Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 62: Chương 62: Kiều diễm




“Được rồi, chúng ta đi thôi, em nghĩ em cũng nên nếm thử đặc sản của núi rừng.” Hà Ngân vui vẻ nói, thấy ánh mắt của Hoàng Mạnh, cô lại nói thêm câu cuối cùng.

Hoàng Mạnh vuốt tóc cô: “Tôi đang nghĩ quỷ lười như em sao lại chủ động muốn đi lên núi chứ? Hóa ra là vì đồ ăn.”

Hà Ngân cố ý bĩu môi một cái, trong lòng đã có tính toán.

Mà lúc này ở nhà họ Hoàng, bà Hoàng đang nhíu mày nhìn báo cáo trước mặt.

“Bà chủ, cậu chủ còn bảo tất cả mọi người gọi Hà Ngân là cô Hoàng, bây giờ hai người lại ra ngoại ô du lịch, xem ra thiếu gia rất nghiêm túc.” Cấp dưới cung kính nói.

“Càn quấy!” Bà Hoàng tức giận đến mức run rẩy, trên mặt không giữ được vẻ đoan trang thường ngày nữa: “Hà Dung tốt như vậy thì nó không cần, lại đi tìm con ả Hà Ngân đó!”

Bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô ta muốn bước vào cửa nhà họ Hoàng, tuyệt đối không dễ dàng như vậy.”

Nếu Hà Ngân ở đây nhất định sẽ cười nhạt, nếu như không phải muốn báo thù, chỉ sợ cả đời này của cô cũng không thèm tiếp xúc với bất kì người nào của nhà họ Hoàng.

Khi bà Hoàng đang nổi giận đùng đùng thì Hà Ngân và Hoàng Mạnh đang đi theo ông lão lên núi, bà lão ở nhà chuẩn bị cơm tối cho bọn họ.

Dọc theo đường đi, Hà Ngân giống như một đứa trẻ, hỏi lung tung đủ thứ, rất thoải mái. Hoàng Mạnh luôn dịu dàng nhìn cô, cười mãn nguyện.

Ông lão nhìn hai người, vui vẻ nói: “Ôi, thật giống tôi lúc còn trẻ. Nhớ năm đó, bà lão nhà tôi cũng là một cô gái hoạt bát như vậy.

“Người trẻ tuổi, đúng là rất có tinh thần.” Ông lão vui vẻ cười, Hà Ngân cũng cười nói: “Ông ơi, vậy ông kể chuyện của ông với bà đi.”

“Chuyện của tôi và bà ấy sao? Ôi, cũng khá vui đó.” Ông lão vỗ tay một cái rồi bắt đầu kể, tình yêu khi đó thật sự khiến cho người ta hâm mộ.

Hoàng Mạnh không nhịn được đưa tay ra nắm chặt lấy tay Hà Ngân, Hà Ngân sững sờ, sau đó mỉm cười nắm lại tay anh. Trong lòng vốn tĩnh lặng lại nổi lên từng đợt dao động.

Cả đường đi, ông lão giới thiệu cho bọn họ các loại đặc sản núi rừng, trong cái giỏ trên lưng ông, thỏ hoang, khoai dại, nấm, rau củ dại, cái gì cũng có.

Hà Ngân nghe ông lão nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên thư thái, đây là lần đầu tiên cô thư thái như vậy, cảm thấy mọi chuyện đều khiến cô yên tâm, cười rất tự nhiên.

Hoàng Mạnh nhìn cô, trong lòng âm thầm quyết tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào, anh cũng phải bảo vệ được nụ cười của Hà Ngân.

Hà Ngân có chút không yên lòng, luôn suy nghĩ về chuyện dược liệu. Ngay lúc này, ánh mắt ông lão sáng lên, đi thẳng đến một gốc cây.

Ông lão ngồi xuống, cẩn thận đào một thứ lên: “Đó là gì hả ông?”

Ông lão cười nói: “Là đồ tốt, nhân sâm rừng đó.”

Ánh mắt Hà Ngân cũng sáng lên, có thể thấy được đây là dược liệu thượng hạng.

“Bao nhiêu tuổi ạ?” Cô hỏi.

“Đào lên xem thử đã.” Ông lão đào rất lâu mới đào được một cây sâm hoàn chỉnh, lớn khoảng ba ngón tay.

“Hai người đúng là có phúc, nhiều năm rồi tôi cũng chưa từng gặp được nhân sâm lớn như vậy, sợ là không đến mấy trăm năm thì cũng phải mấy chục năm rồi.” Ông lão sờ sờ đoán.

Hà Ngân đột nhiên nói: “Ông có thể bán cho cháu không?”

Hoàng Mạnh sửng sốt: “Em thích sao?”

Hà Ngân gật đầu: “Đây có thể là đồ tốt đó…” Hà Ngân chớp mắt.

“Mua!” Hoàng Mạnh vung tay lên: “Ông à, mười tỷ, tôi mua.”

Ông lão sợ run lên, nhưng ông cũng biết nhân sâm là thứ đáng tiền, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

“Được rồi, trở về tôi sẽ bọc lại cẩn thận cho hai người, vật này phải bảo quản tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dược tính.”

Hái được một cây sâm lớn như vậy, ba người cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, lập tức xuống núi. Trong lòng Hà Ngân mừng rỡ vô cùng, cây sâm này có thể giúp cô thực hiện kế hoạch. Nhân sâm to như vậy, tập đoàn Hà Thị nhất định rất muốn có được.

Sau khi trở về, ông lão nói với bà lão chuyện này, ông lão rất vui vẻ, làm một bàn đồ ăn, Hà Ngân ăn rất hăng hái.

Sau khi ăn xong, cô đi vào suối nước nóng, trần truồng ngâm người trong đó, cả người tản ra hơi nước. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Hà Ngân tưởng là bà lão, cô cười nói: “Bà ơi, để quần áo vào trong cho cháu là được rồi.”

Nhưng truyền đến lại là tiếng cười trầm thấp của Hoàng Mạnh: “Tôi không phải là bà em.”

Hà Ngân kinh hãi vội vàng quay đầu lại, thấy anh cầm quần áo cô thả vào trên ghế, mà trên người anh chỉ mặc áo choàng tắm.

“Bà bảo hai vợ chồng trẻ chúng ta cùng tắm.” Hoàng Mạnh cười mập mờ.

Hà Ngân nhanh chóng trốn vào trong nước, bởi vì cô đang không mặc quần áo: “Đi ra… Không… Đừng…” Cô cảm thấy hơi nhức đầu.

Cô phải dựa vào Hoàng Mạnh, nhưng cũng không nói là muốn như vậy… Nhưng giờ nếu cô trực tiếp rời đi hoặc đuổi Hoàng Mạnh ra cũng không được.

Dường như thấy ánh mắt của cô, Hoàng Mạnh nhếch miệng lên. Anh kéo áo choàng tắm trên người ra, trong nháy mắt, mặt Hà Ngân lập tức đỏ lên.

“Làm gì vậy? Sếp Hoàng, em cũng đâu phải chưa từng thấy chứ?” Hà Ngân bĩu môi, trong lòng vô cùng xúc động, đúng là mỗi lần nhìn thấy thì lại phải khen vóc người anh một lần.

Hoàng Mạnh không nói gì, lập tức nhảy vào trong nước, sau đó mạnh mẽ tiến đến gần Hà Ngân. Hà Ngân muốn chạy, nhưng ở trong nước cô không linh hoạt được như bình thường.

Bị Hoàng Mạnh ôm vào trong lòng, suối nước nóng ấm áp, thân thể mềm mại khiến Hà Ngân nhanh chóng có phản ứng.

“Buông em ra.” Hà Ngân không biết nên làm sao. Trong kịch bản của cô không có chuyện này, nhưng Hoàng Mạnh đã ép gần đến.

“Hoàng Mạnh, anh yêu em không?” Ánh mắt Hà Ngân đột nhiên lóe sáng, mở miệng hỏi.

Động tác của Hoàng Mạnh dừng lại, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn Hà Ngân, nói rõ ràng từng chữ: “Hà Ngân, tôi yêu em, yêu hơn tất cả mọi thứ.”

“Cho dù muốn anh vì em từ bỏ tất cả mọi thứ cũng được.”

Hà Ngân im lặng, sau đó nói: “Vậy thì giúp em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hoàng Mạnh không nhịn nổi nữa.

“Giúp em lật đổ tập đoàn Hà Thị.” Hà Ngân nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Hoàng Mạnh rất nghiêm túc.

Cô nghĩ rằng anh sẽ do dự, thậm chí từ chối, nhưng không hiểu vì sao cô lại muốn hỏi thử một lần.

Nhưng Hoàng Mạnh lại mỉm cười: “Được!”

Một chữ nhẹ nhàng nhưng đã đánh vào tận sâu trong lòng Hà Ngân, sau đó Hoàng Mạnh tiến đến, dây dưa thân thể cùng cô.

Hà Ngân ra vẻ phối hợp, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Hoàng Mạnh, anh thật sự yêu em sao? Tại sao không do dự chút nào? Dù sao đó cũng là gia tộc của Hà Dung mà… Nếu thật sự yêu em thì sao lúc trước lại tàn nhẫn với em như thế?

Sau khi xong chuyện, Hoàng Mạnh ôm Hà Ngân trở về phòng, ở suối nước nóng làm chuyện đó đúng là hao phí thể lực.

Trở về phòng, nhìn Hà Ngân mê người như vậy, hai người lại làm một lần nữa. Lần này, Hà Ngân không từ chối, cũng không hỏi gì, vô cùng phối hợp.

Hoàng Mạnh cho rằng đã lấy được tình yêu của Hà Ngân, trong lòng rất vui vẻ. Trong lòng Hà Ngân thì lại đang suy nghĩ, thôi thì coi như đây là lần cuối cùng, để cho cô mặc kệ tất cả, chìm đắm một lần đi…

Hoàng Mạnh chỉ là người mang lại tổn thương cho cô mà thôi, sao có thể động lòng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.