Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 187: Chương 187: Hiểu lầm




Hoàng Mạnh đã trở về công ty, để công việc tạm thời làm tê liệt bản thân.

Mạnh Biên định bồi dưỡng Hà Ngân trở thành người thừa kế là truyện rất bất ngờ, ít nhất tưởng rằng Mạnh Biên sẽ để tài sản của Mạnh gia nhường cho Phan Vân Lam.

Bây giờ lại là một cô gái chưa từng tiếp xúc qua với thế giới ngầm.

Cho dù Hoàng Mạnh bây giờ vô cùng giận Hà Ngân nhưng nghĩ đến khả năng này mà không chìm chế được mà trực tiếp lái xe đến Mạnh gia.

Nghĩ đến việc sau này Hà Ngân là lưỡi dao trong thế giới ngầm Hoàng Mạnh cảm thấy tức giận vô cùng.

Phụ nữ lẽ nào không phải là để thương để chiều hay sao? Cái tên Mạnh Biên đó thật sự đáng đời một người không có vợ! Đáng đời lẻ loi hiu quạnh.

“Mạnh Biên, ông nghĩ như thế nào?” Hoàng Mạnh cũng chẳng để ý lễ nghĩa gì mà đi thẳng vào vấn đề.

Mạnh Biên rõ ràng không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của Hoàng Mạnh, chuyện này quả thực ngoài dự đoán của mọi người.

Mạnh Biên lật một trang sách, thong thả ngước khóe mắt ra hiệu người hầu bưng trà lên.

“Lần này không phải tôi tận tay pha tra.” Giọng nói ung dung của Mạnh Biên: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng như vậy, tôi nghe nói hơn một tiếng trước cậu còn đuổi Hà Ngân nhà tôi ra ngoài, bây giờ cậu với tư cách nào đến đây?”

Hoàng Mạnh rõ ràng bị chẹn họng, gặp phải chuyện của Hà Ngân liền gấp gáp qua đây, bản thân là quan tâm Hà Ngân nhưng cũng không thể tha thứ cho cô.

“Đây là hai việc, Mạnh tiên sinh Hà Ngân là một cô gái, tôi không hi vọng cô ấy sau này bị liên lụy đến.” Hoàng Mạnh tiếp tục nói, đối với truyện xảy ra hôm nay cũng không có gì để nói nhiều.

Mạnh Biên trầm lặng nhìn Hoàng Mạnh, đối việc hai người giận nhau vì lý do gì cũng không muốn tìm hiểu, vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, Mạnh Biên cũng không rảnh dỗi mà quan tâm, ông nói: “Cậu biết Hà Ngân đã nói gì với tôi không?”

Hoàng Mạnh động động hàng lông mày tò mò tỏ ý ông tiếp tục nói.

Mạnh Biên mở tách trà người hầu vừa bưng lên mà nói: “Hà Ngân nói chúng tôi xa cách quá rồi, cô ấy luôn ở thế được bảo vệ, anh có chuyện gì cũng không nói cho cô ấy, cảm giác này thật sự không an toàn chút nào, cho dù cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của cậu.”

Hoàng Mạnh nhấp nhấp môi, cúi đầu suy nghĩ.

Có những lúc bản thân chắc chắn nghĩ rằng anh có thể kiếm được lý do hợp lý, từ chối nói quá nhiều chuyện với cô, hơn nữa rất nhiều chuyện cho rằng không nhất thiết phải nói với cô cho nên tự nhiên mà vậy rất nhiều chuyện đều không chú ý để Hà Ngân phải nghĩ nhiều như vậy sao?

“Vậy ông hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hoàng Mạnh nói.

Hà Ngân đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe được câu nói này, lập tức nổi giận lôi đình, Hoàng Mạnh làm như vậy là muốn chuẩn bị cắt đứt hoàn toàn với cô sao?

“Hoàng Mạnh, anh nói vậy là có ý gì?” Giọng nói của Hà Ngân vô cùng nghiêm khắc cũng rất tức giận, tại sao lại muốn cậu chăm sóc cô mà không phải là Hoàng Mạnh.

Hôm nay rột cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoàng Mạnh bỗng nhiên nhìn thấy Hà Ngân, vốn để thả lỏng tinh thần một chút lại biến thành vô cùng đáng ghét, đúng vậy, đáng ghét, lần này khoảng cách gần, Hà Ngân thấy rất rõ từ trong ánh mắt Hoàng Mạnh là sự chán ghét.

“Hà Ngân, chúng ta chia tay đi, truyện các con anh sẽ để luật sự nói chuyện với em.” Giọng nói của Hoàng Mạnh rất lạnh lùng, anh không biết đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được câu nói đó.

Hà Ngân và Mạnh Biên cùng lúc ngây ra, hai người mới gặp lại có vài hôm thôi mà.

Mạnh Biên đến bây giờ vẫn nhớ rõ từ hôn lễ truyền đến một đoạn nghi hình, Hoàng Mạnh trong thời khắc này khi nhìn Hà Ngân khóe mắt đã rơi lệ.

Mạnh Biên nhìn hai người cãi nhau vẫn là âm thầm rời đi, chuyện của hai người họ người ngoài cuộc tốt nhất không xen vào.

“Hoàng Mạnh, em có thể hỏi tại sao được không? Tạ sao lại đột nhiên thay đổi như vậy.” Khi Hà Ngân nghe thấy hai từ chia tay, giọt nước mắt nên kìm nén cuối cùng cũng kìm không được mà tuôn rơi.

Mọi cảm xúc dường như đều bốc lên, bỗng nhiên bị vứt bỏ đến tuyệt vọng, không chút giúp đỡ bị quấn vào vòng xoay lớn, tất cả mọi truyện đều vì câu nói của Hoàng Mạnh mà bị vạch ra.

Hoàng Mắc nhìn bộ dạng của Hà Ngân, trái tim rất đau, thậm chí nghĩ đến chuyện sẽ nói rằng cô đừng khóc, anh yêu em nhiều đến vậy nhưng nghĩ đến tờ khai DNA sáng nay, nghĩ đến chuyện My My lại là con trai của Hà Ngân. Trái tim Hoàng Mạnh rất đau giống như bị dao cứa vậy.

Hoàng Mạnh cứ như vậy lặng lẽ nhìn Hà Ngân khóc, Hoàng Mạnh trầm ngâm, anh đang sắp xếp lại giọng nói của mình để giọng nói nghe bình thường nhất có thể, không biết qua bao lâu, Hoàng Mạnh mới nói: “Sáng hôm nay khi anh đi xét nghiệm DNA, kết quả cho thấy, My My là con của em.”

Khi Hà Ngân nghe thấy câu nói này đôi mắt mở to.

Đôi mắt vẫn đượm lại giọt nước mắt long lanh, quá đỗi ngạc nhiên cho nên luôn không chớp mắt khiến giọt nước mắt long lanh trong hốc mắt.

“Hoàng Mạnh, anh đang đùa em sao?” Hà Ngân buột miệng nói ra, cảm thấy câu nói này thật sự là hoang đường.

Hoàng Mạnh thấy biểu cảm của Hà Ngân càng thêm chán ghét: “Đến giờ mà em còn giả vờ được, ngày hôm nay chính anh đích thân xem bác sĩ xét nghiệm, không thể sai được.”

Hà Ngân chớp mắt dập tắt nụ cười, lập tức có giọt lệ rơi xuống nhưng trên mặt Hà Ngân còn đâu nửa phẩn vẻ tuyệt vọng ấp úng vừa nãy, chậm chạp nói: “Còn nhớ hồi anh ở bên Mỹ chứ? Báo cáo thực tế cũng không phải xét nghiệm ngay trước mặt anh sao?”

Sắc mặt Hoàng Mạnh tối sầm lại mà nói: “Ở Mỹ là nguyên nhân ở người, hơn nữa bác sĩ Quý làm việc cho Hoàng gia hai mươi năm, chung thành tuyệt đối, tình huống mà em nói đén hoàn toàn không tồn tại.”

“Cho nên anh không tin tưởng em đến vấy sao.” Hà Ngân nhìn ánh mắt Hoàng Mạnh mà hỏi.

Đương nhiên là anh tin, nhưng câu nói này Hoàng Mạnh không thể nói thành lời, nếu không là vì tin tưởng anh sẽ không lần nữa đi xét nghiệm DNA, nếu không là vì tin nên anh mới có thể giận giữ như vậy trước những chứng cứ rõ ràng, thậm chí còn chọn bừa một cô gái để trọc giận Hà Ngân.

Hoàng Mạnh nuốt hai chữ tin tưởng vào trong, hồi lâu sau mới nói: “Anh tin y học.”

“ Ha ha.” Hà Ngân cười lạnh nhạt.

“Nếu em nói với anh chính vừa nãy Giang Việt Nhượt nói em biết My My là con của Hà Dung thì sao? Anh sẽ tin cái nào?” Hà Ngân chăm chú nhìn biểu cảm của Hoàng Mạnh, dù là một nụ cười nhếch mép cô cũng không bỏ qua.

Hoàng Mạnh không thể tin được mà nhìn Hà Ngân.

“Mắt nhìn thấy không nhất định sẽ là sự thật, Hoàng Mạnh, cứ cho là em cầu xin anh, tin em được không? Em không có phản bội, My My là do em nhặt được trước cửa hộp đêm, còn có, cả đời này của em cũng chỉ có một người đàn ông là anh thôi.” Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh mà nghiêm túc nói.

Nếu vì truyện này mà hai người đường ai nấy đi, vậy trong mắt Hà Ngân mà nói không thể giải thích bằng lý lẽ.

Rõ ràng là có người cố ý thiết kế cái bẫy này để chia cách đôi uyên ương mà?

Hà Ngân vừa giận vừa hận, giận vì Hoàng Mạnh lại tin những truyện không đâu này, giận Hoàng Mạnh tại sao lại không chọn tin tưởng cô, hận cái người phải tính trăm phương nghìn kế chia cắt hai người họ.

“Vậy anh miễn cưỡng tin em một lần, anh sẽ điều tra rõ truyện này.” Hoàng Mạnh không biết phải rời đi như thế nào, nếu lời Hà Ngân nói là thật thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bác sĩ Quý phản bội Hoàng gia.

Nhưng lòng trung thành của bác sĩ Quý không thể dùng tiền mà mua được.

Còn nữa, My My nếu thật sự là con của Hà Dung? Làm sao lại có truyện đó, bản thân lúc đó vẫn chưa quen Hà Ngân, hơn nữa còn định kết hôn cùng Hà Dung, lúc đó cô đã sinh con rồi sao?

Giang Việt Nhượt làm sao biết được mọi chuyện?

Hoàng Mạnh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, xem ra chuyện này lại phức tạp thêm đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.