều đồng loạt nhìn về phía bà.
Bây giờ suy nghĩ của hai người đàn ông vô cùng nhất trí: Bà ấy sẽ không thả người đi.
“Có điều Hà tổng nếu cần cô ấy, vậy tôi đành phải nén đau thương từ bỏ thứ yêu thích. Nhưng mà sau khi viết xong quyển sách này, Hà tổng nhớ phải trả người lại cho tôi.” Phương Chỉ Phong nói xong, cười với Hà Biên Thu một tiếng, đứng dậy sảng khoái đi.
“Ai da, Phương tổng không bỏ được Tống Thập Nguyệt, điều này nói rõ năng lực Tống Thập Nguyệt nhất định tốt, mới được người luôn yêu cầu rất nghiêm khắc như Tổng giám đốc Phương khen ngợi.” Tổng giám Bộ phận nhân sự vội vàng dừng lại rồi bắt ngang qua Tống Thập Nguyệt.
Hà Biên Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tổng giám Bộ phận nhân sự, hắn không lên tiếng, mang vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Bộ nhân viên Tổng thanh tra rất bối rối, hắn khen bạn gái nhỏ của Hà tổng, Hà tổng không nên cảm thấy kiêu ngạo và vui mừng sao, nhưng sao trông ngài ấy không được vui nhỉ? Chẳng lẽ Hà tổng là Dấm Vương. Cho dù bạn gái được người đàn ông trung niên không có chút sức cạnh tranh nào như hắn khen ngợi ngài ấy cũng không vui...
Vì vậy trong lòng Tổng giám Bộ phận nhân sự âm thầm nhớ kỹ điều này, Hà tổng rất ghen, sau này nhất định không được biểu hiện sự yêu thích với cô bạn gái nhỏ của ngài.
Buổi trưa lúc Tống Thập và Nguyệt và Chu Diệu Diệu ăn cơm, cô nói đến chuyện kỳ lạ gặp phải khi ở nhà.
Chu Diệu Diệu ha ha cười: “Có phải cậu không quên được nguời kia?”
“Tớ đâu có đần độn, đặt cái muỗng ăn cơm và xi đánh giày chung một chỗ?”
“Cũng đúng.” Chu Diệu Diệu vung vẩy đũa, “Đợi khuya tớ về nhà, bổn thiên sư sẽ kiểm tra giúp cậu một chút.”
Ăn cơm xong, Tống Thập Nguyệt trở về công ty, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Diệu Diệu thở hồng hộc đến tìm cô.
“Thế nào, Chu thiên sư?” Tống Thập Nguyệt cười hỏi.
Chu Diệu Diệu: “Thập Nguyệt, bây giờ cậu lập tức thu dọn đồ đạc, đi lên tầng cao nhất.”
“Làm gì?” Tống Thập Nguyệt kinh ngạc nhìn Chu Diệu Diệu, kéo tay cô ấy lại, “Trước kia tớ không nhìn ra chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, Diệu Diệu, thất tình thôi mà, chúng ta không cần phải hẹn nhau tự sát chứ.”
“Cái gì tự sát, Tổng giám của chúng tơi căn dặn cậu đến văn phòng Tổng giám đốc, điều cậu đến đó làm trợ lý cho Tổng giám đốc, bây giờ lập tức lập tức đi báo cáo. Nghe nói hôm nay tâm trạng Đại boss không được tốt, nếu cậu đi trễ, đừng trách tớ thông báo trễ.” Chu Diệu Diệu giải thích.
“Vậy vừa rồi cậu không giải thích rõ ràng đi.” Tống Thập Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc, lại hỏi Chu Diệu Diệu lý do.
“Hình như văn phòng Tổng giám đốc muốn xuất bản một quyển sách, cậu phải làm trợ lý giúp ngài ấy viết sách.” Chu Diệu Diệu nhún vai, nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói với Tống Thập Nguyệt, “Nhưng tớ cảm thấy đây là mượn cớ, trọng tâm là Tổng giám đốc vừa ý cậu, vừa đến nhà cậu, lại còn kêu cậu làm việc trước mặt ngài ấy, Tổng giám đốc quả thực không nên quá bá đạo chứ, trong tiểu thuyết đều sáo lộ này.”
“Đừng nói bậy bạ.” Tống Thập Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Diệu Diệu, cô bận rộn đeo túi xách và bưng mấy đồ vật nhỏ của mình lên tầng cao nhất.
Sau khi đến, Tống Thập Nguyệt nhìn một vòng, không có vị trí trống, cô liền trực tiếp đi tìm Tracy hỏi.
“Ừ, đến chỗ đó!” Tracy cười ra hiệu Tống Thập Nguyệt đi tới phòng làm việc thứ hai của Tổng giám đốc nó là phòng lần trước cô đã đi.
“Không thể nào.” Bỗng chốc tim Tống Thập Nguyệt đập rộn lên.
Tracy không ngừng gật đầu, “Cô biết mà, đi đi, đừng sợ. Lần này cô dùng lý do chính đáng đi vào, trong công ty nếu ai dám khua môi múa mép, cô cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn chị Tracy!”
Tống Thập Nguyệt đi tới cửa phòng làm việc, theo thói quen lặng lẽ nuốt nước miếng một cái rồi mới gõ cửa.
Lần này Tống Thập Nguyệt nghe được tiếng gọi “Vào” của Hà Biên Thu, rõ ràng lạnh hơn ba độ so với lần trước.
Tống Thập Nguyệt đoán rằng tâm trạng của Tổng giám đốc rất không tốt. Về phần tại sao không tốt, cô cũng không biết.
Tống Thập Nguyệt ngượng ngùng đẩy cửa đi vào, bưng cái rương nhỏ đi tới trước mặt Hà Biên Thu.
Hà Biên Thu ra hiệu Tống Thập Nguyệt qua bên kia ghế sô pha, trên bàn uống trà nhỏ sớm đã chuẩn bị một chiếc laptop quả táo.
“Về sau cô sẽ làm việc ở đó.” Nói xong Hà Biên Thu liền cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, hắn cau mày dùng bút khoanh tròn mấy chỗ, rồi gọi điện thoại cho bộ phận tư pháp.
Tiếp theo, Hà Biên Thu và cố vấn pháp luật thảo luận về thủ tục trong hợp đồng.
Tống Thập Nguyệt cảm thấy nghe không hiểu lắm, rất cao thượng. Cô không biết nên làm gì, nhưng cũng không thể ngồi ngốc nghếch mãi được, cô liền yên lặng mở máy tính, tìm kiếm trước một số nội dung chủ yếu để viết sách, chẳng hạn như dàn ý, làm một chút chuẩn bị. Cô hoàn toàn là người ngoài nghề, thật ra thì loại chuyện này có trợ lý biên tập sách gì đó, ông chủ hoàn toàn có thể thuê một người.
Chẳng lẽ là vì tiết kiệm tiền mới dùng cô?
Tống Thập Nguyệt cúi đầu nhìn xuống ghế sofa nơi cô đã ngồi trên năm năm tiền lương của chính mình, cô cảm thấy lý do này không thể xảy ra. Ông chủ có tiền như vậy, tài sản lên đến hàng trăm triệu, hơi đâu cần chút tiền này. Chẳng lẽ Chu Diệu Diệu nói ông chủ thích cô là...
“Tống Thập Nguyệt!” Hà Biên Thu tăng thêm âm lượng gọi cô lần thứ ba.
“Đến đây ạ!” Tống Thập Nguyệt lập tức đứng dậy, trong tay còn bưng máy tính chưa kịp buông xuống.
Hà Biên Thu thấy cô mặt đỏ bừng, vẻ mặt rất hoảng sợ, không dám nhìn mình. Anh cau mày suy nghĩ, chiều nay máy lạnh hơi nóng, anh bảo Tracy liên hệ với quản lý, hạ nhiệt độ máy lạnh xuống.
Nhân viên quản lý cảm giác rất kỳ lạ, trung tâm máy lạnh rõ ràng thiết lập ở mức 25 độ như bình thường, hiển thị nhiệt độ cũng đúng là cái này, vậy mà cảm thấy nóng. Nhưng bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao quản lý cũng là công ty chi nhánh, lời nói của ông chủ chính là thánh chỉ, nói hạ nhiệt độ, thì bọn họ phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của ông chủ. Khổ cực chính là nhân viên trong tòa nhà, phải làm việc cả buổi chiều trong lạnh buốt.
“Hà tổng, thật ra tôi không biết cách viết sách.”
Tống Thập Nguyệt nhỏ giọng nói, thật ra không viết sách là thứ yếu, quan trọng là mỗi ngày đến văn phòng Tổng giám đốc, tim cô sẽ xảy ra vấn đề, đầu cũng sẽ vì căng thẳng quá mức, mỗi ngày lo nghĩ.
Bây giờ áp lực tinh thần trong cuộc sống đã lớn, nếu cô còn làm như vậy, làm sao cô có thể sống nửa đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.
“Không sao, cô chỉ cần ghi chép lại mỗi ngày tôi đã làm và nói gì là được.” Hà Biên Thu bàn giao nói.
Tống Thập Nguyệt gật đầu, suy nghĩ công việc này của mình tựa như quan Ngự sử ở cổ đại, ghi chép lời nói và việc làm của hoàng đế trong cuộc sống thường ngày. Tổng giám đốc đại nhân chẳng lẽ muốn thể nghiệm cảm giác hoàng quyền? Dù sao cô có tiền lương là được.
Tống Thập Nguyệt vô ý thức thở dài, chợt phát hiện Hà Biên Thu nhìn mình, lập tức giải thích: “Máy lạnh này hơi nóng, cho nên miệng tôi có chút... Khát.”
“Trong tủ lạnh có nước.” Tống Thập Nguyệt gật đầu rồi đi lấy một chai. Nhưng cô phát hiện chai nước này trên thị trường chỉ có 80 chai, bỗng nhiên cô không muốn uống nữa. Tống Thập Nguyệt quay đầu hỏi Hà Biên Thu có muốn hay không.
Hà Biên Thu lắc đầu, uống một ngụm cà phê trên bàn.
Tống Thập Nguyệt vội vàng mở máy tính ra và ngoan ngoãn ghi chép.
“Buổi chiều lúc 1: 56 ngày 8 tháng 9 Hà tổng uống một ngụm cà phê.”
“Tống Thập Nguyệt, cô cảm thấy mình có chỗ nào hơn người?” Hà Biên Thu bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Tống Thập Nguyệt sững sốt một chút, lập tức nói những lập luận về đạn và đàn tranh mà cô đã nói trong lúc phỏng vấn nói lại một lần nữa.
“Không phải những thứ này, về phương diện sinh hoạt.”
“Tôi biết nấu ăn, ăn cũng rất ngon, có điều đây là món ăn thường ngày, không so được với đầu bếp. Những thứ khác cũng rất bình thường, ở nhà ăn ngủ vui chơi, nói như vậy, có lẽ không có cái nào là sở trường lớn nhất của tôi.” Nói xong Tống Thập Nguyệt lo lắng sẽ để lại ấn tượng xấu với Hà Biên Thu, ông chủ nào sẽ thích nhân viên lười biếng. Vì vậy cô vội vàng bổ sung, “Sau này tôi chắc chắn sẽ cố gắng thay đổi, để cuộc sống mình tích cực và lành mạnh hơn.”
Hà Biên Thu cảm thấy mình không thể hỏi như vậy, anh liền đổi một phương thức, “Nếu muốn viết sách, tốt hơn hết là cô nên luyện tập khả năng kể chuyện của mình trước. Ví dụ như cô đã tự mình trải qua chuyện gì đặc biệt.”
“Nói đến đây, sáng sớm hôm nay tôi đã gặp phải một chuyện rất kỳ lạ, chính xác là vào cuối tuần này.” Tiếp theo Tống Thập Nguyệt liền kể chuyện cái muỗng, sữa tắm và xi đánh giày cho Hà Biên Thu nghe.
Vẻ mặt Hà Biên Thu mất tự nhiên ho khan một tiếng, ra hiệu Tống Thập Nguyệt kể tiếp hai chuyện nữa.
“Hình như không có.” Tống Thập Nguyệt cảm khái.
“Vậy chỉ có thể thưởng cho cô một nghìn đồng thôi.” Hà Biên Thu nói.
Một câu chuyện là một nghìn đồng!
“Vậy để tôi suy nghĩ lại một chút.”
Một khi tiền rung động, cô nhất định phải có câu chuyện, tìm trí nhớ, dùng sức tìm xem...
“Viết sách phải giữ vững tính chân thực, cho nên chuyện cô trình bày nhất định phải là cô chân thực trải qua. Tôi có thể làm được như ngày hôm nay, chuyện quỷ gì cũng đều gặp qua, có nói dối hay không lập tức có thể phân biệt ra, dám bịa chuyện, trừ hai ngàn.”
“Không dám không dám! Tôi có tinh thần nghề nghiệp.” Tống Thập Nguyệt vội nói, “Còn một chuyện rất lạ, là chuyện trước đây tôi đã gặp ở trung học. Sau khi tự học xong tôi về nhà vào lúc nửa đêm, nói đúng hơn là lúc mười giờ tối, tôi đã đỡ một ông cụ băng qua đường...”