"Đây là cái gì?" Bùi Nhã Phi tò mò nhìn, "Là ai rơi ở nơi này nha, không cẩn thận như vậy!"
Từ từ mở cuốn sở ra, "Nhật kí của Oái Nương" bốn chữ to dẫn vào tầm mắt, điều này làm cho Bùi Nhã Phi không khỏi hơi kinh ngạc một chút.
"Chẳng lẽ lúc nãy Thuộc tổng làm rơi? Không phải là sổ sách hay đồ vật, mở ra xem một chút."
Mở sổ ra, chữ Trung văn rậm rạp chằng chịt xuất hiện trước mặt Bùi Nhã Phi, ngày, thời tiết, các loại chữ viết màu sắc. . . . . . Quan sát cẩn thận, thì ra cuốn này căn bản không phải là sổ sách gì, mà là nhật ký nhiều năm của Thuộc Oái Nương.
Bùi Nhã Phi không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, từ từ đọc, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thật dọa cô giật mình.
Trong nhật ký thật dày ghi lại nước mắt chua cay nhiều năm của Thuộc Oái Nương, vô số ngày đêm một mình khổ sở cùng bi thương. Những thứ này đối với Bùi Nhã Phi mà nói đều không coi là cái gì, có thể làm cô chú ý, cô nhìn thấy một tên quen thuộc —— Lạc Văn Huy.
Nhìn đến đây, Bùi Nhã Phi hốt hoảng cài nút sổ lại, trái tim cơ hồ muốn nhảy đến cổ họng rồi, "Lạc Văn Huy, không phải là cha của Thiểu Trạch. . . . . ."
Tại sao nhật ký đều là oán trách cùng căm hận Lạc Văn Huy, chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì không thể cho ai biết sao?
Không ngừng lật xem đi, Bùi Nhã Phi cảm giác mình chưa từng có hứng thú với cái gì như vậy. Cô biết mình nhất định có thể ở trong này tìm được đáp án mình muốn. Rốt cuộc, ở giữa manh mối, Bùi Nhã Phi xem thấu những bí mật kinh người kia.
Hít một hơi thật sâu, Bùi Nhã Phi cảm giác mình trong lồng ngực đang có một con thỏ nhỏ chạy loạn, không khống chế được.
Bùi Nhã Phi không dám nhìn xuống, cô sợ Thuộc Oái Nương phát hiện mình mất đồ sau đó quay lại tìm, vì vậy vội vàng thu thập đồ xong, thanh toán thật nhanh vọt ra khỏi phòng cà phê.
Trở lại nhà, Bùi Nhã Phi nhìn nhật ký từ đầu tới đuôi một hơi. Lần này, cô không uổng phí thời gian, nghiên cứu nhật kí triệt để thấu đáo.
"Ha ha, trời không tuyệt đường người, lần này lại để cho tôi tìm được bí mật lớn như vậy. Thuộc Oái Nương, ngược lại tôi muốn xem, khi bà gặp tôi thì sẽ phản ứng gì."
Điện thoại rất nhanh được bấm, bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy của Thuộc Oái Nương.
"Cô xong chưa? Không phải cũng đã giải quyết xong, cô còn có chuyện gì? !"
Bùi Nhã Phi lạnh nhạt cười một tiếng, "Thuộc tổng, ngài đừng có gấp nha. Tôi điện thoại là muốn cùng ngài nói một chút chuyện, hơn nữa ngài phải nghe. Tôi biết ngài vẫn một mực tìm con gái ruột, tôi có thể nói cho ngài biết, tôi biết rõ cô ấy là người nào, bây giờ đang ở nơi nào."
Điện thoại bên kia nhất thời lâm vào yên lặng, hồi lâu cũng không có phản ứng. Bên này Bùi Nhã Phi đột nhiên có cảm giác chiến thắng.
"Cô nói cho tôi biết. . . . . . Con tôi ở đây. . . . . . Nơi nào?" Hồi lâu, Thuộc Oái Nương rốt cuộc có phản ứng.
"Cái này. . . . . . Tôi sớm muộn gì cũng nói cho ngài biết, nhưng tôi có một điều kiện. . . . . ." Bùi Nhã Phi nhếch miệng cười trộm.
"Điều kiện gì? !"
"Về phần điều kiện gì, cơ hội thích hợp tôi sẽ thông báo cho ngài."
Bùi Nhã Phi nhanh nhẹn cúp điện thoại di động, đây là lần đầu tiên mình ở trước mặt Thuộc Oái Nương lấy được quyền chủ động, cảm giác này khiến cô vô cùng hưởng thụ. Tay cô gõ nhẹ cằm, thiếu chút nữa cười ra thanh âm.
Cô từ từ đứng dậy đi vòng quanh, ý nghĩ trong lòng làm cô nhột nhạo khó chịu, " Nếu như Lạc Thiểu Trạch biết mình biết nhiều như thế, anh ấy sẽ phản ứng ra sao đây?"
Nói xong, Bùi Nhã Phi liền gọi Lạc Thiểu Trạch.
"Thiểu Trạch, em muốn gặp anh."
"Có chuyện gì?"
Bùi Nhã Phi nhếch miệng, "Chuyện rất quan trọng, em sẽ ở quán cà phê gần công ty chờ anh."
Cúp điện thoại, Bùi Nhã Phi bắt đầu trang điểm, lần này, đoán chừng sẽ có thu hoạch rất lớn.