Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 23: Chương 23: Thay đổi thời gian đi du lịch




“Về nhà thôi.” Hà Ngân ngồi dậy rồi nói, có lẽ là vì cô thấy bây giờ đã quá muộn rồi.

“Vậy thì về thôi.” Hoàng Mạnh cũng đồng ý với ý kiến của cô, anh đi xuống trước, sau đó muốn đỡ Hà Ngân xuống, nào ngờ cô đã nhanh nhẹ xoay người nhảy xuống rồi, Hoàng Mạnh thấy vậy thì lên tiếng trêu ghẹo: “Cô là phụ nữ sao?”

Hà Ngân liếc nhìn anh một cái rồi đi thẳng vào trong xe, Hoàng Mạnh lúng túng sờ lên mũi một cái rồi cũng theo vào trong xe.

“Mẹ anh không biết thân phận của tôi sao?” Hà Ngân tò mò nói, cô làm việc ở bar, mà mẹ của Hoàng Mạnh vẫn muốn gặp cô, thì có nghĩa là Hoàng Mạnh chưa nói cho mẹ anh biết hết mọi thứ liên quan đến cô.

Hà Thành Lâm vui vẻ chạy về nhà, sau khi về đến nhà thì quả nhiên là Hà Dung lại đập phá đồ đạc trong nhà như cậu ta tưởng, mảnh vỡ nằm la liệt trên mặt đất, còn chị ta thì vẫn bực bội xem tin tức trên TV, trên TV đang đưa tin về việc Hoàng Mạnh ăn tối với Hà Ngân, còn thêm tiêu đề [Cậu chủ Hoàng vì gặp mặt người tình mà hào phóng bao hết cửa hàng, [Cô cả nhà họ Hà có quan hệ gì với Hà Ngân hay không], [Cô cả nhà họ Hà có nguy cơ bị đá].

Hà Dung nhìn những tin tức kia thì không kìm nén được sự khổ SỞ trong lòng, chị ta nằm ra ghế sô pha rồi khóc, đã thế lại còn vừa khóc vừa đọc bình luận ở trên mạng, có tốt cũng có xấu. Hà Thành Lâm đi đến, tắt TV đi, lại cướp điện thoại di động ở trong tay của Hà Dung rồi ôm lấy chị ta nói: “Không có chuyện gì cả, chị đừng khóc, những tin tức này nhất định là giả, đây đều là bịa chuyện.”

“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ đã, đã đi ăn cơm với nhau rồi.” Hà Dung thút thít nói: “Không đúng, chị phải đi ngăn bọn lại.” Chị ta nói một cách khẳng định.

Chị ta lại cầm điện thoại lên, sau đó nghiêm túc đọc hết tin tức, rồi nghi ngờ hỏi: “Tại sao không có bài báo nào nói đến thân phận của cô ta?” Những lời này của chị ta đã nhắc nhở Hà Thành Lâm, cậu ta vỗ đùi một cái, sau đó vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, cô ta làm việc trong quán bar, bản thân cũng không sạch sẽ gì, huống hồ còn có bà Hoàng, sao bà ấy có thể đồng ý cho Hoàng Mạnh ở bên một người phụ nữ làm việc ở trong quán bar được chứ.”

Hai người ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu suy tính âm mưu để vạch trần thân phận của Hà Ngân, nhưng mà bọn họ lại không biết Hà Ngân không hề để ý đến những tin tức này.

Két.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước nhà Hà Ngân, sau khi hai người nói chuyện xong thì Hà Ngân một mình đi lên tầng, khi cô mở cửa ra thì thấy đồ đạc ở trong nhà đã trở lại hình dạng ban đầu, hơn nữa trên bàn còn có vài đĩa thức ăn, lúc này thì hương vị của gia đình lại bao phủ lấy ngôi nhà.

Cô từ từ đi vào trong nhà, quả thật nơi này giống hệt như lúc đầu, mới đầu thì Hà Ngân nghĩ đến Hoàng Mạnh, thế lực của anh lớn như vậy thì những việc như thế này đều là việc nhỏ cả.

Đột nhiên có một chiếc gối ôm rơi khỏi ghế sô pha, Hà Ngân nhanh chóng đi đến đó thì thấy Phan Vân Lam, cô kinh ngạc nhìn anh ấy, sau đó nhận ra trên TV vẫn đang chiếu tin tức của cô và Hoàng Mạnh.

Hà Ngân cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, cô biết rõ tình cảm của Phan Vân Lam dành cho cô mà bản thân cô lại không biết phải nói như thế nào.

Cô cầm lấy điều khiển để tắt TV, khi cô về đến phòng thì nhìn thấy căn phòng của mình cũng giống hệt như trước đây, chỉ khác ở chỗ trên giường có thêm một con búp bê vải, trên mặt của búp bê còn dán một tờ giấy “Tôi không tìm thấy con búp bê mà bác gái đã tặng cho cô nên chỉ có thể mua một con mới, bây giờ đã không còn loại giống loại bác gái mua năm đó, hy vọng cô sẽ thích con búp bê này” ở góc tờ giấy còn có một khuôn mặt cười.

Khi thấy tờ giấy thì trên mặt Hà Ngân lập tức xuất hiện nụ cười, cô nhìn sang mặt còn lại của tờ giấy, hy vọng sẽ không bỏ qua bất kỳ lời nhắn nào, nhưng mà cũng không có. Cô vỗ lên con búp bê vải ở trên giường, mỉm cười thật lòng.

Cô đi về phía tủ quần áo nhưng chưa mở ra, Hà Ngân đứng ở trước tủ rồi hít một hơi thật sâu, cô rất hiểu con người của Phan Vân Lam, nếu anh ấy đã làm cái gì thì nhất định sẽ làm đến cùng, cho nên có thể anh ấy cũng đã mua quần áo rồi. Cô lại hít một hơi thật sâu rồi mở cửa tủ ra, quả nhiên là bên trong tủ đã treo đầy quần áo, hơn nữa đều là những kiểu dáng và đều là màu đen mà cô yêu thích. Cô ôm một cái chăn đi ra bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người của Phan Vân Lam, có lẽ là vì Hà Ngân hơi mạnh tay nên khi cô vừa đắp chăn lên là Phan Vân Lam liền tỉnh giấc.

Anh ấy ngồi dậy, dụi mắt vài cài rồi nhìn Hà Ngân và nói: “Đã về rồi à, cô ăn cơm chưa? Tôi đã...” Phan Vân Lam còn chưa nói xong thì Hà Ngân đã khom người xuống ôm lấy anh ấy, Phan Vân Lam bởi vì hành động này của cô mà giật mình, anh ấy không biết nên để tay ở đâu nên chỉ có thể giơ hai tay lên.

“Cảm ơn anh.” Hà Ngân khẽ vỗ lên lưng của Phan Vân Lam rồi nói.

Phan Vân Lam bởi vì xấu hổ mà khẽ sờ nhẹ lên mũi, vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta thì còn cần gì phải nói lời cảm ơn chứ.” Tuy anh ấy không biết tình cảm mà Hà Ngân dành cho mình nhưng anh ấy biết rõ, ngoài người mẹ đã qua đời thì bản thân chính là người quan trọng nhất với cô.

Bỗng nhiên anh ấy nhớ đến cái gì đó, vội vàng mở TV, sau đó chuyển đến kênh đang đưa tin về Hà Ngân rồi cau mày hỏi: “Cô đã ra ngoài ăn cơm với Hoàng Mạnh sao?” Hà Ngân gật đầu, không chút để ý nói: “Anh ấy tìm tôi vì muốn nói chuyện liên quan đến đứa bé, hơn nữa những tin tức này là do mẹ anh ấy tung ra nhưng sẽ sớm xóa đi thôi, nó sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến chúng ta.”

Chiếc đồng hồ trên tường không ngừng kêu tích tắc tích tắc, trong căn phòng chỉ có tiếng đồng hồ kêu và tiếng TV, “Anh xem, tôi cũng rất ăn ảnh đấy chứ.” Hà Ngân trêu ghẹo nói, cô muốn điều hòa bầu không khí trong phòng để nó bớt ngột ngạt, nhưng không hiểu tại sau khi nói ra lại thành như vậy nữa.

Tinh tinh tinh.

Cả hai người đều tìm kiếm điện thoại, cuối cùng thì tìm thấy ở trong phòng của Hà Ngân, Phan Vân Lam thấy trên màn hình hiện lên hai chữ Hoàng Mạnh thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh ấy cũng hận bản thân không thể làm gì cả, quyền lực không sánh bằng Hoàng Mạnh, cái gì cũng kém đối phương thì anh ấy nên lấy cái gì để tranh đoạt Hà Ngân với Hoàng Mạnh đây.

Hà Ngân đi ra khỏi phòng rồi mới nghe máy, cô biết Phan Vân Lam không thích Hoàng Mạnh nên để tránh cho anh ấy lại tức giận thì Hà Ngân chỉ có thể ra ngoài để nghe điện thoại.

“Có việc gì sao?” Hà Ngân hỏi.

“Nếu không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao.” Hoàng Mạnh không vui nói, sự thờ ơ của Hà Ngân khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Hà Ngân nói xong thì muốn cúp máy, nhưng mà Hoàng Mạnh sao có thể đồng ý được, nên anh vội vàng nói: “Đừng, tôi có chuyện, có chuyện mà.”

“Nói đi.” Hà Ngân hơi mất kiên nhẫn, cô ghét bỏ sự lằng nhằng của người đàn ông này, hơn nữa anh còn lúc xấu lúc tốt, khiến cho người khác không đoán được.

“Là chuyện liên quan đến việc đi ngoại thành chơi, ngày mai chúng ta khởi hành có được không?” Hoàng Mạnh cẩn thận hỏi, phải biết hôm nay anh đã nói rất lâu thì Hà Ngân mới đồng ý cùng đi, nên không biết giờ anh lại thay đổi thời gian thì cô có đồng ý hay không.

“Là mẹ anh bảo đổi sao?” Hà Ngân hỏi.

“Là tôi muốn đổi, được không?” Hoàng Mạnh trả lời.

Hà Ngân suy nghĩ một lúc cũng không nói gì, Hoàng Mạnh còn tưởng là cô đã cúp máy, nên không ngừng alo alo, cuối cùng thì Hà Ngân chỉ nói lát nữa sẽ trả lời cho anh rồi cúp máy.

Hoàng Mạnh nhìn về phía màn hình điện thoại đen thui kia, trong lòng lại dấy lên ngọn lửa giận dữ: “Người phụ nữ này lại cúp máy của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.