Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 92: Chương 92: Không phải anh muốn cơ thể tôi sao




Hà Ngân được đưa vào biệt thự của Hoàng Mạnh, bị nhốt như mọi khi. Còn việc Phan Vân Lam bị mang đến nơi nào cô cũng không hề hay biết.

Nhưng cô vẫn luôn nghĩ đến vết thương trên người anh ấy. Dựa theo tính cách của Hoàng Mạnh, anh ấy nhất định sẽ bị bỏ mặc.

Nếu như viên đạn kia cắm sâu vào thịt, liệu anh ấy có thể nào vì không kịp chữa trị mà để lại di chứng không? Hà Ngân không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô không còn cách nào khác, đành không ngừng hỏi Hoàng Mạnh: “Phan Vân Lam ở đâu? Vết thương của anh ấy thế nào rồi?”

Anh chỉ khẽ nhả từng vòng khói trắng đáp lại cô. Quả nhiên, người đàn ông này chính là tàn nhẫn như vậy.

Hà Ngân hung ác nói: “Không phải anh muốn cơ thể tôi sao? Tôi cho anh.”

Nghe được lời này, Hoàng Mạnh bỗng kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy ánh mắt cô tựa như một ngôi sao sáng rực rỡ, nước mắt đọng lại nơi hốc mắt đang cố gắng kìm chế không để rơi xuống.

Cô lặng lẽ đưa tay về phía khóa kéo sau lưng, vô cùng chậm rãi kéo xuống.

Toàn bộ động tác hết sức chậm chạp, nhưng trên mặt cô đều là dáng vẻ hùng hồn liều chết. Những giọt nước mắt long lanh đọng lại nói cho anh biết cô không tình nguyện chút nào.

Một đoạn tàn thuốc thật dài rơi xuống đầu ngón tay anh, cảm giác cháy bỏng rất mãnh liệt. Anh chỉ biết nhìn đến ngây người, nhìn đến đần độn, sau đó lập tức bình tĩnh như thường, phủi bay tàn thuốc. Dựa vào trên ghế sofa nhìn Hà Ngân chịu nhục cởi quần áo.

Da thịt của cô rất trắng, là trắng mịn trời sinh, tựa như ngọc sứ hoàn mỹ không tì vết. Dáng người cũng không thể nói là hoàn hảo, nhưng tổng thể xinh đẹp cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn qua đều trở nên điên cuồng. Hơn nữa, Hoàng Mạnh càng biết rõ mùi vị trong đó kì diệu không nói nên lời. Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

“Anh hài lòng chưa?” Hà Ngân không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh, bởi vì nhục nhã mà cơ thể hơi run rẩy, thậm chí ngay cả giọng nói cũng như vậy.

Nghĩ tới dáng vẻ hiện giờ của cô đều là vì Phan Vân Lam, lòng anh càng thêm tức giận. Cùng chung một chỗ với anh ấy cô có khó chịu không? Ở cùng anh lại cảm thấy tủi nhục như vậy sao?

Nếu đã như thế, vậy cũng đừng trách anh. Thật vất vả đời này anh mới gặp được cô gái mình thích, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Cho dù phải dùng tới bất cứ biện pháp gì, anh cũng nhất định giữ cô lại bên người, dù là giam cầm cả đời.

Hoàng Mạnh đứng lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, chẳng qua vẫn lạnh lùng như trước, nói: “Tốt, tôi rất hài lòng.”

Anh khẽ nghiêng đầu, cúi người xuống, hôn lên đôi môi khiến mình khó có thể quên được.

Cô chỉ lặng lẽ lui về phía sau một bước, nói: “Vết thương của Phan Vân Lam.”

Hoàng Mạnh cười lạnh, trong lòng đau thương. Tùy ý lấy di động từ trong túi âu phục ra, bấm một dãy số. Bởi vì khoảng cách rất gần, Hà Ngân có thể nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia là trợ lý của anh.

“Đưa Phan Vân Lam đến bệnh viện, vết thương ở đùi đừng để lưu lại di chứng.” Nói xong, anh liền ném di động về phía sau.

Lúc này hôn lên, cô không còn từ chối nữa.

Rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, anh nhẹ hôn lên mắt cô, trong miệng tràn đầy hương vị khổ SỞ.

Hiện tại, dùng cơ thể hoàn toàn trần truồng của mình để giao dịch, cô cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân mình cùng Hoàng Mạnh.

Phan Vân Lam được đưa tới bệnh viện, vì đây là bệnh viện tư nhân, tính bảo mật rất cao, đồng thời để khống chế anh ấy, bọn họ đã sắp xếp bốn vệ sĩ lực lưỡng canh chừng anh ấy hai tư giờ đến mức ngột ngạt.

Thật đúng là để ý mình.

Phan Vân Lam cười lạnh, ghế ngồi trong phòng bệnh có hai vệ sĩ chia ra, một người ở bên cửa sổ, còn một người ở cạnh giường anh ấy, ngoài cửa còn có hai người nữa canh giữ. Hiện tại chân anh ấy đang bị thương, mặc dù không ảnh hưởng đến khớp xương nhưng muốn chạy trốn khỏi bọn họ vẫn rất khó khăn.

Phan Vân Lam cũng không nóng nảy, mỗi ngày chỉ lẳng lặng đọc sách. Điều duy nhất khiến anh ấy lo lắng chính là tình hình của Hà Ngân. Cùng là đàn ông với nhau, anh ấy biết, Hoàng Mạnh thực sự động lòng, nếu không anh ta đã sớm đợi cơ hội để chém mình thành ngàn mảnh rồi. Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ tính cách của Hà Ngân, cô tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục anh ta, mà Hoàng Mạnh nếu thực sự là đàn ông, cũng sẽ không cưỡng ép cô làm chuyện đó.

Cho nên hiện tại, mục tiêu duy nhất của Phan Vân Lam chính là thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Mạnh để cứu Hà Ngân.

Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ càng nhưng vẫn không rõ tại sao Mạnh Biên lại muốn điều tra mình, vì lý do gì phải giúp Hoàng Mạnh, thậm chí thái độ đối với Hà Ngân cũng vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa, anh ấy biết bây giờ có rất nhiều người đang điều tra thân phận của cô, ngoài Mạnh Biên và Hoàng Mạnh, còn có Giang Việt Nhượt không biết từ đâu chạy tới kia.

Ngày đó gặp gỡ trên máy bay là vô tình hay cố ý còn chưa biết được, nhưng mục đích của bọn họ từ một vài phương diện nào đó mà nói đều giống nhau.

Phan Vân Lam mỉm cười nhìn hai tên vệ sĩ ngồi trong phòng bệnh. Nhờ mấy ngày gần đây anh ấy đều tỏ ra vô cùng yên tĩnh, nghe lời, đám vệ sĩ cao to lực lưỡng kia thực sự không hiểu tại sao một người đàn ông gầy yếu như vậy lại cần tới bốn người bọn họ trông chừng. Vì vậy sự cảnh giác cũng buông lỏng rất nhiều.

Một tên vệ sĩ trong phòng muốn đi vệ sinh.

Vừa hay đó chính là người ngồi cạnh giường anh ấy.

Còn người ngồi bên cửa sổ lại đang xem di động.

Phan Vân Lam quan sát vị trí trước cửa sổ, khóe miệng khẽ mỉm cười, phút chốc rực rỡ như ánh mặt trời.

Tên vệ sĩ kia rất nhạy bén, nhanh chóng phát hiện có người đang nhìn, hắn ngẩng đầu lên lại đúng lúc đối diện với ánh mắt tươi cười của Phan Vân Lam. Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng sự cảnh giác trong lòng lại buông lỏng một chút.

Mà Phan Vân Lam vui vẻ cũng không phải vì tên vệ sĩ.

Quan sát kỹ càng cửa sổ, ý cười bên môi anh ấy càng lúc càng sâu.

Vệ sĩ đã bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng, xoay người lại nhìn, chỉ nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn cùng một kích mạnh mẽ.

Sức lực đánh tới cực lớn, trong nháy mắt khiến hắn choáng váng đầu óc, chờ đến khi hắn phản ứng lại, một con dao đem ngòm đã chĩa vào hắn.

Mà người ngoài cửa nghe được động tĩnh cũng không phá cửa xông vào, rõ ràng đã bị giết chết. Tên đang đi nhà vệ sinh lại càng không cần phải nghĩ, giết hắn dễ dàng hơn nhiều.

Vệ sĩ vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là ai có thể dễ dàng không tiếng động giết chết bọn họ, còn dám tới bệnh viện tư nhân này cướp người. Có ai không biết, bọn họ là người của Mạnh Biên chứ, mà bệnh viện này chính là tài sản của nhà họ Hoàng.

Từ lúc nào thành phố Nhiễu lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy.

Tên vệ sĩ không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết kêu rên một tiếng, tiếp đó hoàn toàn bị đánh ngất.

“Cô chủ nhà tôi đang chờ anh.” Phan Vân Lam nhìn người đàn ông phía trước, gương mặt vô cùng bình thường, quả thực rất thích hợp làm sát thủ.

Động tác cũng rất lưu loát, không tốn chút sức lực đã có thể đánh bại một tên đàn ông to lớn cao tới một mét chín, nhất định không phải người đơn giản.

Xem ra, mình đã tìm được một đồng minh tốt. Phan Vân Lam nhếch miệng mỉm cười, Hoàng Mạnh, không chỉ riêng mình mày mới có đồng minh, tao cũng có, trái lại tao muốn nhìn xem giữa hai chúng ta người nào lợi hại hơn. Phan Vân Lam nghĩ thầm.

Vết thương ở chân chẳng qua chỉ là đạn sượt trầy da, đối với anh ấy mà nói vốn cũng không phải cái gì quá nặng nề, cho nên anh ấy liền nhanh chóng xuống giường, theo tên sát thủ bám vào một sợi dây thừng, trượt xuống dưới.

Hà Ngân, hãy đợi anh, anh nhất định sẽ tới cứu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.