Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 150: Chương 150: Đợi tôi




“Giang Việt Nhượt biết tất cả những gì em làm không?” Jason hỏi.

Củng Nhân cười, nói: “Chẳng qua là do em tự nguyện, không liên quan đến cô ấy.”

Jason không nói lời nào nữa, giống như tính chất của công việc này, tình cảm mãi mãi phải để đến bước cuối cùng mới xem xét, lí trí mãi mãi chiếm vị trí hàng đầu, vì vậy cho dù đối diện là người con gái anh yêu, Jason cũng vẫn có thể duy trì lí trí.

Củng Nhân nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay người nói với Jason: “Xem ra trong trận chiến quyền lực này bên thứ ba đã xuất hiện rồi.”

Jason nghịch chiếc bật lửa trong tay, nghĩ ra vẫn còn có Củng Nhân trên xe, kiềm chế lại suy nghĩ muốn hút thuốc: “Đáng tiếc em không có cơ hội nói với Giang Việt Nhượt rồi.”

Ánh sáng của chiếc bật lửa le lói trong không gian chật hẹp, Củng Nhân không để ý đến Jason nữa, nhắm mắt lại bắt đầu chìm vào thế giới riêng tư của cô.

Không khí trong xe dường như trầm lắng rất lâu, Jason nhìn dáng vẻ của Củng Nhân, nhói lòng: “Có đáng không?”

Củng Nhân từ từ mở mắt, nói: “Đối với em mà nói, đáng.”

Đầu của Củng Nhân tựa vào khung kính, trong đó phản chiếu hình bóng của mình, mơ mộng mà vỡ òa: “Anh có thể giúp em gửi tin nhắn cho Giang Việt Nhượt không?” Chiếc điện thoại vừa nãy đã bị Jason thu rồi.

Jason chau mày, muốn từ chối, nhưng mà nhìn thấy thần sắc hiu quạnh của Củng Nhân, lời nói trên miệng lại biến thành: “Em muốn nói gì với cô ta?”

“Đợi tôi.” Đôi môi mỏng của Củng Nhân nói lên hai chữ.

Jason đồng ý, nhưng vẫn không kìm chế được mà nói: “Em sẽ không có cách nào thoát khỏi tầm tay của anh đâu, trừ khi chuyện này kết thúc.”

Củng Nhân đã nhắm mắt lại, không nói gì.

Giang Việt Nhượt nhìn cảnh đêm tĩnh mịch, khung cảnh đêm nay ngay cả sao cũng không có.

Khung cảnh đêm tĩnh mịch như đè ép lên trái tim cô, Giang Việt Nhượt đặt tay lên lồng ngực, nhịp tim đập loạn bất an, Củng Nhân vẫn chưa về, đêm nay không có hơi ấm của cô ấy, bật lò sưởi cũng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

“Leng keng.” Là âm thanh điện thoại, có tin nhắn đến.

Nội dung của tin nhắn rất ngắn: “Đợi tôi.” Là Củng Nhân gửi đến.

Giang Việt Nhượt cười, ném chiếc điện thoại sang một bên, nhấc ly rượu đứng lặng yên ở bên cửa sổ.

Giang Việt Nhượt đợi từ đêm đến lúc bình minh, một bình rượu đã gần thấy đáy, nhưng mà cô ấy vẫn chưa về.

Có một dự cảm không tốt dâng lên, Củng Nhân từ trước đến nay vẫn là người biết giữ lời, chắc không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì chứ? Giang Việt Nhượt gọi điện thoại nhưng không có ai nhấc máy, lúc gọi đã thấy trạng thái tắt máy.

Một đêm không ngủ thêm vào đó là uống cạn một bình rượu, đầu Giang Việt Nhượt mê man, vội vàng gọi một cuộc điện thoại khác: “Jenny, giúp tôi điều tra tài liệu về Jason, anh ta bây giờ có chức vụ gì, làm việc cho ai, tôi muốn biết rõ ràng.”

“Được.” Đầu bên kia là một giọng nữ nghe qua liền thấy vô cùng lão luyện.

Giang Việt Nhượt đỡ lấy trán, trầm lắng một hồi, miễn cưỡng cố gắng đi vào phòng tắm, bất luận Củng Nhân đã xảy ra chuyện gì, cô ta nhất định sẽ giúp Củng Nhân an toàn vô sự.

Giang Việt Nhượt cả đêm không ngủ, Hoàng Mạnh và Hà Ngân lại là một đêm ngon giấc.

Hoàng Mạnh đã nhận được tin tức Củng Nhân đã bị Jason bắt giam, cười hài lòng, nếu như Giang Việt Nhượt không có Củng Nhân ở bên cạnh, còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Đêm qua Hà Ngân và Hoàng Mạnh đều ngủ rất sớm, vì vậy sáng nay cũng không thức dậy muộn, hai người đều bị ánh sáng chiếu rọi làm tỉnh giấc.

“Hôm nay anh đưa em đến một nơi, được không?” Hoàng Mạnh ôm lấy Hà Ngân nói.

Cơ thể Hà Ngân nhẹ nhàng lùi lại phía sau, thoát khỏi cái ôm của Hoàng Mạnh nói: “Nghe nói Lê Hùng đã đến Mỹ, tôi muốn đi gặp cô ấy.”

Động tác của Hoàng Mạnh liền ngây ra. Đương nhiên không hề nghĩ đến Hà Ngân sẽ nói như vậy, Lê Hùng đã được giao cho Mike, mà Mike đã phản bội, Lê Hùng bây giờ đương nhiên là đang ở trong tay của Giang Việt Nhượt.

“Em sẽ gặp được cô ta, nhưng hôm nay chúng ta đi chơi đã được không?” Hoàng Mạnh vuốt đầu của Hà Ngân.

Hà Ngân lại lần nữa trốn tránh, ánh mắt dần biến thành lạnh nhạt: “Bây giờ không được sao?”

Hoàng Mạnh yên lặng, suy nghĩ một hồi mới nói: “Hãy tin anh, cho anh thêm thời gian.”

Miệng Hà Ngân cười chế giễu: “Có nghĩa là Lê Hùng đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Hoàng Mạnh bất ngờ, anh thực sự không có cách nào có thể phủ nhận, những chuyện ở nước Mỹ này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, mà bây giờ anh cũng đang giải quyết.

“Chuyện này rất phức tạp, sau này anh sẽ từ từ giải thích với em.” Hoàng Mạnh nói.

Hà Ngân không nói gì thêm, đi vào phòng tắm, quả nhiên, Lê Hùng đã xảy ra chuyện.

Lại vì cô, mà Lê Hùng và Phan Vân Lam lần lượt xảy ra chuyện, người thân cận nhất bên cạnh đều bởi vì Hoàng Mạnh bởi vì cô mà gặp chuyện, quả nhiên cô chính là sao chổi.

Điện thoại kêu lên, Hoàng Mạnh nghe máy, là một giọng của một người đàn ông lạ, mang đậm chất giọng phía Bắc nước Mỹ, giọng nói rất nặng.

“Tôi chỉ có thời gian vào sáng hôm nay.” Người ở đầu dây bên kia nói.

Hoàng Mạnh yên lặng một hồi, nói một câu: “Ok, anh chọn địa điểm đi.”

Nói xong liền sửa soạn lại, đi xuống dưới tầng, nói với cô giúp việc: “Phu nhân vẫn đang tắm, cô ấy ra thì nói với cô ấy, chiều nay chúng tôi đi chơi, sáng hôm nay tôi có việc gấp.”

Cô giúp việc đồng ý một tiếng rồi rời đi.

Lúc Hà Ngân bước ra đúng lúc nghe thấy tiếng xe, Hoàng Mạnh đã đi rồi.

Cô giúp việc bê một ly nước đi vào, nói: “Ngài Hoàng có việc phải ra ngoài, chiều nay sẽ về đi cùng cô.”

Vốn dĩ định hoàn thành nhiệm vụ xong đi ra ngoài nhưng cô giúp việc bị Hà Ngân gọi lại: “Cô quen Hoàng Mạnh bao nhiêu năm rồi.”

Cô giúp việc nghe thấy câu này, hồi tưởng lại một chút, nói: “Lúc ngài Hoàng lên đại học bởi vì không chịu được bạn cùng phòng nên đã chuyển ra ngoài sau đó tôi đến giúp việc, có lẽ cũng đã năm sáu năm rồi.”

Hà Ngân cầm ly nước lên, nước bên trong vừa đủ ấm: “Vậy cô có biết người tên là Giang Việt Nhượt không?”

Cô giúp việc nghe thấy tên của Giang Việt Nhượt, lộ ra biểu cảm có chút khó xử.

Hà Ngân nhìn chằm chằm vào bộ dạng này của cô giúp việc, trong lòng đã rõ vài phần: “Cứ nói thật đi, tôi sẽ không nói với Hoàng Mạnh.”

Cô giúp việc cuối cùng cũng cắn răng, nói: “Lúc đó cô Giang là đàn em cùng trường của Hoàng Mạnh, hai người thường xuyên bàn bạc vấn đề hạng mục hợp tác cùng nhau, vì vậy tôi thấy tiếp xúc là rất bình thường, phu nhân cô đừng nghĩ nhiều quá.”

Hà Ngân cười nhẹ, từ từ xoa dịu tâm trạng thấp thỏm của cô giúp việc: “Lại đây, cô không cần hồi hộp tôi chỉ tiện hỏi chút thôi, cô đã gặp cô Giang rồi, vậy cô thấy cô ta là người như thế nào?”

Cô giúp việc nhìn thấy nụ cười của Hà Ngân, cũng bình tĩnh lại, nói: “Nói thật, đã là phụ nữ như nhau, tôi thực sự rất đố kị với cô Giang, bởi vì người như cô ấy quá hoàn hảo, đối với ai cũng lịch sự, hơn nữa còn xinh đẹp gia thế tốt còn có năng lực, lúc đó ngài Hoàng cũng rất yêu thích, nếu không hai người sao có thể hợp tác thời gian lâu như vậy được.”

Cô giúp việc rõ ràng là một người nhiều chuyện, nói nhiều đến mức không thể phanh lại được, lúc ý thức được bản thân đã nói những gì, bỗng nhiên bịt miệng lại, nói: “Phu nhân cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là cô cũng rất giỏi, so với cô Giang thì không hề thua kém.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.