Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 127: Chương 127: Con trai của mạnh biên




Bà Phan cũng đến bệnh viện trong đêm đó, chỉ là khi nghe tin Mạnh Biên đã đến trước bà một bước thì lại do dự.

Giờ bà tuyệt đối không muốn gặp người đàn ông đó.

Mạnh Biên đã đang nghi ngờ thân phận của Phan Vân Lam rồi, nếu làm to chuyện này lên sẽ chẳng có lợi cho ai, bà Phan vẫn không muốn có bất cứ dây dưa nào với Mạnh Biên nữa.

Tuy giờ bà Phan rất lo cho Phan Vân Lam nhưng lại cũng không muốn đụng mặt Mạnh Biên, người đàn ông đó rất thận trọng, lại rất đa nghi, tuyệt đối không thể để Phan Vân Lam tiếp tục ở lại thành phố Nhiễu chữa bệnh nữa.

Bà Ngân liên lạc với trợ lí, sáng sớm mai sẽ chuyển viện cho Phan Vân Lam, bà trên danh nghĩa là người giám hộ của Phan Vân Lam, làm mấy chuyện này hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, bà Phan lén đứng ngoài phòng bệnh nhìn Phan Vân Lam, vệ sĩ của Mạnh Biên đã bị đuổi đi rồi, vậy nên cũng chẳng ai phát hiện ra bà Phan, bên trong hai người đàn ông, một người phụ nữ che mất Phan Vân Lam đang nằm trên giường bệnh, nghe nói Phan Vân Lam bị thương rất nặng nên trong lòng bà Phan vô cùng sốt ruột, không cẩn thận va vào cửa.

Ban đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, người bên trong lại không nói chuyện, vì vậy một âm thanh bất ngờ cũng rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

“Ai?” Không phải giọng của Mạnh Biên, có lẽ là giọng của người đàn ông còn lại.

Bà Phan chỉnh lại biểu cảm, nở nụ cười rồi mở cửa phòng ra: “Chào mọi người, tôi là mẹ của Phan Vân Lam.” Là một phu nhân giàu sang quyền quý, cho dù ở vào hoàn cảnh nào thì bà đều phải giữ vẻ tao nhã và ung dung nên có của mình.

Hà Ngân đặt đồ ăn trong tay xuống, nhìn người phụ nữ trước mắt, nói thật, người phụ nữ trước mặt đây bảo dưỡng cũng thật tốt, từng cử chỉ hành động của bà ta đều rất tao nhã, cao quý, cũng không có vẻ khắt khe của phu nhân quyền quý như trong tivi, nhưng chính người này đã bỏ rơi Phan Vân Lam nhiều năm đến thế.

“Chào bà, tôi là Hà Ngân.” Hà Ngân đứng dậy, tự mình giới thiệu.

Xem ra mấy ngày này ở trong nhà họ Hoàng suốt nên cô đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, ví dụ như từ lúc nào mà Phan Vân Lam lại có mẹ, thế lực của Phan Vân Lam bây giờ lớn đến đâu?

“Sáng sớm mai tôi sẽ chuyển Vân Lam đến bệnh viện ở thành phố Kinh, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Vân Lam.” Bà Phan bước đến bên giường bệnh, nhìn thấy người con trai nằm trên giường người cắm đầy ống dẫn, sắc mặt nhợt nhạt mà lòng bà đau thắt lại.

“Dựa vào đâu chứ?” Hà Ngân nghe người phụ nữ không biết chạy đâu đến nói muốn tự mình chuyển viện cho Phan Vân Lam lập tức đứng chắn trước mặt mà Phan đang ngó nhìn Phan Vân Lam.

Bà Phan biết con trai mình thích cô gái này, bà cũng rất cảm kích sự giúp đỡ của cô với con trai bà, nhưng nếu không phải tại cô thì Phan Vân Lam cũng không thành ra bộ dạng thế này, cô thì hay rồi, còn tự mình gây rắc rối cho mình nữa: “Phan Vân Lam thành ra thế này là do ai, cô tự mình rõ nhất, Phan Vân Lam là con trai tôi, cô nói xem dựa vào cái gì?”

Hoàng Mạnh thấy lời bà Phan là nhằm vào Hà Ngân, liền kéo cô ra sau lưng mình: “Bác gái, chuyện này không liên quan gì đến Hà Ngân, đều tại cháu, có chuyện gì bác cứ nhắm vào cháu là được, không cần phải tức giận với Hà Ngân làm gì.”

Bà Phan cười khẩy một cái: “Chuyện này do ai làm tôi tự nhiên sẽ điều tra cho rõ, cho dù người đó là ai, có thân phận thế nào cũng không chạy nổi đâu.”

Sắc mặt Hoàng Mạnh trùng xuống, Hoàng Sinh cũng là vì mình mới làm vậy, nếu Hoàng Sinh rơi vào tay nhà họ Phan chí ít cũng sẽ sống không bằng chết.

Mạnh Biên nhìn dáng vẻ ngang ngược của hai bên, biết Hoàng Mạnh đang nghĩ gì, liền kéo bà Phan ra khỏi phòng bệnh.

“Ông Mộ, tôi nghĩ giờ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.” Sắc mặt bà Phan hơi buồn bực, nhìn thấy người đàn ông Mạnh Biên này trong lòng bà lại thấy khó chịu, không thể nào kiềm chế nổi, huống hồ biết đâu Mạnh Biên đã đang làm xét nghiệm DNA với Phan Vân Lam rồi thì sao.

“Thật sao?” Mạnh Biên cười khẩy một cái: “Sao bà không nói Phan Vân Lam là con trai tôi chứ.”

Bà Phan trợn tròn con ngươi, nhưng nghĩ lại sao người đàn ông này có thể kiểm tra xong nhanh như thế được chứ, bà lại trở lại trạng thái bình thường: “Nếu ông Mạnh muốn có con trai có thể tìm phụ nữ sinh cho ông, không cần đến giành con trai với tôi đâu.”

Mạnh Biên cũng không bỏ qua sự thay đổi nhỏ đó của bà Phan, mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm DNA nhưng căn bản ông đã có thể khẳng định được rồi.

“Bà biết không? Mỗi lần bà nói dối đều sẽ nắm chặt lấy vạt áo.” Mạnh Biên cười nhẹ một cái.

Bà Phan nhìn xuống tay mình, quả nhiên trong vô thức bà lại nắm chặt lấy vạt áo, quả nhiên bà vẫn đấu không lại người đàn ông ấy, bà Phan buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Ông Mộ, ông nghe cho rõ đây, Phan Vân Lam họ Phan.”

Bà Phan không thừa nhận, cũng không phủ nhận, giờ bà chỉ muốn nói cho Mạnh Biên biết nếu thân phận của Phan Vân Lam bị vạch trần, khó mà tránh khỏi người nhà họ Phan sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó đừng nói là Phan Vân Lam, ngay cả đến bản thân bà cũng khó giữ nổi.

“Vậy nên tôi sẽ không tha cho hung thủ.” Mạnh Biên nói với theo bóng lưng đang rời đi của bà Phan.

Bà Phan bỗng nhiên đứng hình, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào phòng bệnh.

Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, nhưng tại sao Mạnh Biên cứ phải xuất hiện, lẽ nào ông đã quên việc từng bị bà đâm một nhát rồi sao? Nửa đời trước của bà thực sự đã rất mệt rồi.

Điện thoại bà Phan kêu lên, bà móc từ trong túi ra, trên đó lại là một tin nhắn từ người lạ: “Sau khi Vân Lam tỉnh lại, tôi nhất định sẽ khiến nó phải nhận tôi.”

Không cần nói cũng biết tin nhắn là do ai gửi.

Trong lòng bà Phan vô cùng rối rắm, không biết nên nói thế nào, ý Mạnh Biên bây giờ là đã quyết định đối đầu với nhà họ Phan rồi chăng, nhưng đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, tại sao vẫn là kết cục như vậy chứ.

Trong lòng bà Phan càng buồn bực hơn.

Trong phòng bệnh, Phan Vân Lam vẫn đang ngủ say, lúc vừa bước vào, bà Phan đã nắm được đại khái tình hình của Phan Vân Lam rồi, bà hiểu được với tình hình này của anh, khả năng tỉnh lại là vô cùng khó, nhưng cũng không phải không thể tỉnh lại được, thiết bị chữa trị ở thành phố Kinh tốt hơn nhiều so với thành phố Nhiễu, bà tin rằng con trai bà nhất định sẽ không khiến bà thất vọng.

Vừa rồi Phan Ngân cũng đã nghe Hoàng Mạnh nói đại khái qua, Phan Vân Lam nhận tổ quy tông, và thân phận của anh bây giờ là người nhà họ Phan hiển hách lẫy lừng của thành phố Kinh, về điểm này thì Hà Ngân không khỏi ngạc nhiên, nhưng về người mẹ đột nhiên xuất hiện của Phan Vân Lam đến đòi cướp Phan Vân Lam đi thì cô nhất thời không chấp nhận được.

“Hà Ngân, thiết bị chữa trị ở thành phố Kinh tốt hơn nhiều so với ở đây, tôi chuyển viện cho nó cũng là vì muốn tốt cho nó.” Bà Phan hạ thấp giọng xuống, dù gì bà cũng đã từng trải nhiều như vậy, đối với tâm tư của Hà Ngân bà vẫn có thể nhìn thấu được phần nào.

“Nhưng…” Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam đang nằm trên giường bệnh một cái: “Nói thế nào thì cũng đều tại tôi nên mới thành ra thế này, tôi chỉ có thể chăm sóc tốt cho anh ấy để bù đắp lỗi lầm của mình thôi.”

Bà Phan nhìn Hà Ngân, những việc cô và Phan Vân Lam ở thành phố Nhiễu nhiều năm qua bà đều đã nghe qua, nói thật, bà vẫn có thiện cảm với đứa bé gái kiên cường như cô: “Thực ra, cô có thể cùng ta đến thành phố Kinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.