Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 163: Chương 163: Sự thật (3)




Giang Việt Nhượt đánh giá tòa nhà của Jason, có thể nhìn ra đây là một gia tộc đã rất lâu đời.

Jenny đi theo phía sau Giang Việt Nhượt, mặt mày lạnh tanh.

Trong phòng trải một lớp thảm trải vô cùng quý giá, trên hành lang treo đầy những bức tranh không biết tên, còn có vài món đồ cổ từ phương Đông, tôn quý mà không phô trương.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây, hồi còn học đại học, Jason rất hay mời mọi người đến đây chơi, bố cục của căn nhà cũng không thay đổi mấy, chỉ tăng thêm mấy thứ mà thôi.

Thế nên Giang Việt Nhượt cũng rất quen thuộc với tòa nhà này.

“Chủ tịch Giang, xin chào.” Jason nói, cầm lấy tay Giang Việt Nhượt mà khẽ hôn lên mu bàn tay cô.

Giang Việt Nhượt dịu dàng mỉm cười: “Đàn anh khách khí quá, cứ kêu em là đàn em như lúc ở trường là được rôi.”

Jason chỉ mỉm cười.

Jenny nói thầm gì đó với Giang Việt Nhượt rồi tự lui ra ngoài.

Jason ý bảo quản gia đi theo, cái đoạn nhạc đệm này rất nhanh đã qua, Jason liền mời Giang Việt Nhượt đến phòng sách.

“Xin chào, cho hỏi cô có cần tôi giúp gì không?” Quản gia đuổi theo Jenny nói. Khuôn mặt của Jenny vẫn chẳng hề có biểu lộ gì, ngay cả giọng nói đều rất lạnh lùng: “Ngại quá, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”

“Đi theo tôi.” Quản gia hơi đưa tay mời, rồi đi phía trước dẫn đường.

Nhà Jason có một phòng vệ sinh riêng cho khách, căn phòng này được xây dựng vô cùng hào nhoáng, nó nằm ở tầng 1, nếu không có gì ngoài ý muốn thì quản gia đang canh ở ngoài.

Jenny đánh giá một chút căn phòng này, trong này có một cái cửa sổ, nhìn thì có thể trèo ra được.

Hơi ngẫm nghĩ một chút về bố cục của cả tòa nhà, rất nhanh Jenny đã nhận ra được vị trí của mình, nếu không sai thì có lẽ Củng Nhân chắc chắc đang ở trong này, và ắt hẳn là ở trên tầng ba.

Jenny nhanh chóng trèo ra khỏi cửa sổ, linh hoạt leo lên tầng ba, Giang Việt Nhượt đã nói, gia tộc Douglas rất chú trọng riêng tư thế nên toàn bộ tòa nhà đều không có camera, mà chính mình chỉ cần tránh né những tên bảo vệ trong phòng là được.

Thời gian của bản thân rất ngắn, mục đích đến đây lần này chỉ là để xác định Củng Nhân có phải đang ở đây không thôi, không ngừng có bảo vệ qua lại trên tầng hai, Jenny cúi người, nhanh chóng kiểm tra các phòng, thì thấy ở đây đều không có ai.

Trên lầu ba cũng có rất nhiều bảo vệ đi lại, nhưng Jenny cũng đã quen với điều này rồi.

Số lượng phòng ở tầng 3 có vẻ nhiều hơn tầng 2 khá nhiều.

Mà việc tìm kiếm ở tầng 2 đã mất gần hai phút.

Jenny hơi híp mắt nghĩ, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì quản gia chắc chắn sẽ nghi ngờ.

“Tinh…..” Một tiếng đàn dương cầm lảnh lót truyền đến từ đâu đó, Jenny nhanh nhạy mà nghe được, lẽ nào là ám hiệu của Củng Nhân?

Jenny trốn thoát các bảo vệ đang kiểm tra ở đây, lặng lẽ chuồn vào căn phòng có âm thanh vừa phát ra, cô im ắng núp sau cánh cửa tủ nhìn vào căn phòng thì lại không thấy ai cả, chỉ có một cây đàn piano dựa gần cửa sổ.

Không có ai? Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Jenny vô cùng nghi ngờ.

Không thể nào, tuy rằng âm thanh vừa nãy không vang lắm nhưng chắc chắn là có.

Jenny chậm rãi đi đến bên cây piano, gió lùa qua khung cửa sổ khép hờ, hất lên bức mành khiến ánh nắng chiếu rọi vào phòng, chiếu lên bóng dáng của ai đó.

Là Củng Nhân!

Jenny nhìn thấy một người mặc đồ trắng đang gục bên cạnh cây đàn, mà người đó chính là Củng Nhân.

Jenny nhanh chóng đỡ Củng Nhân dậy, cô ấy trông như thể đang gắng gượng đấu tranh với thứ gì đó.

Ánh mắt đã dần không có tiêu cự, mí mắt cô khép hờ, ép mình phải mở mắt ra.

Củng Nhân nhìn thấy Jenny liền nói: “Hoàng Mạnh, chưa chết.”

Vừa mở miệng liền có vết máu chảy ra từ khóe miệng, mà hàm răng trắng của Củng Nhân cũng đã nhuộm màu máu.

“Xảy ra chuyện gì?” Jenny vô cùng sợ hãi, không ngờ rằng Củng Nhân sẽ có bộ dáng như thế này, rõ ràng….Jenny không dám tiếp tục nghĩ nữa.

“Tôi bị bắt uống thuốc an thần, mọi người…cẩn thận.” Nói xong, Củng Nhân liền ngất lịm đi.

Jenny cẩn thận mà lau vết máu trên khóe môi Củng Nhân, rồi lại đỡ cô ấy lên cái giường bên cạnh, đắp chăn cho cô ấy, Củng Nhân nhìn thì có vẻ như đã ngủ say, nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt cho thấy cô ngủ rất không yên.

Tác dụng của thuốc là vô cùng mạnh, Củng Nhân có thể kiên trì được mấy phút đã không dễ dàng gì.

Jenny nghe đến thuốc an thần liền biết tại sao trong miệng Củng Nhân lại toàn là máu, bản thân cô trước đây khi còn đang được huấn luyện cũng từng được huấn luyện cách chống cự các loại thuốc tác động đến thần kinh này, quãng thời gian đó đúng là đau đớn khó khăn, bản thân cũng vì để giảm bớt sự đau đớn của thuốc mà tự làm hại đến chính mình.

Mà vừa rồi Củng Nhân vì chống cự lại thuốc an thần, nên đã cố ý dùng đau đớn để khiến bản thân tỉnh táo.

Jenny chưa từng khâm phục ai bao giờ, Củng Nhân là người duy nhất, tài trí và sự nhẫn nại của cô ấy thật sự là quá tốt.

Jenny không tiếp tục lãng phí thời gian mà nhanh chóng trèo từ cửa sổ xuống tầng một, rồi vội tìm gian phòng có nhà vệ sinh trèo vào nhanh chóng.

Cả quá trình tốn không quá 10 phút, Jenny dội bồn cầu, đi ra rửa tay rồi chậm rãi ra ngoài. Ở bên ngoài, quản gia đang vô cùng lo lắng, nhìn thấy Jenny đi ra liền thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, tôi đột nhiên bị đau bụng.” Jenny lạnh lùng nói.

Quản gia không nói gì, sau đó liền dẫn Jenny đến phòng họp.

Lê Hùng cũng trở về khu xóm nghèo, không còn thấy bóng dáng của Hà Ngân nữa. Cô cũng đoán được là ai đã đưa Hà Ngân đi rồi, biết được Hà Ngân đã an toàn, Lê Hùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vô ý liếc qua cây cột thì liền nhìn thấy bức tranh mà Hà Ngân vẽ trên đó.

Đó là một hình đứa trẻ ăn mặc lộn xộn, đầu tóc xõa tung, quần áo rách nát, đằng trước có một cái bát sứt cũ, ở Trung Quốc thì đây đúng là bộ dạng của kẻ ăn xin rồi.

Ánh mắt Lê Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn ở Mỹ chắc là đang ám chỉ…kẻ lang thang.

Hà Ngân muốn nói gì vậy?

Lê Hùng biết Hà Ngân sẽ không mặc kệ chính mình, có lẽ chính mình rất nhanh sẽ hiểu được thôi.

Lê Hùng tiêu hủy toàn bộ chứng cứ chứng minh trong phòng này đã từng có người ở, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt kẻ lang thang, móc tiền định đưa cho hắn ta.

Kẻ lang thang kia thấy Lê Hùng là một cô gái liền nhanh chóng giật túi tiền mà chạy, người xung quanh thấy người bị cướp là một cô gái Trung Quốc, thì hoàn toàn ngó lơ, túi tiền của một cô gái trong cái khu xóm nghèo này thì có bao nhiêu cơ chứ, đa số mọi người đều nghĩ thế.

Lê Hùng vừa chạy theo kẻ lang thang, vừa hét: “Stop, stop.”

Kẻ lang ấy thì chỉ cắm đầu chạy, rẽ trái rẽ phải rồi đi đến một con hẻm hẻo lánh.

Nhân lúc Lê Hùng đang thở hổn hển, một bàn tay kéo cô ấy sang một bên, rồi nhanh chóng đẩy cô ấy vào trong một chiếc ô tô đen khá bình thường.

Lê Hùng bị mấy hành động này dọa cho gần chết, nhìn thấy Hà Ngân ngồi ở bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm.

“Thật là dọa chết tớ mà, còn tưởng là bị phần tử khủng bố bắt cóc chứ.” Lê Hùng thở hổn hển nói.

Hà Ngân mỉm cười đưa cô ấy chai nước: “Người của Hoàng Mạnh đang theo dõi cậu, chúng tớ chỉ đành thế này.”

“Nhanh rời khỏi đây thôi.” Lê Hùng nói: “Tên lang thang kia đâu?”

“Chúng tớ sẽ xử lý, cậu yên tâm đi.” Hà Ngân nói xong liền bảo tài xế lái xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.