Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 20: Chương 20: Hai người gặp nhau trong căn hộ




Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam lắc đầu, nói với anh ấy: “Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với anh ấy, chỉ là đứa bé kia vẫn chưa hoàn toàn được thu xếp ổn thỏa.”

“Đống đồ gia dụng này nhờ anh vậy.” Hà Ngân nói xong liền xoay người rời đi, Phan Vân Lam đưa tay định giữ cô lại nhưng không thành công. Phan Vân Lam một mình đứng đó, nắm thật chặt nắm tay, lẩm bẩm: “Hoàng Mạnh, nếu anh dám có bất kỳ ý đồ gì không yên phận với Hà Ngân, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá nghìn lần.”

Người bán hàng bên cạnh bị Phan Vân Lam dọa sợ đến không dám cử động, định tiến lên hỏi anh ấy có mua đồ gia dụng nữa không cũng không dám, ở bên cạnh không biết làm sao, Phan Vân Lam nói: “Giới thiệu tiếp đi.”

Người bán hàng như tỉnh dậy khỏi giấc mơ, gật đầu liên hồi.

Hoàng Mạnh đứng đợi ở cửa đã lâu, cuối cùng trực tiếp dựa lưng vào tường, anh cảm thấy mình ngủ thiếp đi, đột nhiên tiếng bước chân vang lên, khi anh mở mắt ra Hà Ngân đã đứng trước mặt anh, giơ tay về phía anh nói: “Anh làm gì ở vậy.”

Hoàng Mạnh thấy cô giơ tay ra thì gạt đi, dựa vào tường mà đứng dậy nhìn cô, trong lòng Hoàng Mạnh liền dâng lên một trận lửa giận.

“Lúc đó cô đang ở cùng ai?” Hoàng Mạnh lạnh lùng nói.

“Trợ lý của tôi.” Hà Ngân cũng đang nổi giận, nghĩ vừa nãy mình giơ tay ra muốn giúp anh đứng dậy lại bị anh gạt phăng ra, còn nữa, anh lấy My My ra uy hiếp cô.

“Tổng giám đốc Hoàng về đi.” Hà Ngân liếc mắt nhìn anh sau đó xoay người đi lên lầu.

“Cô đi đâu?” Hoàng Mạnh nắm lấy cổ tay Hà Ngân nói, mình ở đây đợi cô lâu như vậy, cô vừa về đã muốn đuổi mình đi.

Hà Ngân lập tức giãy khỏi ràng buộc của anh, nén lửa giận trong lòng, nói: “Tôi về nhà, còn có thể đi đâu.”

“Nhà, đây không phải nhà cô sao?” Hoàng Mạnh nói, chỉ vào cánh cửa bên cạnh, đồng thời cũng nhớ lại lần trước mình tới nhà này, chẳng lẽ mình đợi nhầm chỗ lâu như vậy.

“Đương nhiên không phải.” Cô nói xong xoay người định đi, nhưng Hoàng Mạnh sao cho cô cơ hội này, mạnh mẽ đẩy cô vào tường, ngang ngược giữ cô lại nói: “Vậy nhà cô ở đâu.”

Cô cạn lời không muốn nhìn anh, quay đầu nhìn đi chỗ khác không nói lời nào, Hoàng Mạnh dùng sức lắc cô, nói: “Cô có nói không.”

“Trên tầng.” Hà Ngân nói xong muốn thoát khỏi ràng buộc của Hoàng Mạnh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được, Hoàng Mạnh cứng rắn túm tay Hà Ngân đi lên tầng, Hà Ngân bất đắc dĩ tuân theo.

Đi tới trước một cánh cửa, Hà Ngân lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi cửa mở Hoàng Mạnh sợ ngây người, nhìn trong phòng không có gì cả, chỉ có duy nhất mấy cái rương gỗ, quả thực không giống nhà đã ở lâu, như là nhà mới mua vẫn chưa dọn vào ở vậy.

“Đây đều là Hà Dung làm?” Sắc mặt Hoàng Mạnh nặng nề, anh nhìn về phía Hà Ngân, Hà Ngân nói: “Tôi cũng không chắc chắn, có chứng cứ nhắm vào chị ta, nếu là chị ta tôi nhất định sẽ không tha cho chị ta.”

Hoàng Mạnh đi tới trước mặt Hà Ngân, để cô nhìn mình, nói: “Cô bằng lòng tin tôi không?”

Cô nghi ngờ hỏi: “Tin anh cái gì?”

“Tôi giúp cô tìm ra hung thủ, sau đó mặc cô xử lý, thế nào?” Hoàng Mạnh tỏ vẻ vô cùng đáng tin, nói thật bộ dạng này của anh trong mắt Hà Ngân quả thực rất giống người đàn ông ra dáng.

“Anh muốn gì?” Hà Ngân cẩn thận hỏi, anh đột nhiên tốt bụng giúp mình như vậy nhất định là có mục đích khác, có ai lại tự nguyện làm chuyện không có ý nghĩa chứ, cũng giống như người ta vào nhà vệ sinh đều là có mục đích.

Anh bước vào phòng Hà Ngân, nhìn thấy đồ trang trí đơn giản treo trên tường, chiếc giường đơn điệu, trong lòng nghĩ cô nhất định là một người muốn sống cuộc sống bình thường, không giống những cô gái thực dụng ngoài kia.

Ra khỏi phòng Hà Ngân, anh nói với cô: “Tôi không có mục đích gì cả.” Hà Ngân nhìn anh nửa tin nửa ngờ, cảm thấy anh nhất định là bị người ngoài hành tinh đánh tráo rồi, nếu không sao đột nhiên lại thay đổi đến thế.

Anh đi tới trước mặt Hà Ngân, nắm lấy cằm cô khiêu khích: “Nếu cô đã muốn mục đích, vậy thì ăn một bữa cơm với tôi thế nào?”

“Chỉ vậy thôi? Không giống tác phong của tổng giám đốc Hoàng.” Hà Ngân vừa cười vừa nói, Hoàng Mạnh đưa tay kia kéo hông Hà Ngân lại, để cô tiến một bước lại gần mình, hai người nhìn nhau cực kỳ mập mờ.

Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Có phải cô còn muốn…” Ghé vào tai Hà Ngân nói, Hà Ngân nghe xong đẩy Hoàng Mạnh ra, mặt tối sầm lại nhìn anh, Hoàng Mạnh thì ở bên cạnh cười ha ha.

“Chỉ là ăn cơm thôi mà, ăn thì ăn.” Hà Ngân nói vẻ quyết liệt, bộ dạng này của cô khiến Hoàng Mạnh nhìn thấy xong không biết nên khóc hay nên cười, vì trông cô như thể sắp ra chiến trường không trở về nữa.

“Đợi lúc ăn cơm sẽ thương lượng chuyện này với cô.” Hoàng Mạnh nghiêm túc nói với cô, Hà Ngân cũng đồng ý gật đầu, nếu đã có việc muốn tìm cô vậy thì bữa cơm này nhất định sẽ không sao.

Hà Ngân vào phòng chải đầu qua một chút, vì lần trả thù lúc trước quần áo cũng bị hủy đi không ít, Hà Ngân cũng không thay, chỉ đơn giản trang điểm lại rồi theo Hoàng Mạnh ra ngoài.

Đêm tối luôn đến nhanh như vậy, ngọn đèn sáng trưng chiếu sáng thành phố như ban ngày.

Hà Ngân đặt tay trên cửa sổ xe đón lấy gió đêm, tâm trạng thoải mái không ít: “Muốn đi đâu ăn?” Hoàng Mạnh hỏi, Hà Ngân quay đầu nhìn anh, mái tóc màu đen rối loạn trong gió, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh, một tay cầm tay lái, tay kia gác lên cửa sổ xe.

Hoàng Mạnh gõ một cái trước mặt Hà Ngân, vừa cười vừa nói: “Sao thế, mê mẩn sắc đẹp của tôi rồi sao? Có muốn đặt một phòng để cô thưởng thức ngon lành không.”

Hà Ngân nghe xong lập tức đỏ mặt lên, sau khi biết mình sơ suất lập tức quay đầu đi, giận dữ nói: “Bớt tự sướng đi.”

Hoàng Mạnh ở bên cạnh nhìn Hà Ngân cười nghiêng ngả một trận, cuối cùng nhận được một trận hành hung của Hà Ngân.

“Nói thật, vì sao anh lại giúp tôi.” Hà Ngân nghi ngờ hỏi, vấn đề này khiến cô bối rối dọc đường, làm thế nào cô cũng không hiểu được vì sao Hoàng Mạnh lại giúp cô đối phó với vị hôn thê của mình chứ.

“Việc này cô không cần để ý, tôi không thích cô ta, tôi và cô ta cũng chỉ là kết hôn vì chuyện làm ăn thôi.” Hoàng Mạnh giải thích, Hà Ngân gật gật đầu như đã hiểu ra, lại hỏi: “Vậy sau này hai người có kết hôn nữa không?” Hoàng Mạnh nhìn gương mặt tò mò của cô, nói: “Không.”

Trên xe lại tĩnh lặng một hồi, hai người ôm tâm sự riêng, ngầm hiểu lẫn nhau nhìn về phía xa, đi ngang qua bờ biển, gió hòa lẫn mùi biển thổi qua khiến Hà Ngân đang sắp ngủ cũng tỉnh lại.

“Hắt xì.” Hà Ngân đột nhiên chảy nước mũi, cũng chứng tỏ cô sắp bị cảm, cô lấy tay dụi dụi cái mũi khó chịu, lại cố gắng xoa xoa cánh tay để giữ độ ấm cuối cùng.

Xe đã dừng lại, Hà Ngân quay đầu nhìn Hoàng Mạnh đầy nghi ngờ, vì sao lại dừng xe, Hoàng Mạnh lờ đi ánh mắt của Hà Ngân, cởi áo khoác xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.