Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 35: Chương 35: Không nhận được chén canh




"Em hiểu rõ, em làm cái gì anh cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, em hiểu trong lòng anh có em, nhưng mà anh tại sao muốn..."

"Mật Mật, có một số việc không đơn giản như em nghĩ." Lạc Thiểu Trạch cắt đứt lời của Lạc Mật Mật, kiên định nói ra, " Em cũng có thể có cuộc sống của chính mình, không nên bắt buộc mình làm bất cứ chuyện gì vì anh, ở trong mắt anh, em bây giờ là đẹp nhất."

Khuôn mặt nũng nịu lộ ra nụ cười vui vẻ, Lạc Mật Mật lau nước mắt trên mặt, ngồi xuống từ từ ăn cơm.

Nhìn Lạc Mật Mật yên tĩnh ăn cơm, Lạc Thiểu Trạch vui vẻ xoay người đi vào phòng ngủ.

~~~~~ tổng giám đốc cực sủng cục cưng bé nhỏ ~~~~ yêu cầu cất giấu ~~~~~ sao sao lộc cộc ~~~~

Lạc Thiểu Trạch không hiểu, Lạc Mật Mật quan tâm đến mỗi tiếng nói cử chỉ của mình là bởi vì cô đã triệt để yêu anh.

Nhìn bầu trời đêm tối đen, Lạc Thiểu Trạch khẽ thở dài.

Công ty bây giờ đã đi vào quỹ đạo, không cần mình quan tâm, nhưng mà ở trong nhà tiểu ma nữ này không biết lúc nào thì có thể đi vào quỹ đạo. Anh không hy vọng toàn bộ tinh lực của Lạc Mật Mật đặt trên người mình, cô có vòng lẩn quẩn của mình, có người yêu của mình.

Mà người chờ đợi cô cả đời không phải là mình.

Bởi vì, mình là anh của cô.

Mặc dù, không phải là ruột thịt, nhưng ở trong mắt mọi người, bọn họ ở chung một chỗ là loạn luân.

Đừng nói mọi người, dù là cha mẹ, cũng có thể không chấp nhận.

Màn đêm đen như ánh mắt đen, giống như nhắm hai mắt thì cái gì cũng không quan tâm, thật ra tất cả mọi thứ nó đều nhìn thấy ở trong mắt.

Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng vén chăn, mở đèn bàn, lấy ra tạp chí thương mại, tập trung nhìn.

Không biết từ lúc nào, cửa phòng ngủ lặng lẽ bị mở ra. Một bóng dáng xinh đẹp đứng ở cửa đã lâu.

Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên da thịt, lộ ra vẻ mê người rực rỡ, đôi mắt đen tuyền bóng loáng có hồn nhìn chăm chú vào tạp chí từng ly từng tý, vẻ nghiêm túc nhiệt tình lúc nào cũng lộ ra làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Lạc Mật Mật đứng ở cửa, một tay bưng chén canh, một tay vịn cửa phòng, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hồi lâu.

Người đàn ông trước mắt này, là người mà mình mơ ước từ khi còn nhỏ đến nay. Mỗi lần mình mơ về bạch mã hoàng tử thì nhân vật chính đều là gương mặt thân thuộc, anh tuấn mà không bình thường, tự nhiên mà ngang ngạnh.

Đã có lúc, có rất nhiều bạn bè nhắc nhở mình, tình cảm đối với Lạc Thiểu Trạch không phải là tình yêu mà là một loại thân tình lệ thuộc. Lạc Mật Mật cũng đã từng thử đi yêu người khác, cố gắng trốn chạy bóng dáng của Lạc Thiểu Trạch, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Những năm đó, anh vì cô gái kia đi Pháp. Đứng ở xa xa, Lạc Mật Mật đã từng cho rằng tất cả đã chấm dứt vào lúc này, nhưng khi Lạc Thiểu Trạch rời đi mỗi một ngày mỗi một đêm, Lạc Mật Mật không chỉ nhớ nhung, mà không ngừng rối rắm.

Cho đến khi anh trở lại lần nữa, Lạc Mật Mật mới biết cái gì được gọi là khắc cốt ghi tâm, cái gì gọi là định mệnh đã định. Kiếp này, cô là của anh, không thể nghi ngờ. "Mật Mật, em tới từ lúc nào?" Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật, trong tay vẫn cầm quyển tạp chí.

Lạc Mật Mật chợt ý thức được mình luống cuống, vội vàng sửa sang lại vẻ mặt, "À, vừa tới, thấy anh mới vừa rồi không ăn cái gì cả, nấu cho anh chén canh dinh dưỡng, uống vào sẽ tốt cho cơ thể."

"Mật Mật..." Trong con ngươi thâm thúy lóe ra ánh sáng khó hiểu, luôn luôn thăm dò không biết đáp án, " Em..."

Lạc Mật Mật chợt tránh né ánh mắt nóng bỏng, từ từ đến gần bên giường, đưa chén canh ra ngoài.

Lạc Thiểu Trạch tự nhiên đặt tạp chí xuống, đưa tay đón chén canh, nhưng lại không biết vì sao mặc dù dùng sức thế nào vẫn không nhận được chén canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.