Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 111: Chương 111: Chúng ta kết hôn đi




Hoàng Mạnh kéo tay Hà Ngân, muốn cả đời này như vậy thì tốt biết bao.

“Đi thôi, chúng ta đi xem phim.” Hoàng Mạnh một tay kéo tay Hà Ngân, một tay xách vô số túi to nhỏ, giống như một người đàn ông bình thường cùng người yêu đi dạo phố.

Hà Ngân lặng lẽ bắt kịp, đối với hành động kéo tay của Hoàng Mạnh, lúc đầu cô có chút kháng cự nhưng không thành, sau đó liền từ từ thuận theo.

Một ngày thời tiết quang đãng như thế này, đối với Hà Ngân và Hoàng Mạnh mà nói cũng là một ngày vô cùng đẹp.

Rạp chiếu phim đã sớm được bao hết, phim chiếu là phim tình yêu mới nhất, loại phim hài, hai người ngây thơ cùng giơ coca và bỏng ngô.

Hà Ngân từ trước đến nay chưa từng xem phim cùng người nào, vì cuộc sống quả thực quá bận rộn, hoàn toàn không có tâm trạng xem phim.

Còn về một chủ tịch lớn như Hoàng Mạnh tất nhiên cũng chưa đi xem phim cùng bất kì ai, đều ở nhà xem, điện ảnh bây giờ đa phần không còn thú vị, hơn nữa diễn viên không có kỹ năng diễn xuất, mỗi ngày còn phải quản lý công ty, vô cùng bận rộn, cũng rất ít đến rạp chiếu phim.

Cho nên hai người có thể được xem như là lần đầu tiên tới rạp chiếu phim.

Dường như ở bên cạnh người mình thích, tất cả những chuyện đơn giản, ngây thơ, nhàm chán đều trở nên rất thú vị.

Trong màn hình lớn, nam chính đang nhẹ nhàng hôn nữ chính, những thứ trong rạp chiếu phim vừa trống vừa rộng lúc này đang lưu chuyển mập mờ.

Hoàng Mạnh nhẹ nhàng kéo tay Hà Ngân, đặt tay cô ấy lên ngực của mình, Hà Ngân có thể cảm nhận được tần suất tim đập của anh vô cùng mạnh mẽ, tim của Hà Ngân cũng đập thình thịnh, dường như muốn phá vỡ sự giam cầm, nhảy ra bên ngoài.

“Hà Ngân, em nghe này, từ nay về sau, trái tim của Hoàng Mạnh tôi đập đều là vì một người con gái tên là Hà Ngân.” Ánh đèn lờ mờ chiếu vào đôi mắt nặng tình mà ấm áp của anh.

Hà Ngân nhìn đôi mắt này, cảm giác mình đang không ngừng lún sâu vào.

Hoàng Mạnh nghiêng người khóa chặt đôi môi căng mọng, không giống với sự thô bạo thường ngày, lần này lại dịu dàng một cách khác thường, đối với Hà Ngân mà nói sự dịu dàng này như thuốc kích thích không thể chống lại được.

Hà Ngân có thể cảm giác được trái tim của mình bị người đàn ông này kiểm soát lần nữa, Hà Ngân tự nói với bản thân mình không rơi vào tay anh ta được, nhưng trái tim không nhịn được dao động, dáng vẻ của người đàn ông như Hoàng Mạnh thực sự có sức hấp dẫn vô cùng, không chỉ đối với Hà Ngân mà còn có sức hấp dẫn với tất cả phụ nữ.

Hoàng Mạnh lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi quần, anh không nói lời nào rồi đeo vào tay của Hà Ngân, Hà Ngân cảm giác được ngón trỏ của mình mát lạnh, hình như được đeo lên vật gì, còn chưa phản ứng kịp thì nghe thấy tiếng Hoàng Mạc thì thầm bên tai: “Không cho phép tháo ra.”

Đó là một chiếc nhẫn kim cương, Hà Ngân nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, nhìn Hoàng Mạnh, đợi anh nói chuyện.

“Hà Ngân, chúng ta kết hôn nhé, tôi đợi ngày này rất lâu rồi, chúng ta giờ đây cũng có con chung, vì thế, đừng rời xa tôi được không?” Hoàng Mạnh không vời vợi trên cao như trước nữa, trong giọng nói quả thực cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm sợ hãi Hà Ngân sẽ từ chối.

Hà Ngân nhìn anh, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến đột ngột như vậy, những việc anh đã làm chồng chất và sự cẩn thận mấy ngày nay kết hợp với nhau, có lẽ tha thứ cũng không phải chuyện khó gì.

Khi yêu, những chuyện hiểu lầm và những sai lầm đều có thể tha thứ.

Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh lúc này, bản thân cô cũng không phải là tượng gỗ, cô có thể cảm nhận được tình cảm trong lời nói của Hoàng Mạnh, vì thế cô từ từ gật đầu.

Hoàng Mạnh cười sung sướng, hôn Hà Ngân.

Sự mừng rỡ của Hoàng Mạnh và sự thẹn thùng của Hà Ngân hòa quyện trong đó.

Thực ra hạnh phúc là chuyện rất đơn giản, chỉ cần mỗi bên nhường nhau một chút là được, Hà Ngân nghĩ như vậy.

Hà Ngân và Hoàng Mạnh lần đầu ngắm hoa thưởng trăng, ở thành phố Kinh xa xôi, Phan Vân Lam vẫn đang nghĩ về việc lấy lại thế lực nhà họ Phan, kế thừa nhà họ Phan, đoạt lại người phụ nữ của mình, Hà Ngân.

Phan Vân Lân vừa đến nhà nhà họ Phan thì được người làm đưa đến sau vườn, là bà Phan.

Xem ra hình ảnh của bà ấy không yếu đuối như vẻ bên ngoài, có dung mạo xinh đẹp, chí ít ở nhà họ Phan, bà ấy vẫn đào tạo được trợ thủ đắc lực của mình.

Đã đi đến đây rồi, Phan Vân Lam không muốn mất mặt, ngược lại tò mò người đàn bà này tìm anh ấy gấp gáp như vậy làm gì, chẳng lẽ là vì chuyện mẹ con, coi Phan Vân Lam là ai mà muốn gọi là gọi muốn đuổi là đuổi?

“Bà Phan, không biết có chuyện gì, lại tìm mọi cách gặp tôi ở nơi này vậy.” Phan Vân Lam nói chuyện vô cùng khách sáo, nhưng trong lời nói rõ ràng mang theo sự dò hỏi, biểu hiện bản thân mình không có bao nhiêu tình cảm đối với người mẹ trên danh nghĩa.

Bà Phan nghe được lời nói như vậy, có chút sững sờ, nhanh chóng chuyển thành một nụ cười hiền từ: “Vân Lam, ngồi xuống đi, mẹ con chúng ta đã nhiều năm không gặp, con trưởng thành quá rồi.”

Phan Vân Lam nhìn gương mặt xa lạ, lúc đi khỏi nơi này, anh mới có 7, 8 tuổi, đối với người mẹ này là một khuôn mặt mơ hồ.

“Không cần ngồi, tôi không có thời gian, nếu gọi tôi đến đây để nói chuyện mẹ con thì tôi nghĩ không cần đâu, bà cứ an tâm làm bà chủ Phan đi.” Phan Vân Lam muốn đi, cho dù ở đây phong cảnh rất đẹp nhưng đối với anh mà nói ở một nơi như vậy cùng với bà ấy quả thực rất đau khổ, anh phải bỏ ra rất nhiều sức lực để nén sự oán hận trong lòng.

Anh ép buộc bản thân sẽ không nói ra câu: “Lúc đó tại sao lại vứt bỏ tôi”, như vậy thực sự mất phong độ.

“Vân Lam, mẹ tới tìm con là muốn nói với con về việc thừa kế của nhà họ Phan.” Thấy Phan Vân Lam muốn đi, bà Phan vội vàng nói.

Rõ ràng là mẹ con xa cách đã lâu, vậy mà lại giống như người khách xa lạ vậy, thật nghiệt ngã.

“Bà nói đi.” Phan Vân Lam đút tay vào túi quần, hiện tại việc anh kế thừa nhà họ Phan đối với bà Phan chỉ có lợi mà không có hại, vì vậy có thể nói rằng hai người giống như châu chấu trên cùng một sợi dây, cả hai đều có lợi.

“Ngồi đi.” Bà Phan chỉ về cái ghế phía trước.

Phan Vân Lam không kiên nhẫn ngồi xuống.

“Con phải biết rằng dù gì con cũng là con của mẹ, mẹ sẽ không có ý nghĩ hại con đâu.” Bà Phan chậm rãi nói, nhìn thấy vẻ mặt không bình tĩnh của Phan Vân Lam, bà nói tiếp: “Mẹ biết con nhất định sẽ rất căm hận chuyện lúc trước tại sao lại đem con cho tên điên kia, hơn chục năm cũng không hỏi thăm, quan tâm con.”

Phan Vân Lam nóng vội nhíu mày, rồi nhanh chóng đứng dậy: “Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, tôi không muốn nghe bà trình bày cái gì hết, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, tôi còn phải đi họp gia tộc.”

Bà Phan nhìn Phan Vân Lam, tiếp tục nói: “Chuyện này là trở ngại lớn nhất con thừa kế nhà họ Phan, thậm chí xử lý không tốt, con và mẹ đều trở thành người có tội của nhà họ Phan.”

Phan Vân Lam chau mày, nhìn những người làm xung quanh đều đã lui đi hết, anh nhận ra tầm quan trọng của sự việc này, lại ngồi trở lại.

“Nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.