Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 117: Chương 117: Tự sát




Hoàng Mạnh cúp điện thoại của Mạnh Biên, sau đó sai một nhóm người đi theo dõi nhất cử nhất động của Phan Vân Lam, hiện tại anh ấy vẫn luôn ở trong nhà, không thấy có bất kỳ động tĩnh gì.

Nhìn đồng hồ xem giờ, công việc cũng đã xử lý xong, Hoàng Mạnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc này, bà Hoàng gọi điện thoại tới, Hoàng Mạnh cảm thấy đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng nghĩ đến gần đây mình đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa Hà Ngân với bà Hoàng, cho nên anh không thể không nhận điện thoại của mẹ.

“Mẹ, có chuyện gì thì buổi tối hãy nói, hôm nay con đã nhận lời đi thử váy cưới với Hà Ngân rồi.” Hoàng Mạnh vừa mở miệng liền chặn đứng lời bà Hoàng, lúc chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng rống chói tai của bà Hoàng.

“Hoàng Mạnh, nếu con không dám qua đây, thì con đừng nhận mẹ là mẹ con nữa.”

Hoàng Mạnh bất lực bóp bóp chân mày, biết chắc không có chuyện gì tốt, nhưng mình đã đồng ý với Hà Ngân rồi, hơn nữa chuyện này có to tát gì mà phải đoạn tuyệt quan hệ chứ.

“Mẹ, đừng gây thêm rắc rối nữa, trong bụng Hà Ngân còn đang mang thai đứa cháu cưng của mẹ đấy.” Hoàng Mạnh biết lợi dụng đứa bé trong bụng Hà Ngân là cách hữu hiệu nhất.

Bà Hoàng ở đầu dây bên kia quả nhiên im lặng một lát, thế nhưng rất nhanh sau đó lại kiên định nói: “Mẹ biết mẹ không nói lại con, thử váy cưới thì để sau thử cũng được, nhưng bây giờ Hà Dung đang nguy hiểm đến tính mạng, con cũng nên quan tâm đến tình cũ một chút chứ.”

Người phụ nữ Hà Dung kia, làm việc gì cũng không bằng Hà Ngân được không? Chắc chắn đến tám phần mười là đang giả bộ.

“Mẹ, người phụ nữ kia lắm mưu nhiều kế, mẹ đừng bị cô ta lừa, được rồi không nói nữa, con phải lái xe rồi.” Hoàng Mạnh nói xong liền cúp điện thoại.

Bà Hoàng vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi lại.

Hoàng Mạnh vô cùng đau đầu, cưới người phụ nữ mình thích sao lại khó khăn như vậy chứ?

“Hà Dung hiện tại đang cấp cứu, mẹ đang chờ ở bên ngoài bệnh viện, sao có thể giả bộ được, con tới thăm Hà Dung một lát thôi, dù sao cũng bởi vì nó quá yêu con, nên trong lòng nghĩ quẩn muốn tự sát, thử váy cưới thì sau này thử cũng được, mấy ngày nay mẹ cũng nhìn ra tình cảm của con đối với nha đầu Hà Ngân kia, mẹ không thể ngay lập tức chấp nhận Hà Ngân, nhưng sẽ không ngăn cản hai đứa nữa, được không?” Giọng nói của bà Hoàng nhẹ nhàng hơn vài phần, nghe ngữ khí không hề giống như đang giả bộ.

Hà Dung vì anh mà tự sát quả thực là không đáng, tóm lại vẫn do mình làm sai, đến thăm một lát cũng không sao, sau này bà Hoàng đồng ý sẽ không ngăn cản hôn sự của mình nữa, hai người bọn họ cũng sẽ thoải mái hơn.

Nhìn đồng hồ, mới hai rưỡi chiều, đến thăm một lúc rồi về đi thử váy cưới với Hà Ngân chắc không có vấn đề gì.

Hoàng Mạnh cuối cùng cũng thở phào một hơi, nói: “Vâng.”

Phan Vân Lam đang theo dõi nhìn thấy Hoàng Mạnh lái xe đi về hướng bệnh viện, liền dập tắt điếu thuốc trong tay.

Không thể không nói, sau khi trở thành người kế thừa của nhà họ Phan, làm việc dễ dàng hơn rất nhiều, nhất là sau khi biết tin Mạnh Biên vừa lên máy bay rời khỏi thành phố Nhiễu, khóe miệng của anh ấy rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Mạnh Biên ở đây, khi làm việc sẽ thấy rất vướng tay vướng chân.

Ngược lại anh ấy muốn xem xem, tình cảm của Hoàng Mạnh với Hà Ngân sâu đậm đến mức nào.

Phan Vân Lam nhanh chóng lái xe chạy về phía biệt thự của nhà họ Hoàng.

Hà Ngân ngủ trưa cũng không yên giấc, hai giờ đã tỉnh lại, trong lòng cô luôn cảm thấy lo lắng bất an, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, muốn gọi điện thoại cho Hoàng Mạnh, nhưng lại sợ anh cảm thấy mình sốt ruột quá, hơn nữa giờ mới có hai rưỡi, lúc trưa cũng đã gọi điện thoại cho anh rồi.

Hoàng Mạnh buồn bực ngồi trong hoa viên đọc sách, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên trên người, vô cùng ấm áp.

Lúc 3 giờ, Hà Ngân không nhịn được gọi điện thoại cho Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh ngay lập tức nhận điện thoại.

“Hoàng Mạnh, lúc nào anh về vậy.”

Hoàng Mạnh nghe thấy giọng nói sốt ruột của Hà Ngân, không khỏi cúi đầu nở nụ cười, cũng sắp tới bệnh viện rồi, đến thăm cho có lệ một lát rồi lập tức về nhà đón cô gái nhỏ của mình, còn đối với chuyện đến thăm Hà Dung, anh chẳng thấy có điều gì đáng để nói ở đây cả.

Nhỡ đâu để Hà Ngân biết tin Hà Dung tự sát, cô sẽ thấy khó chịu hay không, dù sao cô cũng hiền lành như vậy.

“Anh giải quyết xong công việc ở đây sẽ về ngay, sao thế, không chờ được nữa hả?” Rõ ràng là Hoàng Mạnh đang có ý trêu trọc cô.

Nghe thấy giọng nói của Hoàng Mạnh, trong lòng Hà Ngân cũng yên tâm hơn, mặt Hà Ngân bất giác đỏ bừng lên, trong đầu hiện ra vẻ mặt của Hoàng Mạnh khi nói những lời này, mặt lại càng đỏ hơn.

“Anh làm việc đi, em cúp máy đây.” Hà Dung xấu hổ cúp điện thoại.

Hoàng Mạnh cảm nhận được cô gái nhỏ của mình đang xấu hổ, cúp điện thoại rồi dường như vẫn còn muốn chạy trốn, không khỏi bật cười thành tiếng, người phụ nữ của mình, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Tâm trạng của Hoàng Mạnh trở nên vui vẻ lạ thường.

Mà lúc này, điều anh không ngờ tới đó là, người đàn ông anh dùng mọi cách để đề phòng đã thành công bước vào căn nhà họ Hoàng, anh quên rằng người trong biệt thự nhà họ Hoàng không biết mặt mũi của Phan Vân Lam như thế nào.

“Xin chào, phiền anh thông báo với Hà Ngân, một người bạn của cô ấy tới gặp cô ấy.”

Bởi vì sắp kết hôn rồi, nên người trong biệt thự không còn nhốt Hà Ngân như trước nữa, mà một mực hầu hạ cô, chính Hoàng Mạnh nói với Hà Ngân bên ngoài rất nguy hiểm, còn Hà Ngân bởi vì chuyện bị thương ở chân lần trước mà trong lòng bị ám ảnh, vì vậy vẫn luôn ở trong nhà.

Ngoại trừ Lê Hùng với Phan Vân Lam thì Hà Ngân cũng chẳng có bạn bè nào khác, mà bây giờ Lê Hùng đang ở Mỹ, vậy người kia chắc chắn là Phan Vân Lam.

Hà Ngân biết tình cảm của Phan Vân Lam đối với mình, trong lòng hết sức phức tạp, bởi vì cô thực sự coi Phan Vân Lam như người thân của mình, cho nên đối với hôn sự của cô, Hà Ngân thật tâm hy vọng Phan Vân Lam có thể chúc phúc cho mình.

Dù sao thì ngoài anh ấy ra mình cũng chẳng còn người thân nào khác.

“Để cho anh ấy vào đi.” Giờ khắc này Hà Ngân chỉ muốn nói cho anh ấy biết cô thật lòng yêu Hoàng Mạnh, mà Hoàng Mạnh cũng thật lòng đối với cô, còn những dấu hôn kia, cô chờ Hoàng Mạnh giải thích, cô tin rằng đây chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.

Phan Vân Lam ngay lập tức nhìn thấy Hà Ngân.

Bởi vì cô đang mang thai, ăn nhiều đồ bổ, cho nên thoạt nhìn đã thấy béo hơn trước rất nhiều, cũng có thể bởi vì đang đắm chìm trong tình yêu, cả người cũng tốt hơn, so với lần trước gặp, Hà Ngân quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều.

Thế nhưng nghĩ đến sự thay đổi của Hà Ngân đều là vì người đàn ông tên Hoàng Mạnh kia, Phan Vân Lam lại vô cùng khó chịu, thầm nắm chặt bàn tay của mình.

Hiện tại anh ấy muốn để cho Hà Ngân nhìn rõ, Hoàng Mạnh rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, cho dù bên trong vẫn còn rất nhiều điều mơ hồ chưa rõ, thế nhưng để có được Hà Ngân, anh ấy không ngại sử dụng những thủ đoạn này.

“Hà Ngân, tại sao cô vẫn không nhìn ra Hoàng Mạnh là hạng người gì chứ?”

Hà Ngân nghe những lời này vô cùng khó chịu: “Tôi với Hoàng Mạnh đã ở chung lâu như vậy, tôi hiểu anh ấy hơn anh.”

“Cô đã bị thứ gọi là tình yêu che mờ mắt rồi.” Phan Vân Lam cười lạnh một tiếng.

Ném túi đựng giấy tờ bằng da trong tay mình lên trên bàn.

Hà Ngân nhìn túi trên bàn, rồi lại lặng lẽ nhìn thẳng vào Phan Vân Lam, muốn biết câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.