Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 8: Chương 8




Triển Dục Quảng hỏa tốc chạy tới!

Anh vừa nghe thấy Uông Bội Nhu khóc lóc kể lể trong lòng anh liền biết rõ, người gây ra tai họa chính là hai bậc trưởng bối nhà anh, hai người đã giở trò ở sau lưng anh!

“Tiêu Dao, cậu mau giúp tôi cảnh cáo hai người kia, nói hai người đó nên an phận một chút, nếu không... Thì đừng trách tôi buông tay, không ngó ngàng đến chuyện của công ty nữa!”

Anh chạy nhanh đến nhà của Uông Bội Nhu, một bên gọi điện thoại dặn dò Lạc Tiêu Dao, nhờ cậu ta nhắn nhủ ý của anh cho hai vị trưởng bối biết.

“Dạ, tổng giám đốc!” Lạc Tiêu Dao nhận lệnh, lập tức gọi hai cuộc điện thoại, đem những lời bức xúc của Triển Dục Quảng ra chuyển cho hai kẻ đầu sỏ chuyên gây họa: “Chúc mừng bà... Triển lão phu nhân, ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công rồi, tổng giám đốc quyết định mặc kệ Triển thị!” Giọng điệu của Lạc Tiêu Dao có chút hả hê.

“Như vậy sao được?” Triển lão phu nhân lập tức bị áp chế sợ tới mức nói không ra lời: “Ta... Ta sẽ sửa đổi!”

“Vậy thì mong ngài cố gắng lên!”

Triển lão phu nhân cố gắng suy nghĩ, xem có cách nào có thể chuộc lỗi hay không.

Lạc Tiêu Dao giải quyết xong lão hồ ly thứ nhất, sau đó tiếp tục tấn công tiếp lão hồ ly thứ hai: “Chúc mừng ngài, Phương cụ... Ngài kích thích tổng giám đốc tức giận đã thành công, tổng giám đốc quyết định không thèm để ý đến sự nghiệp của Phương gia nữa!”

“Như vậy sao được?” Phương cụ cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy: “Ta... Ta sẽ thử vãn hồi!”

“Vậy thì mong cụ nỗ lực hơn nữa!”

Phương cụ đành phải vận dụng đầu óc rỉ sắt của mình, suy nghĩ xem nên vãn hồi chuyện này như thế nào.

Cúp điện thoại, Lạc Tiêu Dao không nhịn được tự lẩm bẩm: “Uông Uông, tôi chỉ có thể giúp cô đến đó thôi, phần còn lại cũng xem chính bản thân cô mà thôi!”

Trước đây anh cũng đã từng nhắc nhở Triển Dục Quảng, muốn anh nhìn thẳng vào lý do mà Uông Bội Nhu tránh né anh: “Tổng giám đốc, hai người là người của hai thế giới, trừ phi ngài có thể đánh vỡ bức tường rào cản giữa hai người, để cho cô ấy chủ động bước ra, nếu không... Chỉ sợ đoạn tình cảm này sẽ chết già thôi!” Đây là kinh nghiệm mà sau nhiều lần Lạc Tiêu Dao tiếp xúc với Uông Bội Nhu mới rút ra được.

“Tôi tự có tính toán!” Triển Dục Quảng luôn trả lời như vậy.

“Nhưng tổng giám đốc... Hành động của ngài phải nhanh lên!” Lạc Tiêu Dao vẫn cảm thấy, lòng của Uông Bội Nhu thực sự vẫn chưa cảm thấy an toàn.

“Tôi biết rồi!”

“Nếu không mau bắt lấy cô ấy, cô ấy có thể sẽ bay xa đó!”

“Tôi sẽ bắt được cô ấy!”

Tâm trạng tổng giám đốc luôn là khí định thần an, khiến Lạc Tiêu Dao không khỏi lo lắng, mặc dù anh coi trọng tình yêu giữa Uông Bội Nhu cùng tổng giám đốc, nhưng trong lòng của anh biết rõ Uông Bội Nhu là một cô gái có tâm kết luôn phong tỏa trái tim của mình lại, nếu cô ấy không tự mở lòng giải tâm kết, thì sẽ không ai giúp được cô ấy!

“Tổng giám đốc có thể giúp cô ấy mở lòng cùng cởi bỏ khúc mắc sao?” Lời nói này của Lạc Tiêu Dao đã hỏi không dưới trăm lần.

Triển Dục Quảng luôn tự tin nói: “Tôi là cao thủ!”

OK, nếu như tổng giám đốc tự tin như vậy, thì anh cũng không thể nói gì hơn.

“Tổng giám đốc không phải chỉ xem cô ấy như một người bạn chơi đùa thôi chứ?” Lạc Tiêu Dao đã từng lo lắng thăm dò qua ý của anh.

“Coi như cô ấy là bạn chơi đùa của tôi, thì tôi cũng sẽ hết sức quý trọng cùng nâng niu người bạn này!” Đây là đáp án của Triển Dục Quảng.

Ai,… Lạc Tiêu Dao thầm nghĩ, nếu theo tác phong là việc của tổng giám đốc, anh chỉ sợ không cách nào khiến cho Uông Bội Nhu cởi bỏ lo lắng mà mở lòng ra được.

Nhưng anh ở đây mù quáng lo lắng chỉ là vô dụng mà thôi, anh phải giúp tổng giám đốc và Uông Uông một tay, để cho bọn họ thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng của đối phương.

________________________________

Triển Dục Quảng vừa mới đậu xe xong, liền nhìn thấy trên đường có một bóng dáng nhỏ đang chạy như bay.

“Nhu Nhu...” Anh lo sợ hét lên.

Cũng không nghĩ đến, khi cô vừa nghe đến giọng của anh, thì tốc độ trốn chạy còn nhanh hơn, cô chạy nhanh ra giữa đường, hai người giống như đang trong một cuộc thi chạy vậy!

Triển Dục Quảng nóng lòng kinh khủng, hận không thể phát huy tốc độ chạy trăm mét của mình để bắt lấy cô: “Nhu Nhu, em đứng lại cho anh...” Rất may là buổi tối xe trên đường không nhiều lắm, hơn nữa thân thể của anh khỏe mạnh, đuổi kịp cô đồng thời ôm lấy eo của cô.

“Buông em ra, buông em ra!” Uông Bội Nhu phản kháng như một đứa trẻ vậy, đối với anh quơ tay múa chân vừa đánh vừa đá, cố gắng thoát khỏi kiềm chế của Triển Dục Quảng.

Nhưng anh đã giữ chặt, khiến cô không cử động được.

Cho đến khi anh ôm cô trở về nhà của cô, đem cô ôm vào trong ngực của anh, sau đó mới nhẹ nhàng trấn an cô: “Đã để cho em chịu khổ rồi!”

Hả? Anh biết cô chịu khổ ư?

Uông Bội Nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, hoài nghi nhìn anh.

Triển Dục Quảng chỉ nghĩ là người nhà của mình chọc giận cô, nên tâm tình của cô mới mất khống chế, nên chỉ có thể nói: “Nhu Nhu à... Anh không kịp thời ngăn chặn bọn họ làm chuyện xằng bậy, chuyện này em tha thứ cho anh nhé!”

Anh... Đang nói cái gì vậy? Cô chỉ là đang buồn chuyện gia đình nên mới như vậy, cũng không có liên quan đến anh... Cũng không đúng, đều là do anh quấn lấy cùng dây dưa với cô, nên mới hại cô gặp phải liên tiếp những chuyện không như ý.

Cho nên, cô liền hết khóc, chỉ vào cửa chính mà nói: “Vậy thì xin anh mau đi khỏi đây đi!”

“Anh không thể đi!” Triển Dục Quảng nhỏ giọng nói: “Sau khi anh được một cô gái khó hiểu thuê một ngày, từ lúc đó trái tim của anh đã coi như đã bị cô gái ấy trộm đi rồi!”

Anh quyết định tối nay sẽ thổ lộ lòng mình với cô ấy.

“Nói bậy!” Căn bản cô không có trộm tim của anh, càng không có tình ý với anh.

Ù... Coi như có chút chút tình ý... Nhưng cô cũng sẽ làm bộ... Không, cô coi thường phần cảm giác này.

“Là thật đó! Khi không có em bên cạnh, anh giống như người mất hồn vậy!” anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên lồng ngực của anh: “Không tin thì em hãy nghe đi, cũng không có nhịp tim rồi!”

Cô thật lòng cảm thụ... “Bùm... Bùm!”

“Nói dối!” Cô tức giận đến nỗi ngay cả bên tai đều ửng đỏ: “Rõ ràng là đập mạnh như vậy!”

“Đó là vì em chạm vào đó!” anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Thời điểm khi không có em ở bên cạnh, nó sẽ như không còn sức sống, rất tĩnh mịch!”

Biết rõ anh đang dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lòng của Uông Bội Nhu đã kiềm chế không nổi, chính là rung động rồi.

“Em...”

Cô mở miệng định nói, lại bị anh bá đạo ôm lấy hôn lên môi của cô: “Ưm... Hãy nghe em nói!”

Anh lấy giọng trầm thấp cùng hời hợt nói về thân thế của mình, rồi lại như người vô tư không đếm xỉa đến: “Trên vai anh mang trọng trách nặng nề, người phụ nữ đi theo anh nhất định sẽ rất vất vả!”

“Người của bà nội và người nhà bên ông ngoại, hai người tranh giành nhau để gửi gắm con cháu vào trong công ty, bọn họ không làm được việc gì ra hồn mà còn cấu xé lẫn nhau, cho nên tạo thành một mảnh hỗn loạn.” Giọng nói của anh trầm thấp.

Uông Bội Nhu muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, nhưng lại bị anh ôm thật chặt từ sau lưng, giống như anh cố ý không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng cùng biểu tình lúc này của anh vậy.

“Có vẻ như lúc anh tiếp nhận thì bọn họ lại làm tới, rồi cùng tranh giành lôi kéo anh về phe này phe kia...” Anh lãnh đạm nói tiếp: “Anh là người duy nhất có thể tiếp nhận và điều hành công ty, mà anh thì không cách nào trơ mắt nhìn dòng họ mình sa sút, càng không có biện pháp để ý hai người già kia, cho nên, anh chỉ có thể gắng gượng chống đỡ!”

Thì ra là vậy, trên vai anh mang gánh nặng như vậy, ngược lại cô cũng không nghĩ qua!

“Thật sự công việc của anh rất nhiều áp lực, thậm chí còn bị gia đình họ hàng bao vây ép tới không thở nổi, lâu lâu mới tìm cơ hội để chạy ra ngoài mà thở một chút.”

“Cho nên anh mới đi làm cái chuyện ‘bán thân xác’ đó sao?” Uông Bội Nhu cố ý nói như vậy, ý đồ muốn nói đến hình tượng xấu của anh ở trong lòng cô.

Anh cười: “Nhưng thật chất là anh đi hưởng lạc, cũng không giống như những người phụ nữ kia, phải vì nuôi gia đình mới phải đi làm chuyện như vậy.”

“Còn không phải như vậy sao!” Cô kiên trì nói: “Còn không phải là vì tiền mà bán tự tôn à!”

“Cũng không có...” anh thành thật nói “Ba năm qua, anh chỉ tuân theo nguyên tắc để anh chọn khách, nếu như nói chuyện hợp ý với người đó, thì anh sẽ tiến thêm một bước... Nếu như nói chuyện không hợp, vậy thì sẽ nói Bye-Bye.”

“Nhưng vẫn là bán thân mà...” Chẳng biết tại sao, từ đầu cô cũng không có ý định cùng anh tiến thêm một bước lui tới, nhưng khi anh nói tới việc anh cùng người phụ nữ khác làm chuyện ân ái, lòng của cô liền cảm thấy chua xót.

Nhưng cô không hiểu, rõ ràng cô đã không ngừng cùng anh vạch rõ giới tuyến, thì tại sao cô vẫn tính toán đến quá khứ của anh với người phụ nữ khác chứ?

“Quá khứ của anh thì có lẽ em không thể tham gia vào được nữa!” Anh mỉm cười nói: “Nhưng anh bảo đảm, hiện tại cùng tương lai của anh, sẽ để em tham gia!”

“Hừ!” Cô đâu có nói muốn cùng anh như thế nào chứ.

Triển Dục Quảng đem cô xoay trở lại, cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em có thể giải thích cho anh biết chuyện lúc nãy em khóc lóc kể lể trong điện thoại được không?” Anh để ý cô có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.

Anh muốn giúp cô giải quyết tất cả khó khăn, muốn giúp cô cởi bỏ những điều phiền muộn, để lòng cô mở ra đón ánh mặt trời... Nhưng điều quan trọng nhất chính là... khiến anh có thể tiến vào cuộc sống của cô.

“Đừng xem anh là người xa lạ nữa, hãy nói cho anh biết đi!”

Cuối cùng Uông Bội Nhu cũng đầu hàng mà khai toàn bộ mọi chuyện cho anh biết.

Thật ra thì chuyện này cũng đã rất lâu rồi: “Trước khi ba mẹ của em mất có để lại một món nợ, khi đó em không còn chỗ nào để nương tựa, em chỉ có thể sống dựa vào gia đình nhà của cậu và cũng là người thân duy nhất của em. Mợ của em một lòng mong muốn em trưởng thành, rồi bà sẽ giúp em tìm nhà có tiền xứng đáng để gả em đi, lấy món tiền đó coi như tiền để trả nợ và tiền thù lao nuôi dưỡng...”

“Anh sẽ giúp em!” Anh ngắt lời cô, hai mắt cô rũ xuống không nhìn anh: “Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ!”

Cô lắc đầu một cái: “Em muốn dựa vào chính bản thân mình.”

Đây chính là lý do mà sau khi cô tốt nghiệp đại học liền đánh liều đến Đài Bắc làm việc, cật lực kiếm tiến cùng tiết kiệm chi tiêu, chính là muốn để dành một khoản tiền, mong lấy đó để báo đáp ơn nghĩa nhà cậu đối với cô.

“Đối với chuyện khác, em có thể tận lực dựa vào bản thân mình. Còn chuyện này, hãy dựa vào anh đi!” Đây chính là tính toán của anh: “Nhu Nhu, hãy tâm sự với anh đi, để anh có thể chia sẻ với em!”

Uông Bội Nhu bị lời nói của anh làm cho chấn động, không khỏi nhìn anh: “Em... Em không có chuyện gì cả!”

Triển Dục Quảng dịu dàng lấy khăn tay ra, giúp cô lau nước những giọt nước còn dính trên mặt, nghĩ đến lời nói của Lạc Tiêu Dao đã nhắc nhở, cô là người cô gái rất kín đáo, mọi tâm sự đều chỉ biết giữ kín trong lòng!

Người ta thường nói muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, anh vì muốn giúp cô nên đã suy nghĩ rất nhiều.

“Đừng tự lừa dối mình nữa... Nhu Nhu!” Triển Dục Quảng nhẹ nhàng nói: “Sở dĩ em đi thuê bạn trai, cũng là bởi vì sợ cảm giác cô đơn phải không?” Mỗi khi nghỉ lễ sẽ càng thêm nhớ nhà a!

Mặc dù biết rõ khi anh vạch trần lời nói dối của cô ấy, thì cô ấy sẽ rất đau đớn, nhưng từ trước đến nay anh không quen sử dụng chiến thuật vòng vo.

Thân thể Uông Bội Nhu cứng đờ, cô vẫn cho rằng mình đã đem nỗi sợ cô đơn của mình giấu kín cùng che đậy rất tốt. “Em không hiểu anh đang nói gì cả!”

Anh lần nữa vạch trần cô. “Lúc đầu anh đã bị đôi mắt u buồn của em hấp dẫn... Nhu Nhu... Em cô đơn không bạn bè và không người thân, cho nên em mới thường xuyên đi giúp đỡ những đồng nghiệp khác, em muốn chứng tỏ cho mọi người thấy em là người chân thành, đáng để tin tưởng, và xứng đáng có bạn bè?” Anh đều hiểu hết!

Phương thức đặt câu hỏi thẳng của anh như vậy, khiến cả người Uông Bội Nhu chấn động lần nữa.

“Em thích ở trước mặt mọi người diễn trò vui, luôn muốn giúp người khác, tùy lúc tùy chỗ trăm phương ngàn kế muốn mọi người cùng mình hòa vào cuộc sống... Thật ra thì, đáy lòng em đôi khi cũng không nỡ có đúng không? Em cũng không phải không biết những người kia không thật sự quan tâm đến em đúng không?” Anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của cô. “Cho nên, em mới có thể chân thành như vậy, không phải sao?”

Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô “Nhưng khi em phát hiện, ngày lễ sẽ cô đơn và buồn chán mà lại không tìm được người cùng em trong ngày lễ thì em nóng lòng, luống cuống, cho nên em mới phải tìm ‘món quà đặc biệt ngày lễ tình nhân’, ý định muốn tìm một người làm bạn với em có đúng không?”

Vẻ mặt của Uông Bội Nhu không có phản ứng gì, đúng vậy! Cô chính là người như vậy, không được sao?

Cô rất hy vọng mọi người đều để ý đến cô, yêu thương cô, quan tâm cô... Giống như khi cô còn bé, khi cô còn cha mẹ vậy!

Cô không cách nào chấp nhận được việc cha mẹ cô chỉ vì sự nghiệp thất bại, nên hai người cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền, để lại cô gái yêu thương nhất của họ phải một mình ở lại trên thế gian này.

Cô không phải là niềm vui, là điều an ủi lớn nhất của cha mẹ sao? Vậy tại sao bọn họ lại độc ác mà bỏ rơi cô? Khiến cô một mình một người cô đơn ở lại trên thế gian này... Cô... cũng không thể tiếp nhận được!

Khi ở một nhà với gia đình cậu, cô không cách nào tiếp nhận đầy đủ tình thân từ người nhà của cậu. Vì vậy, cô liền quyết tâm một ngày nào đó, nhất định cô sẽ lấy được sự quan tâm cùng thương yêu thật lòng... Cho dù chỉ là ngắn ngủi cũng được.

Và cô, cũng đã làm được rồi!

Ngày cô bỏ tiền ra thuê anh, hôm đó quả thật rất phong phú, rất thỏa mãn và vui vẻ, như vậy đối với cô là đủ rồi. Chỉ tiếc là anh để lại ‘hậu di chứng’, cố tình sống chết quấn lấy cô không buông.

“Em rất may mắn khi gặp phải anh đó!” Triển Dục Quảng thấy cô không nói gì, chỉ có thể một mình độc thoại đùa giỡn: “Ấn tượng đầu tiên của anh đối với em rất tốt, phải nói là vừa thấy đã yêu! Anh thích em thật lòng đó, đừng nói gì sau này...”

Dừng lại! Có thể đừng dài dòng nữa được không?

Nói thêm chút nữa... Cô sợ mình sẽ thay đổi quyết định của mình, sẽ muốn thử cùng với anh... Nhưng cô lại... không xứng với anh !

Nhất thời, hai khuôn mặt nghiêm nghị liền xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không thể không lùi bước.

Cô đột ngột cắt lời của anh: “A Dục!” đây là lần đầu tiên tự cô muốn anh đừng làm phiền cô nữa, cô gọi tên thân mật của anh, sau đó nói: “Anh đừng nói nhiều như vậy nữa, hôm nay anh có muốn ở lại với em để cho em một ngày tình nhân không?” Cô sẽ nghĩ cách khiến anh mất hứng thú với cô.

Vì muốn để cho anh không còn dây dưa với cô nữa, cô chỉ có thể làm như vậy... Mặc dù sẽ rất đau lòng...

Nhưng lần này đổi lại là Triển Dục Quảng không hiểu nhìn cô.

Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra thế? Cô muốn anh ở lại cùng cô diễn một ngày tình nhân, đây là... chứng tỏ cô đã tiếp nhận anh sao?

“Dĩ nhiên!” Anh sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào.

Nhưng anh không nghĩ tới, cô khó dây dưa như thế mà...

“A Dục, anh giúp em giặt quần áo!” Cô chỉ vào đống quần áo mấy ngày chưa giặt, chất cao như một cái núi nhỏ.

Nhưng Triển Dục Quảng không hề trách móc, chỉ vui vẻ nói: “Không thành vấn đề!” Còn rất nghiêm túc nghiên cứu áo lót của cô đang dùng, xem cô thích màu gì, chất liệu cùng kiểu dáng; Ngay cả khi phơi quần áo anh cũng làm được một cách rất hoàn mỹ không có chỗ nào đáng chê.

Nhưng lại khiến cô càng thêm tự ti cùng mặc cảm... Cô không xứng với anh!

“A Dục... Nấu cơm cho em ăn!” Cô mở tủ lạnh trống rỗng ra, và bắt đầu lên thực đơn: “Em muốn ăn bò bít tết, cải trắng, thịt xào khô, cá kho...” Đem hết khả năng của anh ra làm nô dịch cho cô.

Triển Dục Quảng lập tức chạy đi siêu thị, cố gắng mua đầy đủ những thứ mà cô đã nói, vì muốn nấu một bữa ăn thịnh soạn cho cô, anh cũng không ngại cực khổ mà bận rộn ở trong phòng bếp cả buổi.

“Thì ra là... Sao anh lại làm được?” Uông Bội Nhu trong lòng thêm khâm phục, nhưng đồng thời càng quyết tâm hơn: “Thật sự mình không xứng với anh ấy!”

“Lúc trước anh đi nước ngoài du học, mọi việc đều phải tự bản thân mình làm, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!” Anh đắc ý khoe khoang “Để bữa nào anh sẽ biểu diễn cho em xem nhé!”

Nhưng... Cô sẽ không còn cơ hội thưởng thức tài nghệ của anh nữa.

Uông Bội Nhu càng ngắm nhìn bộ dáng bận rộn của anh, càng cảm thấy mình thật sự không xứng với anh.

Nhưng anh lại không phát hiện sự khác thường của cô, vẫn cố gắng chịu đựng, vì cô mà làm trâu làm ngựa.

“A Dục, tắm giúp em đi...”

“A Dục, giúp em kéo đất...”

“A Dục, giúp em nấu nước...”

Đến cuối cùng, những việc vất vả của cô anh đều đã làm hết sạch, cô tựa vào bên cạnh cửa nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại anh còn thấy thích em nữa không?”

Triển Dục Quảng nói: “Anh vẫn thích em, còn thích nhiều hơn nữa.”

Đủ rồi!

Hốc mắt cô lập tức ướt, quay đầu không dám nhìn anh nữa, tự mình nói với bản thân mình: “A Dục, thật xin lỗi... Anh đối xử với em càng tốt, thì em càng thấy mình không xứng với anh!”

___________________________-

“Anh Lạc, nếu bây giờ em muốn đi nước ngoài tu nghiệp... Liệu có còn kịp không?”

Sau khi đợi Triển Dục Quảng mệt mỏi ngã đầu xuống giường ngủ, Uông Bội Nhu lặng lẽ gọi điện thoại cho Lạc Tiêu Dao: “Em... Không thể nào ở chung một chỗ với tổng giám đốc được.”

Lạc Tiêu Dao biết rõ một mình cô không thể nào vượt qua rào cản tâm lý cùng khoảng cách giữa hai người, xem ra... Cũng chỉ có thể dựa vào anh thôi.

Cho nên anh ngắn gọn nói: “Em có hộ chiếu chưa? Chưa tới hai ngày nữa sẽ phải lên đường, tốt nhất ngày mai em nên đi xin cấp visa đi.”

“Em sẽ...”

Mặc dù đã khóc rất nhiều, nhưng Uông Bội Nhu lại không cách nào có thể ngưng khóc, cô một lần lại một lần ngắm nhìn Triển Dục Quảng ngủ say, thế nhưng phát hiện bản thân mình không bỏ được người đàn ông này, trong lòng một lần lại một lần nức nở: ‘xin lỗi, thật xin lỗi... là em không xứng với anh...’

Có lẽ bởi vì vất vả quá, Triển Dục Quảng ngủ say giống như bất tỉnh nhân sự vậy, nên hoàn toàn không nghe thấy Uông Bội Nhu nói với anh... “A Dục, em cũng rất thích anh. Nhưng mà em không muốn trèo cao, hoàn toàn không muốn dựa vào anh!”

“A Dục, hy vọng anh có thể mau sớm quên em, và có thể tìm thấy một cô gái khác tốt hơn. A Dục, em sẽ rất nhớ anh... Ở nơi đất khách ngày ngày em sẽ nhớ đến lòng tốt của anh...”

Triển Dục Quảng còn tưởng rằng sau khi mình cùng Uông Bội Nhu thổ lộ tình cảm, thì giữa hai người bọn họ sẽ không còn vấn đề gì nữa, cho nên anh cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, đồng thời thấy cô đồng ý để cho anh ở chung một chỗ cứ nghĩ là cô đã tiếp nhận anh rồi.

“Nhu Nhu... Sao hai hôm nay em không đi giúp người khác nữa vậy?” Từ sau ngày đó cô thật sự thay đổi, luôn ở bên cạnh anh cùng nhau ra vào, xem ra ngày đó mình đã thổ lộ... Thành công!

“Cũng đã bị anh phơi bày và vạch trần, em cũng chỉ nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi!” Cô vội vàng tự bào chữa cho mình, bởi vì cô muốn thừa dịp hai ngày cuối này sẽ cùng anh chung đụng nhiều hơn.

“Vậy sao? Không phải là em bị mê lực của anh hấp dẫn sao? Em mau thừa nhận đi!” Triển Dục Quảng tự tin nói .

“Nhu Nhu, em đang nhìn cái gì đó?”

“Không có!” Nhưng cô đang muốn xem ánh mắt dịu dàng của anh.

“Không cần câu dẫn anh, không phải vậy...” Anh cố ý giở giọng háo sắc: “Em cẩn thận đó... Coi chừng anh sẽ ăn thịt của em đó!”

“Em nguyện ý!” Trả lời anh mà mắt cô rưng rưng .

Nhưng anh quá bận rộn, không có chú ý đến những chi tiết này: “Nhu Nhu... Hiện tại anh có chút chuyện sẽ về muộn nên không thể cùng em ăn cơm, tan ca em tự về nhà trước, anh sẽ gọi điện thoại cho em!”

“Em! Em có thể ở trong công ty chờ anh không?” Cô muốn mình nhớ kỹ ngày cuối cùng cô ở Đài Loan cùng với anh.

Triển Dục Quảng phát giác có cái gì đó không đúng nhưng anh không thể giải thích được điều kỳ quái đó.

“OK, anh sẽ tranh thủ về sớm!”

“Ừ...” Cô hớn hở gật đầu, còn tiễn anh rời khỏi phòng làm việc, cho dù rất nhanh bóng dáng của anh đã mất hút khỏi tầm mắt của cô, nhưng cô vẫn lưu luyến không ngừng vẫy tay.

Ngày hôm sau... Cô không đến!

Triển Dục Quảng thật không dám tin: “Cô ấy đâu rồi?!” Anh tức giận hai mắt trợn ngược, nhìn thẳng vào hai “trọng phạm” gậy ra tội tày trời ở trước mặt.

“Bà không biết... Thề đó!” Triển bà bà thận trọng lấy lời thề ra chứng minh. “Cháu đã lấy sự nghiệp ra uy hiếp bà rồi, bà đâu dám tìm cô ấy nữa chứ!”

Bà cũng đã lên kế hoạch cùng tìm cách để lấy lòng cô gái hư hỏng đó rồi.

“Nếu ông mà biết thì cho thiên lôi đánh ông đi!” Phương ông cụ cũng lập lời thề độc: “Cháu cũng đã lấy sự nghiệp ra uy hiếp ông rồi, ông đâu dám tiếp tục đi làm khó dễ cô ấy nữa chứ!” Ông ấy cũng rất ấm ức khi nghĩ đến chuyện cầu hòa cùng lấy lòng cô gái hư hỏng đó.

“Tốt nhất là như vậy!” Triển Dục Quảng oán hận nói: “Nếu như mà cháu phát hiện hai người có dính líu đến việc cô ấy bỏ đi, thì cháu sẽ lập tức rút chân ra khỏi sự nghiệp của Triển gia cùng Phương gia.”

“Bà không có...” Triển lão phu nhân lắc đầu phủ nhận: “Nếu cháu tìm được cô ấy về đây, bà sẽ thành khẩn đưa hai tay ra tiếp nhận cô ấy.”

“Ông sẽ tiếp nhận cô ấy nhiệt tình hơn bà ta!” Phương ông cụ vội la lên: “Chỉ cần tìm được cô ấy, ông bảo đảm sẽ ra mặt giúp cháu và cô ấy tổ chức một hôn lễ thật long trọng và hoành tráng!”

Vậy... Rốt cuộc cô ấy đã chạy đi đâu trốn?

“Tổng giám đốc !” Lạc Tiêu Dao nhẹ giọng gõ cửa “Ở ngoài có một người tự xưng là cậu của Uông Uông muốn vào gặp ngài!”

Chẳng lẽ Nhu Nhu chạy về nhà sao? Triển Dục Quảng lập tức ba chân bốn cẳng đi ra ngoài.

“Tôi là cậu ruột của Uông Uông!” Người đàn ông trung niên vừa thấy Triển Dục Quảng, đã vội vàng lấy ra một bức thư: “Sau khi tôi nhận được thư của Uông Uông mới biết cô bé đã được quý công ty phái đi New Zealand để tu nghiệp.”

Được công ty phái đi New Zealand tu nghiệp? Sao anh lại không biết!

Triển Dục Quảng lập tức ném ánh mắt giết người về phía Lạc Tiêu Dao, nhưng không thể phát huy tác dụng ngay, anh liền hỏi: “Trong thư cô ấy có nói gì không?”

“Từ nhỏ đứa bé này đã thích đem tâm sự giấu trong lòng...” Cậu của Uông Bội Nhu nói giống như một cái máy phát thanh vậy nói liên tục không ngừng, đem lịch trình cùng chuyện tâm sự trong lòng của Uông Bội Nhu từ nhỏ đến lớn nhất kể cặn kẽ.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm .

“Tóm lại, cô bé rất muốn được có lại thứ tình cảm ấm áp gia đình, sự quan tâm của người thân giống như khi còn nhỏ, nhưng con bé lại sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa... ” Cậu của Uông Bội Nhu lấy ống tay áo lau nước mắt: “Nhưng bà vợ của tôi lại không muốn buông tha cho con bé... Hơn nữa con bé lại quá tự ti, quá so đo và để ý bản thân mình không xứng với cậu, cho nên cô bé mới phải chạy trốn...”

Giây phút này Triển Dục Quảng chỉ muốn lập tức bay ra nước ngoài để tìm người. “Cô ấy không thể chạy trốn tiếp nữa đâu!”

Cậu của Uông Bội Nhu tha thiết giao phó: “Từ trong thư của cô bé, có một dòng tôi nhìn ra được, cô bé đối với Triển tiên sinh là ý nặng tình sâu...”

Đối với anh ý nặng tình sâu, còn dám bỏ trốn, bội tình bạc nghĩa với anh như vậy sao? Anh tin mới là lạ!

“Cho nên...” Cậu của Uông Bội Nhu dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Triển Dục Quảng.

“Thưa, Tổng giám đốc của chúng tôi sẽ lập tức đi New Zealand ngay!” Lạc Tiêu Dao vội vàng thay Triển Dục Quảng trả lời, đưa vé máy bay mà anh đã chuẩn bị trước đó cho Triển Dục Quảng: “Đây là chuyến bay hai giờ chiều nay sẽ cất cánh, mong tổng giám đốc đi thong thả!”

Rất tốt, vừa kịp thời tống Triển Dục Quảng đi, để cho tổng giám đốc không có thời gian nổi giận và trị tội của anh.

Hơn nữa Lạc Tiêu Dao rất tin tưởng vào bản thân, coi như Triển Dục Quảng sẽ đối xử tội của anh, nhưng Tổng giám đốc phu nhân tương lai sẽ về phe anh, ngoài ra anh còn dạy cho Uông Bội Nhu mấy chiêu, chắc chắn cô sẽ có thể kiềm chế được tổng giám đốc.

1

* Chương 9

Đi đến New Zealand, vẫn chưa quen với cuộc sống tại đây, khiến lòng Uông Bội Nhu cứ lo lắng không yên.

“Uông Uông, cô sẽ ngủ chung phòng với tôi!” Kha Điềm Điềm là người đi tu nghiệp cùng đợt với cô, cô ấy nằm trên giường lớn vui vẻ nói: “Oa... Được đi tập huấn mà còn được nhận lương, thật là tuyệt vời, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để đi thăm khắp nơi. Uông Uông! Còn cô thì sao?”

Uông Bội Nhu đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ: “Thật là đẹp...!” Nhưng cảnh đẹp ở trước mắt, tại sao lòng của cô lại thấy không vui ,thay vào đó là một cảm giác mất mác?

Cô cảm thấy có một hình ảnh quen thuộc luôn xuất hiện trước mắt cô, thậm chí có lúc lại quắc mắt chỉ trích cô?

Anh đang trách cô?

Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô chính là tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh, hơn nữa người nhà của anh đã cảnh cáo cô như vậy, thì cô làm sao có thể mặt dày ở lại bên cạnh anh đây?

Mặc dù trước khi lên máy bay Lạc Tiêu Dao có nói cho cô biết rất nhiều việc, nhưng... Làm sao có thể? Cô không tin Triển Dục Quảng sẽ đi tìm cô!

“Nếu như anh ấy làm vậy, mình sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ấy!” Cô không phát hiện mình không tự chủ đem lời thề nói ra thành lời.

“Uông Uông, cô lại đang nghĩ tới người yêu của cô à?” Kha Điềm Điềm đứng ở phía sau cô, đặt tay lên vai cô: “Đừng cứ mãi nghĩ tới cái tên phụ tình đó nữa!”

Ách... Đây là bởi vì lúc cô bay tới New Zealand, thư ký Kha thấy cô không vui, nên gặng hỏi cùng ép buộc cô nói ra, Uông Bội Nhu không thể làm gì khác hơn là bịa ra một câu chuyện, kể lại chính mình bị người yêu vứt bỏ.

Thật không ngờ Kha Điềm Điềm lại tin là thật.

“Tôi...” Nhất thời Uông Bội Nhu lúng túng không biết phải làm thế nào.

“Đi! Chúng ta đi dạo một chút đi!” Kha Điềm Điềm là điển hình của phụ nữ tuổi teen, luôn luôn vui vẻ không biết ưu sầu là gì, luôn hăng hái đối với những chuyện mới mẻ: “Khó khăn lắm mới có dịp ra nước ngoài một chuyến, sao chúng ta không nhân lúc rảnh rỗi mà vui chơi cho đã đi?”

Cô kéo Uông Bội Nhu đi: “Từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ rất bận vì phải theo chương trình tập huấn của công ty, hiện tại chúng ta phải thừa dịp này tận hưởng thú vui trước mắt mới được.”

Nhưng giờ cô lại không có tâm tình để vui chơi!

“Đi thôi!” Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu kéo ra ngoài.

“Thấy không? Nơi này rất rộng lớn và náo nhiệt, cũng ít người sinh sống hơn ở đất nước chúng ta, đi ra ngoài có rất nhiều điều thú vị, cô có cảm thấy như vậy không?”

Không có... Hiện tại cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Kha Điềm Điềm đến đây tập huấn trước cô nên cũng biết nhiều nơi hơn cô, cô ấy nhìn đồng hồ nói: “Chúng ta phải nhanh lên một chút, những cửa hàng ở đây chỉ bán đến năm giờ chiều mà thôi!”

Họ phải đi dạo phố sao? Nhưng cô không muốn đi cùng! Cô chỉ muốn ở trong phòng, nằm trên giường ngủ nhớ đến người kia... Uông Bội Nhu đang muốn cự tuyệt, nhưng đã bị Kha Điềm Điềm lôi kéo về phía trước: “Mau lên một chút, chợ ở đất nước này không chờ khách đâu, nhanh nhanh... nhanh!”

Ách... Cô nhớ cô đâu có đồng ý.

“Đi tới New Zealand thì phải mua nhiều món làm từ lông dê đem về, bởi vì lông dê ở đây vừa rẻ mà lại chất lượng...” Kha Điềm Điềm kéo Uông Bội Nhu dạo hướng Đông rồi lại dạo hướng Tây: “Còn nữa... Còn có...” Cô vừa chọn vừa giải thích “Mật ong nè... Phấn hoa nè... Đều là chế phẩm tinh khiết từ thiên nhiên đó!”

Nhưng gương mặt Uông Bội Nhu vẫn là bộ dạng khổ sở, thật sự cô... không có hứng thú!

Chuyện hiện tại khiến cô có hứng thú nhất đó chính là nhớ đến người kia...

“Á... Cái này...” Kha Điềm Điềm vui vẻ vọt tới quầy hàng: “Loại mật đường được chế từ mật hoa Manuka này, ăn vào rất tốt cho dạ dày đó!”

“...”

Cứ như vậy, họ đi dạo hết một buổi chiều.

“Khuya lắm rồi đó! Điềm Điềm...” Uông Bội Nhu thúc giục.

Kha Điềm Điềm không để ý đến lời nói của cô. “Ái... Lại nói... lại nói...” Cho đến cô không cẩn thận giương mắt nhìn sắc trời: “Trời! Đã trễ đến vậy rồi ư?” Không nhịn được quay đầu lại nhìn Uông Bội Nhu: “Sao cô không nhắc nhở tôi vậy!”

Uông Bội Nhu lắc đầu lè lưỡi: “Tôi cũng đã nhắc...” Nhưng cô đâu có nghe đâu chứ.

“Thôi!” Kha Điềm Điềm nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay hai người nói: “Như vậy đi! Chúng ta sẽ ngồi tắc xi trở về!”

“A...” Cô không có ý kiến, chỉ cần mau mau trở về là được, cô rất sợ tối nay điểm danh bị vắng mặt! Nếu đã thất tình mà cón bị giảm biên chế, thì cô không thể nào tiếp nhận được hai đả kích lớn như vậy!

“Trên người cậu còn tiền không?” Uông Bội Nhu nhớ vừa rồi Kha Điềm Điềm đã mượn tiền của cô !

“Yên tâm... Tắc xi ở đây có thể quẹt thẻ đó!” Cho nên nếu không có một đồng xu dính túi cũng không sao.

Chỉ là, trong lúc hai cô đang đợi tắc xi, ở nơi xa có mấy người bản địa đi tới, xem cách ăn mặc rất giống côn đồ, còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người bọn họ.

“Xong rồi! Đụng phải bọn người xấu rồi...” Do Uông Bội Nhu một thân một mình ở nơi đất khách, không nhịn được liền nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.

“Sẽ không đâu! Trị an ở đây cũng không tệ lắm đâu!” Kha Điềm Điềm lạc quan nói: “Tôi sẽ đi hỏi bọn họ một chút, xem có chuyện gì hay không!”

Quả nhiên là một phương thức xử sự gọn gàng và dứt khoát.

“Điềm Điềm...”

_________________________

Triển Dục Quảng đến ký túc xá của công ty, liền bắt đầu đi tìm người.

Trong lòng của anh tính toán, nếu như bộ dáng của Uông Bội Nhu có chút chột dạ và hối cải, anh sẽ là đại nhân rộng lượng không chấp lỗi tiểu nhân, bắt lấy cô sau đó đánh cho cô một trận, rồi mới tha thứ cho cô. Nếu như cô không có hối cãi, còn dám biện hộ cho hành động trốn đi của cô, vậy anh sẽ liền cho cô biết thế nào là hành vi tiểu nhân, tóm cô ấy lại rồi đánh một trận, sau đó mới tha thứ cho cô.

Tính toán như vậy, anh không khỏi khẽ mỉm cười.

“Báo cáo tổng giám đốc, Uông tiểu thư đã đi với bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố rồi!” Nhân viên phụ trách quản lý ký túc xá không tìm được người, đành phải báo cáo với cấp trên.

“Ừ, biết rồi!” Triển Dục Quảng cố tỏ ra bình thường: “Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy!”

Nhưng lửa giận trong nội tâm của anh lại hừng hực cháy!

Cái gì vậy, mình ngồi đây lo lắng đến sốt cả ruột, còn cô ấy thì nhàn nhã thoải mái đi dạo phố? Được lắm, vừa trông thấy cô ấy, mình không cần nhìn thái độ của cô ấy nữa, liền bắt lấy mà đánh đòn, mới có thể biểu đạt lửa giận trong đầu của mình.

Nhưng chờ rồi đợi, sắc trời càng lúc càng tối, thời gian càng lúc càng muộn, Triển Dục Quảng giận đến nói không nên lời.

“Còn chưa về sao?” Đây là câu hỏi lần thứ sáu mươi tám của anh.

Cùng chờ đợi với anh là hai vị quản lý ở New Zealand, hai người đều liều mạng lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Ách... Dạ bởi vì hôm nay không có tiết học, mục đích cũng là muốn học viên có thể nghỉ ngơi và giải tỏa căng thẳng, vì từ ngày mai trở đi chương trình học sẽ rất nhiều và rất căng thẳng...” Một vị quản lý liền đứng ra giải thích.

Triển Dục Quảng thấy trời đã vào đêm, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa liền đứng dậy: “Tôi tự ra ngoài tìm!”

“Ngài muốn đi đâu tìm đây?” Nơi này hoang vắng, tổng giám đốc có thể đi đâu tìm người chứ?

Chân của Triển Dục Quảng không hề dừng lại, liền đi ra ngoài: “Gọi tài xế lái xe tới đây!”

Anh sẽ đi vào phố lớn cùng ngõ nhỏ mà tìm, thật sự anh không thể bị động ngồi ở đó chờ đợi mà không hành động.

Lỡ như Uông Bội Nhu ở nơi đất khách gặp phải người xấu... Anh căn bản không dám nghĩ tiếp!

“Dạ tổng giám đốc!” Nhân viên lập tức đi lấy xe.

_________________________

Kha Điềm Điềm chưa kịp đi đến gần bọn người kia, thì ngược lại bọn họ lại hướng về phía bọn cô mà đi đến, khiến Uông Bội Nhu sợ tới mức chân cũng mềm nhũn: “Điềm... Điềm Điềm... Làm sao đây?”

Ngược lại Kha Điềm Điềm lại rất là can đảm, trực tiếp nghênh đón bọn họ: “Hello, We are from...” Một tên trong bọn họ có dáng vẻ rất giống côn đồ lưu manh, hắn không những nói được Tiếng Hoa, mà còn nói rất lưu loát: “Tôi có thể nhìn ra được!”

“Anh, các anh...” Muốn làm gì? Bởi vì lo lắng quá mức cùng sợ hãi... Trong lòng Uông Bội Nhu đều là nghĩ đến hình ảnh thê thảm nhất.

Trong giây phút này, cô đột nhiên phát hiện được một chuyện... Vào lúc nguy cấp nhất, người duy nhất cô nghĩ đến là anh!

Anh là người cô nghĩ nhiều nhất cũng là người duy nhất!

Đúng vậy, bóng dáng của Triển Dục Quảng cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô, khiến cô không cách nào kìm chế được, nước mắt liền chảy xuống.

“Tôi... Nếu như...Nếu như còn có kiếp sau, nếu như có thể gặp lại được anh, em... nhất định sẽ không sẽ rời bỏ anh đâu!” Bởi vì quá thương tâm, cô bất chấp tất cả lớn tiếng vừa khóc vừa kể lể .

Giống như cuộc sống của cô cũng chỉ có thể đến đây là kết thúc vậy...

Kha Điềm Điềm không nhịn được liền liếc mắt nhìn, Uông Uông này sao diễn xuất khá vậy? Người ta cũng chưa nói sẽ xử lý hai cô thế nào cơ mà!

Người đàn ông lưu manh kia nhìn Uông Bội Nhu một cái, tranh thủ thời gian giải thích với Kha Điềm Điềm: “Chúng tôi hù dọa cô ấy sao?”

Đừng để ý tới cô ấy! Kha Điềm Điềm rất muốn nói như vậy, nhưng cô ngượng ngùng cùng xấu hổ không dám nói ra, bởi vì cô không cẩn thận đã bị người đàn ông côn đồ trước mắt hút hồn, cô cũng không hy vọng anh bị bọn cô hù dọa chạy mất.

“À...Chỉ là tâm tình của cô ấy không được tốt mà thôi, không có chuyện gì đâu!”

Tên côn đồ kia tỉ mỉ giải thích: “Chúng tôi thấy sắc mặt của bạn cô không được tốt lắm, hơn nữa trước đây ở chỗ này đã từng xảy ra một chuyện không may, cho nên mới muốn đến đây hỏi thăm xem các cô có cần giúp đỡ gì hay không?”

Hả? Cô có nghe nhầm không?

Kha Điềm Điềm lập tức cười tươi như hoa, khoe lúm đồng tiền của mình mà nói: “Dĩ nhiên, chúng tôi đang cần giúp đỡ!” Cô cố ý lại gần sát tên côn đồ này nói: “Hai chúng tôi muốn đến chỗ XX, có thể làm phiền các anh cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”

“Dĩ nhiên, xe của chúng tôi đang đậu ở đó!” Tên côn đồ chỉ vào chiếc xe hơi dừng cách đó không xa.

______________________

“Tổng giám đốc, tôi thấy hay là chúng ta ngồi ở đây đợi !” Quản lý công ty khuyên.

Triển Dục Quảng trong lòng không vui, sắc mặt liền trở nên xanh mét: “Không được! Tôi thấy không yên tâm, tôi muốn đi tìm...” Mới nói đến đó, đột nhiên một chiếc xe hơi lái về phía bọn họ.

Đoàn người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống.

“Uông Bội Nhu...” Ba chữ này từ miệng Triển Dục Quảng phát ra, đó là bao gồm cả lo âu, thấp thỏm, hoảng hốt cùng vui mừng tột đỉnh.

Còn Uông Bội Nhu liếc thấy Triển Dục Quảng, cũng không thể khống chế nổi tâm tình của mình: “A Dục...” Mặc dù hai cô gặp được người tốt và đã an toàn trở về, nhưng khi vừa trông thấy được người đàn ông mà mình ngày ngày mong nhớ, tâm tình của cô không thể kiềm chế được.

Cô vội chạy về phía trước, nhào vào trong ngực của Triển Dục Quảng: “Em nhớ anh lắm! Rất nhớ... Nhớ anh lắm...”

“Không sao... Không xảy ra việc gì là tốt rồi, đừng lo...” Những chuyện khác đều không quan trọng.

Triển Dục Quảng nâng mặt cô lên, không nói gì nữa, liền đặt một nụ hôn thật sâu lên trên môi của Uông Bội Nhu.

Người đàn ông lúc nãy đưa hai cô trở về cũng tiện tay vẫy chào mà nói với Kha Điềm Điềm: “Điềm Điềm, chúng ta gặp lại sau nhé!” Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Chỉ còm một mình Kha Điềm Điềm với khuôn mặt ngọt ngào: “Ừ...Tôi sẽ chờ anh đến!” Thì ra trên đường trở về, cô đã quyết định cùng người đàn ông giống côn đồ đó hẹn hò qua lại!

Vất vả lắm Uông Bội Nhu mới trấn định được tinh thần, nước mắt lưng tròng thút thít nói: “Xin lỗi anh... Đã khiến cho anh phải lo lắng! Khiến anh phải chạy tới đây!” Khi nhìn thấy anh đến đây tìm cô, rốt cuộc cô cũng đã xác nhận được vị trí của mình ở trong lòng anh là quan trọng như thế nào.

“Anh đã nói rồi mà, em đã len lén đánh cắp trái tim của anh!” Triển Dục Quảng vuốt mái tóc của cô, đáy lòng cảm thấy mất mát cùng vui sướng: “Còn anh... Anh không muốn tiếp tục làm người không có trái tim.”

Nhưng trong lòng cô vẫn còn để ý đến một chuyện, mặc dù hiện tại cô đã biết lòng mình đối với anh như thế nào, nhưng cô vẫn muốn thử anh đối với cô có thật lòng hay không: “A Dục, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”

Chỉ cần cô chịu đem tâm sự của mình ra chia sẻ với anh, thì chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý: “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm cho bằng được.”

Cô nên tin tưởng anh, anh đã vì cô mà làm người giúp việc phục vụ cho cô, còn vui vẻ chịu đựng không phải sao? Bộ dạng của Triển Dục Quảng rất tự tin nên mới không đề phòng, liền mạnh miệng khẳng định.

Anh hoàn toàn quên từ trước đến nay Lạc Tiêu Dao vẫn muốn chỉnh anh, nên cũng đã từng chỉ điểm cho Uông Bội Nhu mấy chiêu!

“Vậy...” Cô suy nghĩ đến đề nghị của Lạc Tiêu Dao: “Em nói trước là anh không được giận đó!” Uông Bội Nhu quyết định làm theo chỉ dẫn của Lạc Tiêu Dao.

“Anh sẽ không giận em đâu!” Không chỉ như thế, anh còn bảo đảm với cô: “Em muốn tự lập, anh sẽ làm theo mong muốn của em, sẽ tận lực không can thiệp vào chuyện của em!”

Cô có tài đức gì, lại khiến cho anh đối xử với cô tốt như vậy chứ.

“Nợ nần của em, anh đã thay em trả hết rồi” Nhìn khuôn mặt nghi ngờ của cô, anh tranh thủ thời gian giải thích: “Bởi vì sau khi em gả cho anh, anh sẽ đem tất cả tài sản của anh chuyển sang cho em, đến khi đó anh sẽ là một người đàn ông nghèo khổ đáng thương, cũng chỉ có thể dựa vào sự bố thí của em mà sống.”

Sao... Anh có cần thiết vì cô mà hy sinh nhiều như vậy không?

Nhưng anh vẫn chưa nói hết: “Hai lão yêu nhà anh sẽ không bao giờ tìm em để gây khó dễ cho em nữa, ngược lại sẽ cố gắng lấy lòng em, bởi vì chỉ có em mới có thể chi phối cùng sai khiến anh đi hướng Đông hay hướng Tây thôi!”

“A Dục...” Anh có thể đừng nói nữa được không, vì anh đối xử tốt với cô như vậy khiến cô không cách nào mở miệng nói ra mong muốn của cô được!

Nhưng anh vẫn chưa ngừng: “Em hy vọng có thể nhận được chút tình thân cùng sự quan tâm từ gia đình của cậu em, anh cũng sẽ cho em toại nguyện, mỗi tháng anh sẽ dẫn em về thăm gia đình cậu, để cho em được vui vẻ bên họ.”

Về phần mợ của cô, anh đã sớm dùng tiền để mua chuộc bà ấy, anh tin tương lai mợ của cô sẽ đối xử với cô thay đổi 180 độ.

“Còn anh, anh sẽ cố gắng hết sức cùng tận lực yêu em, để cho em không còn cảm thấy cô đơn nữa!” Anh nói xong rồi.

Uông Bội Nhu giật mình, khuôn mặt ngây ngô nhìn Triển Dục Quảng: “A Dục...”

“Nói đi! Em muốn cùng anh thương lượng chuyện gì thế?”

“Em... Tạm thời em muốn chúng ta khoan ở chung một chỗ, em muốn suy nghĩ thêm, nếu như em quyết định muốn anh thì... Lễ tình nhân sang năm em sẽ trở lại ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ tìm anh!” Sau khi đã dùng hết dũng cảm để nói ra những lời mà Lạc Tiêu Dao đã dạy cô xong, Uông Bội Nhu cúi đầu thật thấp không dám ngước lên nhìn anh.

Cô có dự cảm anh sẽ nổi trận lôi đình với cô.

Quả nhiên…

“Uông... Bội... Nhu! Anh đây đã ‘đào tim móc phổi’ ra cho em xem, thế mà em lại dám nói ra điều kiện như vậy hả?” Anh đồng ý mới là lạ!

Nhưng anh vẫn đồng ý vì... Bị ép buộc!

Ai bảo anh thích cô làm chi, cô khổ sở cầu xin anh, thậm chí lấy nước mắt ra để tấn công cùng bức bách anh, yêu cầu anh cho cô thêm chút thời gian, để cô thử cố gắng mở lòng xóa tan tự ti... Trường hợp này anh chỉ có thể cắn răng đồng ý.

“Nhưng em phải cam kết với anh chuyện này, trước khi em đồng ý làm bạn gái của anh, không cho phép em nghỉ việc, không cho phép em không để ý tới anh, không cho phép em lén đi thuê người yêu khác...” Tóm lại, anh đặt ra một đống điều kiện.

“Trừ những điều kiện anh mới vừa đặt ra, chuyện gì em cũng đồng ý anh!” Cô chỉ trả lời như vậy.

Sao... Đây là ý gì!

Căn bản đây là trừng phạt anh, anh đã làm sai chuyện gì sao?

________________________

Cho nên, trong lúc cô tập huấn, hay khi cô đã tập huấn trở về, Triển Dục Quảng chỉ có thể nhờ đến những cứu binh ở xung quanh anh: “Nhu Nhu bé nhỏ!” Phương ông cụ đi vào vấn đề chính: “Cháu tập huấn trở về cũng đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cháu còn muốn đợi bao lâu nữa mới đồng ý gả cho đứa cháu ngoại yêu quý của ông vậy?”

“Chờ thêm một thời gian nữa đi ạ!” Cô nói.

“Còn phải đợi sao?” Phương ông cụ không khỏi gia tăng âm lượng.

“Ông ngoại...” Trải qua gần một năm chung đụng, Uông Bội Nhu cũng đã bắt được nhược điểm của Phương ông cụ, cô vội vàng bày ra bộ dáng làm nũng nói: “Lúc trước không phải ông đã nói qua rồi sao, cháu vừa lười, lại loạn, còn bẩn... Cho nên cháu không xứng với A Dục!”

“Ai nói cháu không xứng với đứa cháu ngoại yêu quý của ông chứ! Hãy nói cho ông biết, ông lập tức sẽ cùng người đó liều mạng!” Lại quên mất mình chính là đầu sỏ gây ra chuyện này.

“Là chính miệng ông nói đó!”

“Sao... Cháu rất xứng, rất xứng đôi!” Phương ông cụ vội vàng nịnh hót. “A... Uông Uông, cháu phải thông cảm cho ông ngoại, ông ngoại lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa... Cháu cũng không nên để ông ngoại phải chờ...”

“Tên lừa đảo! Cục xương già như ông rất cường tráng, đừng nghĩ tôi không biết tình hình sức khỏe của ông rất tốt, tôi đã lén xem kết quả kiểm tra sức khỏe của ông rồi!” Triển lão phu nhân kịp thời chạy tới nói: “Nhu Nhu ngoan, cháu đừng bao giờ nghe ông ấy nói, kẻo bị gạt đó!”

“Dạ, bà nội!”

“Vậy... Uông Uông à!” Triển lão phu nhân cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Sau khi cháu đi tập huấn về cũng đã qua 9 tháng rồi, đến khi nào cháu mới chịu cùng cháu nội của bà ước hẹn đây?”

“Chờ thêm một thời gian nữa...”

Trong một năm qua tiết mục giống như vậy ngày nào cũng được trình diễn, nhưng Uông Bội Nhu đều không cảm thấy phiền, mà ngược lại, cô còn cảm thấy rất ấm áp, rất thỏa mãn.

Mặc dù lúc đầu hai vị tiền bối này phản đối cùng không thích cô, nhưng sao bây giờ lại tìm mọi cách để lấy lòng cô, hy vọng vết thương trong lòng mà hai người bọn họ đã gây ra cho cô sẽ mau sớm bình phục.

Còn Triển Dục Quảng thì vẫn bị cô tránh né, mặc dù anh đã tức điên lên khi cô không chịu đồng ý làm bạn gái của anh nhưng anh cũng vẫn thủy chung như một, núp trong bóng tối dõi theo cùng âm thầm chăm sóc cho cô, để cho cô cảm thấy tình yêu của anh luôn tràn đầy và sâu đậm.

Còn cô thì đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cô cũng đang mong chờ ngày đó, thật ra thì vết thương trong lòng của cô cũng đã sớm bình phục, nhưng chỉ là thời cơ chưa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.