Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 65: Chương 65: Thu mua




Người phụ trách chuỗi hàng thuốc của tập đoàn Hà Thị hiện này tên là Lê Gia. Là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, là người bản địa, vốn làm giám đốc trong một công ty thuộc tập đoàn bậc trung, sau đó mới tiến vào tập đoàn Hà Thị.

Hôm nay, hắn nghe nói cấp dưới phát hiện được một cây nhân sâm tự nhiên có tuổi thọ tám mươi năm, lập tức cho người mua lại với giá cao, nhưng trả giá rất vất vả, cuối cùng phải mất mười bảy tỷ mới mua được, đối phương yêu cầu gặp nhau giao dịch.

Hắn có chút bất an ngồi đợi, nếu lấy được, khẳng định có thể thăng chức.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi đi vào, sau đó có người đóng cửa lại, đứng ngoài canh gác.

“Hoàng Mạnh… anh Hoàng Mạnh!” Lê Gia lập tức hoảng loạn, không biết làn thế nào, mặc dù bây giờ hắn làm việc cho tập đoàn Hà Thị nhưng sự tích về Hoàng Mạnh dù sao hắn cũng đã được nghe qua.

“Ừ.” Hoàng Mạnh khẽ gật đầu, sau đó cười nói: “Anh đừng lo lắng quá, tôi tìm anh là có chuyện cần bàn bạc.”

“Chuyện gì? Chỉ cần sếp Hoàng nói ra, tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn đi làm!” Lưu Giang nịnh nọt.

Hoàng Mạnh nhếch môi: “Có thật không? Bây giờ anh là người của tập đoàn Hà Thị đó. Hơn nữa tôi nghe nói, tập đoàn trước đây của anh không phải làm ăn rất tốt sao?”

Trong mắt Lê Gia tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sếp Hoàng, anh biết đó, thương trường này đều nhìn vào lợi ích, tôi cũng không thể vì lòng trung thành của mình mà cơm cũng không cần ăn chứ?”

“Đúng vậy, lợi ích…” Hoàng Mạnh cười nói: “Bây giờ tôi có một vụ làm ăn muốn bàn với anh.

“Chuyện… chuyện gì vậy?” Lê Gia dè dặt hỏi.

“Rất đơn giản.” Hoàng Mạnh híp mắt nói: “Bán những tin tức trong tay anh cho tôi.”

Sắc mặt Lê Gia lập tức kinh hãi, vội vàng nói: “Không được, công ty này… tôi không làm chủ được. Tôi chỉ là một người phụ trách tạm thời, không phải tổng phụ trách, làm gì có tin tình báo gì chứ?”

“Cái tôi cần chính là sự tạm thời của anh.” Hoàng Mạnh cười lạnh: “Tôi muốn nói cho anh biết, chỉ cần điều kiện không quá đáng, tôi đều đồng ý. Chỉ cần anh có tin tình báo gì đều nói cho tôi biết, nhưng nếu anh không đồng ý…” Hoàng Mạnh lạnh lùng nói.

“Lời ngày hôm nay, tôi cũng không hi vọng bị người khác biết.”

Trong lòng Lê Gia hoảng loạn, sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Nhưng nghĩ đến tập đoàn Hà Thị, hắn do dự nói: “Nhưng... sếp Hoàng, nếu tôi nói tin tình báo cho anh, cuối cùng tập đoàn Hà Thị tra ra được là tôi làm thì tôi phải làm thế nào?”

Nét mặt Hoàng Mạnh dịu lại, cười nói: “Anh yên tâm đi, chỉ cần anh nói tin tình báo cho tôi, tôi lập tức chuyển tiền cho anh, cũng giúp anh mua một biệt thự ở một tỉnh phía nam. Hơn nữa, số tiền này đủ để anh và người nhà sống yên ổn cả đời.

Vừa nói, hắn còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “người nhà”.

Ánh mắt Lê Gia lập tức dao động. Hắn có thể không để ý đến tất cả mọi thứ, làm một cọng cỏ mọc đầu tường, nhưng tất cả những thứ này đều vì muốn người nhà có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Hoàng Mạnh đã sớm tra rõ mấy chuyện này, coi như đã nắm được đằng chuôi của Lê Gia.

Nếu như người nhà hắn thật sự xảy ra chuyện gì, thì Lê Gia đúng là sống không bằng chết.

Hắn nghiến răng nói: “Sếp Hoàng, anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

“Số này…” Hoàng Mạnh cười cười.

“Mười bảy tỷ?” Lê Gia nhíu mày, dè dặt nói: “Cái này không được, nguy hiểm quá lớn, sếp Hoàng, tôi liều mạng để giúp anh đó…” Hắn khẩn cầu.

“Một trăm bảy mươi tỷ, thêm một biệt thự ở phía nam.” Hoàng Mạnh kiên định trả lời.

Lê Gia thật sự động lòng, điều kiện này đã vượt quá đủ để hắn yên ổn sống nửa đời sau.

Hắn hít sâu một hơi nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?”

“Tôi cho anh ba giờ, ở nơi này suy nghĩ!” Hoàng Mạnh lạnh lùng nói, trong mắt không có chút cảm tình nào.

Lê Gia bị dọa sợ, run rẩy một chút, sau đó cười nói: “Được… được… Tôi nhất định sẽ nghĩ thật kĩ.”

Trong lòng Hoàng Mạnh biết rõ, lợi ích đối với loại người như vậy chính là quan trọng nhất, hắn sẽ không cam lòng buông bỏ lợi ích lớn như vậy, huống chi, người nhà chính là điểm yếu của hắn.

Hoàng Mạnh híp mắt lại, trong lòng không khỏi thở dài. Ai cũng có điểm yếu, điểm yếu lớn nhất của hắn có lẽ chính là Hà Ngân.

Khoảng hai giờ, Hoàng Mạnh lấy ra một văn bản đưa cho Lê Gia, phía trên rất đơn giản, tất cả đều là tin tức về người nhà Lê Gia.

Quả nhiên, Lê Gia sợ hãi, lập tức cho Hoàng Mạnh câu trả lời. Người nhà quả thật là điểm yếu của hắn.

Vì để cho Lê Gia yên tâm, người liên lạc của Hoàng Mạnh đã đưa toàn bộ người nhà Lê Gia rời khỏi đây, dĩ nhiên chuyện này cũng có ý uy hiếp Lê Gia, Lê Gia chỉ có cách đưa tài liệu cho anh mới có thể cầm tiền đi về phía nam tụ họp cùng người nhà.

Lê Gia thành công làm phản, nhưng lại làm như chưa có chuyện gì, trở lại tập đoàn Hà Thị, nhưng hắn đã bắt đầu động tay động chân với tài liệu của tập đoàn Hà Thị. Hoàn thành trong ba ngày, đây là thời gian mà Hoàng Mạnh cho hắn.

Sau khi Lê Gia mua được cây nhân sâm kia, tập đoàn Hà Thị rất vui mừng, tuyên bố một tháng nữa sẽ thăng chức cho Lê Gia. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, Lê Gia đã phản bội bọn họ, càng không ngờ được rằng có một bàn tay vô hình đã bao phủ bọn họ.

Qua ba ngày, Lê Gia lấy ra tất cả những tài liệu mà hắn có thể lấy được ở chức vụ này, Hoàng Mạnh cũng tuân thủ lời HỨA, đưa sổ tiết kiệm có một trăm bảy mươi tỷ cho hắn, sau đó bảo vệ Lê Gia lên máy bay đi về phía nam.

Đến khi Lê Gia đột nhiên mất tích, không liên lạc được, tập đoàn Hà Thị mới ý thức được có chuyện xảy ra.

“Chuyện gì vậy?” Ông Hà quát lớn: “Tại sao Lê Gia đột nhiên rời đi, hơn nữa còn mang theo nhiều tài liệu của công ty như vậy?”

Trong lòng ông rất lo lắng, những tài liệu kia không hề đơn giản, bên trong có cả mấy vụ mua bán dược liệu của tập đoàn Hà Thị nhiều năm trước, dược liệu nhân tạo, thậm chí là bằng chứng làm thuốc giả. Nếu như những tài liệu này rơi vào trong tay công ty đối thủ thì tập đoàn Hà Thị coi như xong rồi.

“Vẫn chưa tìm được người sao?” Hà Dung cũng nhíu mày, cấp dưới bất đắc dĩ nói: “Giống như là bốc hơi khỏi thế giới vậy, bởi vì vừa có quyết định cho hắn thăng chức nên khi hắn tra cứu tài liệu cũng không ai để ý, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Đáng chết!” Ông Hà đã hoàn toàn hoảng sợ, trong lòng đột nhiên có dự cảm, lần này tập đoàn Hà Thị gặp phiền phức lớn rồi.

Ngược lại với cảnh hỗn loạn của tập đoàn Hà Thị, Hoàng Mạnh đang ngồi nhìn Hà Ngân lật tài liệu trước mặt hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Sao rồi? Tôi làm tốt không?” Hoàng Mạnh đắc ý nói: “Những tài liệu này đủ để lật đổ tập đoàn Hà Thị chứ?”

“Đủ!” Hà Ngân cười nói, trong mắt lóe lên tia hi vọng.

Sau đó cô đi tới bên cạnh Hoàng Mạnh, nhẹ nhàng hôn vào môi anh: “Cảm ơn anh, Hoàng Mạnh.” Đây là lời từ tận đáy lòng của cô, nhưng trong lòng cô lại thở dài, sau khi tất cả kết thúc thì đó cũng là lúc cô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.