Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 132: Chương 132: Mây đen kéo đến đầy trời(3)




Mạnh Biên nhìn theo bóng Hoàng Mạnh rời đi, chỉ hơi nhếch miệng lên cười: “Hoàng Mạnh, cần gì phải xin lỗi tôi chứ? Là tôi phải xin lỗi cậu mới phải, chỉ là Phan Vân Lam thành ra thế này, chung quy tóm lại cũng đều tại cậu. Thù này không báo không phải quân tử.”

Hoàng Mạnh đương nhiên sẽ không nhìn thấy biểu cảm khác thường này của Mạnh Biên, chỉ vội vàng gọi điện thoại đến cục cảnh sát, anh muốn biết rốt cuộc đã từng có những ai hỏi về chuyện của Hoàng Sinh.

Nhưng kết quả nhận lại nằm ngoài dự tính của anh.

Lúc sáng Hoàng Sinh đến SỞ cảnh sát tự thú, sau đó liền bị người nhà họ Hoàng bắt đi.

Tự thú, Hoàng Sinh đi tự thú? Là ai đã bắt Hoàng Sinh đi, tại sao Hoàng Sinh trốn ra được rồi lại đi tự thú, trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoàng Mạnh bực bội vò vò đầu.

Mạnh Biên có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của Hoàng Mạnh, trong lòng càng thêm vui sướng.

Có một người phụ nữ không mời mà đến đến trước mặt ông, ông cũng không nói gì nhiều, chỉ chỉ tự mình lấy ra một cốc trà mới, rồi pha trà cho người phụ nữ đó.

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, khen: “Tài nghệ của ông Mạnh vẫn tốt như ngày nào.”

Mạnh Biên mỉm cười với người phụ nữ trước mặt: “Cô Giang quá khen rồi.”

Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt ấy không phải Giang Việt Nhượt thì còn là ai được đây?

Giang Việt Nhượt là người đến tìm Mạnh Biên sớm nhất, sau đó Hoàng Mạnh đến tìm ông nên ông liền hẹn gặp ở đây, ai biết được Hà Ngân cũng đến đây tìm ông, sáng nay người đến tìm ông đúng là cũng không ít.

“Ông Mạnh đúng là giỏi tính kế, may mà tôi và ông không phải là kẻ địch.” Giang Việt Nhượt không nhịn được mà nói, đúng vậy, người tên Mạnh Biên này tâm tư tỉ mỉ, thích ngụy trang bản thân, may mà cô với Mạnh Biên không phải kè địch.

“Cô Giang quá lời rồi, cô từ nước Mỹ xa xôi lại có thể biết tin nhanh như vậy, lại còn bày ra được kế sách ứng phó, đúng là hậu sinh khả úy, lão đay nên lui về thôi.” Trong lòng Mạnh Biên cũng đang phòng bị Giang Việt Nhượt, ngay từ đầu ông đã biết người phụ nữ này không hề đơn giản, nhưng không ngờ cô ta lại lợi hại đến vậy, ung dung thản nhiên đạt được thỏa thuận với Hoàng Mạnh để rời khỏi thành phố Nhiễu, vì muốn hãm hại Hoàng Mạnh mà lại quay lại không chút động tĩnh, hơn nữa Hoàng Mạnh lại chẳng hề biết gì.

Người phụ nữ này lại dám phản bội lại đối tác làm ăn của mình, ông vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh sau này lại bị người phụ nữ này phản lại.

Giang Việt Nhượt cười nhẹ một cái, tiếp tục nói: “Ông Mạnh nói gì vậy chứ, còn chẳng phải là ông nghĩ ra cách này sao, muốn khơi gợi ân oán giữa nhà họ Phan với nhà họ Hoàng, đúng là cao minh, cao minh, giờ chúng ta cứ lặng lẽ xem hai nhà ấy là được.”

Mạnh Biên không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói gì nữa, giờ nhà họ Phan và nhà họ Hoàng có thể cùng chịu tổn thất, vậy thì chỉ có lợi chứ không có hại cho việc ông đối đầu với nhà họ Phan sau này.

Tuy ông vẫn không biết Giang Việt Nhượt dùng cách nào mà có thể khiến Hoàng Sinh-một kẻ trung thành với Hoàng Mạnh lại có thể phản bội anh ta, nhưng những thứ đó đều không quan trọng.

Hoàng Mạnh biết tin Hoàng Sinh đã rơi vào tay nhà họ Phan thì vô cùng sốt ruột, nếu thật là như vậy thì chỉ sợ Hoàng Sinh thật sự lành ít dữ nhiều rồi.

Hoàng Mạnh càng lái xe nhanh hơn, Hoàng Mạnh dặn dò thuộc hạ đi điều tra vị trí căn cứ của nhà họ Phan ở thành phố Nhiễu, chuẩn bị đem người đi cướp Hoàng Sinh về.

Còn Hà Ngân vừa từ quán trà đến trung tâm thương mại liền nhận đueọc một cuộc điện thoại từ người lạ, Hà Ngân bắt máy, là một giọng nữ quen thuộc: “Hà Ngân, tôi nghĩ cô có lẽ sẽ muốn gặp một người.”

Hà Ngân lập tức nhận ra giọng đó là của ai, là bà Phan.

“Ai?” Hà Ngân vô cùng tò mò, người mẹ trên danh của Phan Vân Lam vẫn còn ở thành phố Nhiễu sao?

“Thuộc hạ của Hoàng Mạnh, người đã đâm Vân Lam, tên Hoàng Sinh.” Bà Phan biết tình cảm mà Hoàng Mạnh dành cho Hà Ngân, vì vậy bây giờ để báo thù Hoàng Mạnh, bà cũng không ngại nói chân tướng sự việc cho Hà Ngân.

Sau khi Hà Ngân nhận được địa chỉ liền kêu tài xế mau chóng đi đến địa chỉ đó.

Giờ cô thật sự rất muốn biết chân tướng sự thật.

Đó là một công trường bỏ hoang cũ nát, hôm qua sau khi bà Phan chuyển viện xong cho Phan Vân Lam, sáng sớm liền nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, biết được tên đầu sỏ tội ác đang ở cục cảnh sát.

Liền mau mau chóng chóng từ thành phố Kinh đến thành phố Nhiễu để bắt Hoàng Sinh đi, chỉ sợ Hoàng Mạnh động tay động chân vào.

May mà sáng sớm Hoàng Mạnh không xuất hiện nên mới khiến một chuyện trở nên thuận lợi như vậy.

Lúc Hà Ngân đến nơi, Hoàng Sinh đã bị treo lên rồi, cả người toàn là vết roi, bà Phan sắc mặt rất mệt mỏi, bà đã một đêm không nghỉ ngơi gì rồi, đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vì để người đàn ông đó nói chân tướng với Hà Ngân nên vẫn treo ở đó mà chưa đánh chết.

Giờ cả người Hoàng Sinh toàn là vết thương, thấy Hà Ngân đến liền giãy giũa nhưng vô ích, dây thừng vẫn chẳng nới ra chút nào.

“Anh chính là Hoàng Sinh?” Hà Ngân nhìn chằm chằm người đàn ông đó,chính là anh ta, người đã khiến Phan Vân Lam bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, chính là tại anh ta.

Hoàng Sinh gật gật đầu.

“Vậy tôi hỏi anh, rốt cuộc chuyện này là sao?” Hà Ngân nhìn Hoàng Sinh nói.

Hoàng Sinh nhìn qua bà Phan, nói: “Có phải chỉ cần tôi nói sự thật thì em gái tôi sẽ bình an vô sự đúng không?”

Bà Phan ngẩn người ra một lúc, đáp: “Chỉ cần cậu nói sự thật.” Hoàng Sinh mọc đâu ra một cô em gái vậy, sao anh ta lại nói như vậy?

Hà Ngân cũng thấy nghi ngờ, nhưng không nghĩ gì nhiều, nói: “Anh cứ nói đi.”

Hoàng Sinh ngập ngừng một lúc, chậm rãi nói: “Hôm đó, tay cô bị thương, trong lúc cô đang băng bó thì Phan Vân Lam và sếp Hoàng quyết đấu, sếp Hoàng bị Phan Vân Lam đánh ngã xuống dưới đất, nôn ra rất nhiều máu, thậm chí không bò dậy được.”

Hoàng Sinh nói đến đây, dừng lại, nhìn sắc mặt của Hà Ngân.

Trái tim Hà Ngân đau thắt lại, nhớ lại hôm qua đúng thật là trên mặt Hoàng Mạnh có vết thương, nhưng anh bị thương nặng như vậy tại sao lại không nói, Hà Ngân vô cùng đau lòng.

“Sau đó, tôi nhìn thấy cảnh đó, liền lao lên.” Hoàng Sinh tiếp tục nói.

Hà Ngân híp mắt lại: “Nói như vậy, lao lên là ý của anh chứ không phải chỉ thị của Hoàng Mạnh?” Không biết tại sao khi biết được sự thật, trong lòng Hà Ngân lại có chút vui mừng.

Hoàng Sinh nhớ đến Lê Hùng, chỉ đành làm theo lời Giang Việt Nhượt nói với anh, tiếp tục nói: “Không phải, lúc Hoàng Mạnh bò dưới đất, đã ra kí hiệu cho tôi đâm lên, và cũng đồng ý sẽ bảo vệ tôi.”

Sắc mặt Hà Ngân từ từ tối sầm lại, đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực.

“Hoàng Mạnh!” Hà Ngân tức tối hét tên anh lên.

Sự thất vọng và tuyệt vọng khiến cô như chìm trong biển nước, không thể nào thở được.

“Bà Phan, Hoàng Mạnh đuổi đến đây rồi, còn dẫn theo người nữa.” Một thuộc hạ chạy đến nói với bà Phan.

Hà Ngân đương nhiên cũng nghe thấy, không cần nghĩ cũng biết Hoàng Mạnh đến để làm gì.

Bà Phan biết đây là thành phố Nhiễu, là địa bàn của Hoàng Mạnh, muốn đánh được Hoàng Mạnh và nhà họ Hoàng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần bọn họ khiến cục cảnh sát bám lấy Hoàng Sinh không buông thì bà không tin Hoàng Mạnh còn có bản lĩnh phi thường gì nữa.

“Chúng ta rút thôi, sau này sẽ tính sổ tiếp.” Bà Phan nhìn Hà Ngân, nói: “Cô muốn đi cùng chúng tôi không?”

Hà Ngân nghiến răng, chậm rãi nói: “Cháu muốn tận mắt nhìn thấy Hoàng Mạnh đến cứu Hoàng Sinh, tôi phải tận mắt nhìn thấy tất cả.”

Bà Phan ngẩn người ra, giờ Hà Ngân là người trong lòng Phan Vân Lam, lại còn là người thân của Mạnh Biên, bà không muốn làm tổn thương cô, chỉ nói: “Được.” xong liền rời đi.

Để lại Hoàng Sinh máu me be bét và Hà Ngân đang tuyệt vọng ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.