Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 42: Chương 42: Tình chị em sâu đậm




Phan Vân Lam đi rồi, Lê Hùng cười xấu xa nói với Hà Ngân: “Người ta tốt như vậy, có định hớt luôn không đó?”

Hà Ngân quay đầu liếc nhìn Lê Hùng, nói: “Trong lòng tớ chỉ coi anh ấy là anh trai mà thôi.” Lê Hùng mất hứng cúi đầu, chu môi nói: “Người đàn ông tốt như vậy, nói không cần là không cần sao.”

“Tớ thấy cậu thích người ta rồi.” Hà Ngân ra vẻ già dặn nhìn Lê Hùng, Lê Hùng chớp mắt đỏ hết cả mặt, phụng phịu xấu hổ nói: “Làm gì có chứ.”

“Ồ, không có à, vậy tớ sẽ giới thiệu bạn gái cho Phan Vân Lam.” Hà Ngân nói rồi lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn liên lạc với ai đó, Lê Hùng thấy thế tiến lên một bước cướp lấy điện thoại, cười hì hì nói: “Không cần, không cần, chuyện lớn mà. Không cần liên lạc.”

Hà Ngân xòe tay ra, Lê Hùng trả lại điện thoại cho cô, cười hỏi: “Cậu còn chưa nói điều kiện là gì?”

Lê Hùng là hacker máy tính, vì lý do gia đình mà lưu lạc vào bar club, lúc đầu vì Hà Ngân và Lê Hùng có cảnh ngộ giống nhau nên cô tìm cách chăm sóc, đưa cô ấy đi học máy tính sau đó rèn luyện trở thành hacker.

Lê Hùng vốn có tính cách cởi mở, Hà Ngân cũng thật lòng chăm sóc, từ đó về sau hai cô trở thành chị em, có điều các cô chưa từng cùng nhau đi dạo phố, hàng ngày đều gặp ở bar club. Vì Hà Ngân biết Hà Dung luôn muốn đẩy mình vào chỗ chết, nhìn Phan Vân Lam là biết, cứ đôi ba ngày lại vào bệnh viện, Hà Ngân không hy vọng cô ấy bị tổn thương, đồng thời, Lê Hùng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Hà Ngân, chưa bao giờ oán giận, ngược lại còn cố gắng giúp đỡ Hà Ngân, vì cô ấy hiểu tất cả những gì Hà Ngân phải chịu là thứ mà người thường không thể chịu đựng được.

Cho dù gặp phải chuyện gì đều không sợ hãi, có thể tưởng tượng Hà Ngân đã trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể trở thành như thế.

“Lần này phải nhờ cậu dùng chút mẹo rồi.” Hà Ngân vừa cười vừa nói, thật ra mỗi lần cô tìm Lê Hùng giúp đỡ đều cảm thấy rất ngại, dù gì chính cô luôn cảm thấy có chút hổ thẹn với Lê Hùng. Rõ ràng là bạn bè, lại không thể như bạn bè bình thường, rõ ràng là bạn bè lại không thể giúp cô ấy thoát khỏi bể khổ của gia đình.

“Không vấn đề gì, nói đi, lần này cậu muốn xem ảnh khỏa thân của chàng trai nào.” Lê Hùng làm ra vẻ thành thạo.

“Lượn đi, là cậu muốn xem thì có.” Hà Ngân đẩy cô ấy, nói. Mỗi lần nhờ cô ấy giúp, cô ấy đều nói lái đi.

“Hì hì, có điều lần này muốn làm như nào?” Lê Hùng nghiêm túc hỏi, bình thường Hà Ngân tìm cô ấy đều có chuyện gấp, không gấp thì đã giao cho Phan Vân Lam làm rồi, vì thế hai người bọn họ như hai cánh tay đắc lực của Hà Ngân.

“Lần này vẫn là điều tra Hà Dung.” Hà Ngân nói.

Lê Hùng gật đầu nói: “Được, sau này tớ sẽ theo dõi cô ta giúp cậu. Lúc trước cô ta còn đi cùng Hà Thành Lâm đến kiếm chuyện, chú ý kỹ lưỡng một chút cũng tốt.”

“Ừ, vậy giao cho cậu nhé, cô bé đáng yêu của tớ.” Hà Ngân vừa cười vừa nói, Lê Hùng làm bộ muốn ói, vừa cười vừa nói: “Cậu theo mốt từ lúc nào thế, còn cô bé đáng yêu nữa.”

“Điều cậu không biết còn nhiều lắm.” Hà Ngân bướng bỉnh nói: “Được rồi, tớ phải đi đây, nghe nói chỗ chú Trịnh có thêm nhiều loại rượu mới, tớ đi xem rồi mua về.”

Lê Hùng vừa nghe Hà Ngân muốn ra ngoài, căng thẳng nói: “Cậu còn muốn ra ngoài à, cậu đã quên vừa nãy có người muốn giết cậu sao, không được đi.” Lê Hùng nói xong liền ôm Hà Ngân.

“Không sao, nhân lúc ra ngoài lần này tớ điều tra xem có phải là người của Hà Dung phái tới không.” Hà Ngân nói.

“Không được, tớ gọi cho Phan Vân Lam.” Lê Hùng nói rồi lấy điện thoại di động ra, Hà Ngân giật điện thoại lại, nói: “Không được, lần này tớ muốn tự làm.”

“Vậy không được, tớ không thể bỏ mặc cậu làm vậy.” Lê Hùng nghiêm túc nói, cô ấy chắc chắn sẽ không để Hà Ngân đi ra, lúc nãy chỉ là một tai nạn nhỏ, cô ấy rất sợ lần này Hà Ngân ra ngoài, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Tớ phải điều tra, với lại chỗ tụi mình cũng cần rượu mới.” Hà Ngân bất đắc dĩ nói.

“Rượu không quan trọng bằng cậu.” Lê Hùng nói, cô ấy ôm Hà Ngân, không để cô rời đi.

“Tớ tìm người khác đi thay cậu nhé, chú Lương, chú ấy làm trưởng quầy cũng không làm gì, mặt khác chú ấy cũng thành thật trung thành, cậu thấy thế nào?” Lê Hùng nói, chú Lương là người đã từng giúp đỡ các cô, nhân cách tốt, trong nhà cũng có vợ và con cái.

Hà Ngân tán thành gật đầu nói: “Tốt thì tốt, có điều chú Lương biết pha rượu sao?” Lê Hùng vỗ tay, lấy điện thoại di động ra nói: “Sao cậu ngốc thế, chú Trịnh là bạn bè bao năm của chúng ta, gọi một cú điện thoại không phải là xong sao.”

“Không được, chú Trịnh quá tham lam, chú Lương đi sẽ bị lừa.” Hà Ngân vẫn không yên lòng nói.

“Vậy thì để Phan Vân Lam đi, cậu đừng cãi nữa, nếu Phan Vân Lam biết cậu tự ý đi ra ngoài chắc chắn sẽ lột da tớ.” Lê Hùng chớp chớp đôi mắt to đáng thương nhìn Hà Ngân.

“Tớ đi ra ngoài anh ấy lột da cậu làm gì?” Hà Ngân nghi ngờ hỏi.

Lê Hùng quay người lại ngồi xuống ghế, cúi đầu ủ rũ nói: “Anh ta nói chị em phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, anh ta còn nói…”

“Được rồi, được rồi.” Hà Ngân cắt lời Lê Hùng, nghe theo cô ấy: “Tớ không đi được chưa, cũng không nhập rượu nữa, đợi có thời gian rồi nói sau.”

Lê Hùng nghe Hà Ngân nói thế, tiến lên ôm lấy cô, cọ cọ mặt mình vào mặt của Hà Ngân, kích động nói: “Thật tốt quá. Tớ yêu cậu, moa moa.” Tiếp theo hôn mấy phát lên mặt Hà Ngân.

Trong bệnh viện, Hà Thành Lâm lo lắng đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra nói: “Không sao, chỉ là uống quá nhiều rượu, nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà.”

“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ.” Hà Thành Lâm kích động cảm ơn bác sĩ, sau đó đi vào phòng bệnh, thấy Hà Dung đã tỉnh.

“Sao không ngủ nữa?” Hà Thành Lâm châm chọc nói, cậu ta nhìn Hà Dung, thầm nghĩ không biết Hoàng Mạnh rốt cuộc có sức quyến rũ gì khiến Hà Dung tự hủy hoại bản thân như thế, có điều đầu đuôi sự việc đều là do Hà Ngân, không biết người mình phái đi xử lý thế nào rồi.

“Ngủ đủ rồi, đầu đau quá.” Hà Dung nhăn mặt nói, vì uống quá nhiều rượu nên có chút không thoải mái.

“Được rồi, ngủ thêm một lát nữa đi, em đã báo cho mẹ biết, lát nữa mẹ sẽ tới.” Hà Thành Lâm ngồi trước giường bệnh nói.

Hà Dung vừa nghe thông báo cho mẹ, lập tức ngồi dậy đánh Hà Thành Lâm, trừng mắt nói: “Ai cho phép em báo cho mẹ biết, tính lải nhải của bà ấy không phải em không biết, em hại chị hay là cứu chị vậy!”

“Em đang cứu chính em, em nói với mẹ là em phải chăm sóc chị, mẹ sẽ không bắt em đến trường nữa.” Hà Thành Lâm vừa cười vừa nói.

“Đi ra ngay, chị của cậu nằm trên giường rất khó chịu, cậu thì hay rồi, dám lấy sự đau khổ chị cậu phải chịu để thỏa mãn ý muốn của cậu, tôi không có người em trai như cậu.” Hà Dung chán ghét nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.