“Thím Lan, ông cụ tới!” Lúc thím Lan đang muốn nói gì đó thì một nữ giúp việc vội đi tới cửa nói, bộ dạng khẩn trương khiến Vu Thiện kinh ngạc, ông cụ tới đây làm gì? Từ khi cô tới đây ở, ông cụ chưa từng bước chân tới.
“Cái gì? Ở đâu?” Thím Lan không kịp nói với Vu Thiện vội vàng theo nữ giúp việc đi xuống lầu, Vu Thiện quay đầu lại nhìn vào một điểm, tinh thần phiêu du tới chốn nào rồi.
“Đến phòng khách rồi ạ, phải báo cho cậu chủ không?”
“Mau điện thoại cho cậu chủ.” Thím Lan vừa xuống lầu vừa dặn dò nữ giúp việc lập tức gọi điện thoại, khi thấy ông cụ Âu Dương ngồi trên ghế salon trong phòng, mặc dù già rồi nhưng vẫn nhìn ra một thân khí phách như xưa, thím Lan cười ra mặt: “Sao ông tới không thông báo trước, để cậu chủ đi đón ạ?”
“Thím Lan, hôm nay là giấu Lãnh tới đây, kết hôn lâu như vậy rồi mà tiểu tử thối đó không tới thăm ta.” Âu Dương Thiên cố ý hừ lạnh, cây gậy trong tay nặng nề gõ xuống một cái, vẻ bất mãn rõ ràng: “Vào cửa nhà Âu Dương, ngay cả chút lễ phép cũng không biết.”
Thật xin lỗi ông cụ, mợ chủ vừa mất đi người thân, còn chưa khỏe lại, cho nên không tiện xuống đây!” Thím Lan cung kính nói, trong lòng thầm mắng mình, sao không biết bảo mợ chủ xuống. Còn Âu Dương Văn, người ngồi cạnh Âu Dương Thiên, khi nghe được lời thím Lan thì trên gương mặt tuấn tú ngây thơ thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Còn không mau bảo nó tới gặp ta!” Âu Dương Thiên hừ lạnh, tay chống cây gậy nặng nề vỗ thêm một cái, vẻ mặt giận dữ dọa cho thím Lan đứng bên cạnh càng thêm lo lắng nhưng không thể nói gì.
“Vâng, xin ông cụ chờ một lát.” Nói xong thím Lan nhanh chóng chạy vội lên lầu.
“Ông nội đừng tức giận, nóng nảy không tốt cho cơ thể.” Âu Dương Văn vừa an ủi, nhưng đuôi mắt lo âu nhìn về phía cầu thang.
“Mợ chủ, ông cụ bảo cô xuống lầu.” Thím Lan đứng trước cửa nhìn Vu Thiện đang đắm chìm trong đau thương khẩn trương nói, chỉ sợ Vu Thiện không nghe theo.
“À, vâng.” Vu Thiện quay đầu nhìn thím Lan, không chút hoang mang đứng dậy đi tới trước mặt thím Lan, gật đầu với bà, sau đó lướt qua thím Lan đi xuống cầu thang.
“…” Thím Lan không ngờ rằng Vu Thiện sẽ phối hợp như vậy, mợ chủ còn thu hồi cảm xúc đau thương trên mặt, mợ chủ không còn đau lòng?
“Thím Lan, đi thôi.” Vu Thiện đứng trước cầu thang nhàn nhạt nói, trong lời nói nghe không ra chút tâm tình không vui nào.
“À, đi.” Thím Lan lấy lại tinh thần vội vàng bước theo Vu Thiện, hai người xuất hiện trước cầu thang, Âu Dương Văn ngẩng đầu lên thấy Vu Thiện chậm rãi đi xuống, tròng mắt thoáng hiện lên ánh sáng, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Xin chào ông nội Âu Dương.” Vu Thiện đi tới trước mặt Âu Dương Thiên, cung kính chào hỏi, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiêm tốn lễ độ, Âu Dương Thiên chứng kiến bộ dạng này của cô, gật đầu: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn ông nội Âu Dương.” Vu Thiện tìm chỗ hơi xa ngồi xuống, từ đầu tới cuối không nhìn về phía bất cứ người nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
“Ông cụ, mợ chủ, cậu hai, mấy người ngồi chơi, thím Lan đi chuẩn bị cơm trưa.” Không khí quỷ dị khiến thím Lan không dám ở lại, vội vàng rời đi, muốn hỏi xem sao cậu chủ chưa về.
Ba người ngồi trong phòng khách, không ai lên tiếng trước, còn Vu Thiện thì càng không tự mở miệng nói chuyện, hơn nữa người của nhà Âu Dương từ trước tới giờ không thích mình, cô không muốn nói lỡ lời.
“Khụ, sao còn chưa mang thai?” Âu Dương Thiên nhìn bụng Vu Thiện một cái, nhìn thấy bụng cô vẫn phẳng lỳ như cũ, đã kết hôn lâu như vậy, chút phản ứng cũng không có?
“….” Vu Thiện nghe nói vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Thiên, trước mặt Âu Dương Văn mà ông cụ lại hỏi như vậy? Trên mặt cô không che giấu được vẻ lúng túng.
Âu Dương Văn không ngờ rằng ông nội lại thẳng thắn thế, ánh mắt quét về phía Vu Thiện, nhìn thấy vẻ mặt cô khác thường thì hơi lúng túng dời mắt đi chỗ khác, che giấu nội tâm không bình thường.
“Sao? Cảm thấy có lỗi với nhà Âu Dương?” Âu Dương Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của Vu Thiện hỏi, người phụ nữ này tốt chỗ nào mà Lãnh lại chọn nó? Từ nãy đến giờ nhìn nó chỉ có bộ dạng lạnh nhạt, rõ ràng không đặt mình vào trong mắt.
“Ông nội, chuyện này ông nên hỏi cháu mới phải!” Từ cửa truyền đến giọng nói không vui của Âu Dương Lãnh, anh bước vội tới bên cạnh Vu Thiện, không chút nào để ý tới vẻ mặt ba người khác nhau sau khi nghe anh nói.
“Anh trai.” Âu Dương Văn thấy Âu Dương Lãnh xuất hiện, tự động gọi một tiếng, nhưng Âu Dương Lãnh không nhìn về phía anh ta.
“Con….” Âu Dương Thiên không ngờ rằng Âu Dương Lãnh lại về nhanh như vậy, vừa về tới lại còn giúp Vu Thiện, bị tức trợn tròn hai mắt, tay chống gậy khẽ run: “Có người nói chuyện với ông nội như con sao?”
Âu Dương Văn không nói gì, ánh mắt thoáng tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh đang đưa lưng về phía mình, nhưng rất nhanh dời tầm mắt sang chỗ khác, song tay nắm chặt run rẩy lợi hại.
Vu Thiện đón nhận ánh mắt quan tâm của Âu Dương Lãnh, tự động xem thường sự quan tâm của anh đối với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không mỉm cười, chỉ im lặng không nói một câu.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Âu Dương Lãnh không để ý tới Âu Dương Thiên, quan tâm ôm chặt cả người Vu Thiện, dùng sức kéo Vu Thiện yên vị trong ngực anh, để cô ngồi lên đùi anh, thái độ thân mật, Vu Thiện cũng không từ chối.
“Càn rỡ, Lãnh, trong mắt con có ông nội tồn tại ở đây không?” Âu Dương Thiên bị Âu Dương Văn xem nhẹ, trong lòng tràn đầy bất mãn với Vu Thiện, Lãnh càng ngày càng kỳ cục, thế mà dám nuông chiều Vu Thiện ngay trước mặt mình?
“Ông nội, ông tức giận gì chứ?” Âu Dương Lãnh quay đầu về phía Âu Dương Thiên nói, trên gương mặt tuấn tú mang sự châm biếm, động tác dịu dàng ôm chặt Vu Thiện, Vu Thiện hơi chống đối thì Âu Dương Lãnh càng ôm chặt hơn.
“Hừ, con còn biết ông nội tức giận sao? Xem ra là bị nó mê hoặc rồi.” Âu Dương Thiên hừ lạnh liếc về Vu Thiện một cái, lặng lẽ khinh thường Vu Thiện, Vu Thiện giả vờ như không thấy gì.
“Ông nội muốn nói chuyện gì?” Âu Dương Lãnh nhìn Vu Thiện bắt đầu không an phận trong ngực, cô không muốn ở bên cạnh mình như vậy sao? Mấy ngày nay lúc nào cô cũng kháng cự mình tới gần!
“Tháng sau Văn Nhi tới tập đoàn Âu Dương làm việc.” Âu Dương Thiên nói thẳng mục đích mình tới đây.
“Ông nội, ông xác định?” Âu Dương Lãnh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Văn vẫn im lặng nãy giờ, rồi lại vòng về trên người Âu Dương Thiên, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Âu Dương Thiên không muốn Âu Dương Lãnh nói thêm gì nữa, hầm hầm nói, sau đó dẫn theo Âu Dương Văn đi ra ngoài. Âu Dương Văn liếc nhìn Vu Thiện lần nữa, thấy sự chú ý của cô không nằm trên người mình thì hơi mất mát.
“Thím Lan tiễn ông nội ra cửa.” Âu Dương Lãnh dặn dò nhưng không đứng dậy, Vu Thiện ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh, anh ta thế mà đồng ý cho Âu Dương Văn tới tập đoàn Âu Dương làm việc? Không phải từ trước tới giờ hai người lúc nào cũng như nước với lửa sao?
Hết chương 87