"Thiểu Trạch rốt cuộc anh đã trở lại, mấy ngày nay anh đi nơi nào à? Cũng
không về nhà, anh có biết em nhớ anh đến cỡ nào không?" Vừa vào cửa, Bùi Nhã Phi đã tựa như khối mật ngọt dính chặt Lạc Thiểu Trạch, cả khuôn
mặt cười đến phong trần.
Mặt không chút thay đổi, Lạc Thiểu Trạch
lạnh lùng đem áo khoác ném lên ghế sofa, dùng sức đẩy hai cánh tay của
Bùi Nhã Phi ra, đi đến quầy bar lấy ly nước đá.
"Đây là ai? Sao lại
thân mật với lão đại các anh vậy. Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều của lão
đại các anh à? Thật nhìn không ra, người đàn ông khắp người chính khí
lại hoa tâm như vậy. Không trách Mật Mật không muốn về nhà."
Bùi Nhã
Phi một thân đau đớn được Tô Trạch nâng đỡ từ từ đi vào biệt thự, thấy
cô gái xinh đẹp trước mắt chủ động quyến rũ như vậy thật không thoải
mái. Ngược lại, Tô Trạch đứng ở một bên đã sớm thành thói quen, nhưng
anh hiểu rõ tính khí của Bùi Nhã Phi, vì vậy vội vàng nhắc nhở Văn Y.
"Cô cũng chớ nói lung tung, đây là Bùi Nhã Phi, để cho cô ta nghe được không tốt đâu."
Bùi Nhã Phi đang đứng bên ghế sofa bừng bừng quan sát từng cử chỉ của người mình yêu, nghe tiếng xì xào phía sau từ từ xoay người lại, nhìn lên
nhìn xuống đánh giá Văn Y.
Tóc dài phất phới, váy trắng cộng với túi
xách họa tiết dân tộc đặc sắc làm cho người con gái này đặc biệt có sức quyến rũ, đồ trang sức đơn giản trang nhã thêm con ngươi đặc biệt thần
thái tản mát trong suốt, làm cho Bùi Nhã Phi đang đứng ở phía đối diện
đột nhiên cảm giác có một loại uy hiếp.
Cô gái này là ai? Làm sao lại cùng Thiểu Trạch trở về? Hơn nữa còn trắng trợn đi vào biệt thự, chẳng
lẽ là Thiểu Trạch ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lưu lại tình trái
sao?
"Ơ, đây là ai, dáng dấp không tệ, làm sao lại cùng anh trở lại, chẳng lẽ là người tình của anh tìm được ở nơi nào à?"
Văn Y còn không có phản ứng lời nói của Bùi Nhã Phi, Tô Trạch đứng một bên
cất tiếng, "Cô nói cái gì đó? Chớ nói nhảm, cẩn thận..."
Lời nói đến khóe miệng lại nuốt xuống, Tô Trạch xem biểu tình của Lạc Thiểu Trạch hơi do dự.
Dù sao người phụ nữ này cũng đã từng là nữ nhân của lão đại, nếu làm bực
mình vẫn không thể chịu không nổi. Người con gái bất kể là cái nào Tô
Trạch đều không thể gây ra chuyện không dậy nổi, không phải là có câu
"Người có tình sẽ thành người thân" sao. Nhưng mà lão đại không phải là
cái loại người không trượng nghĩa khí, mình còn yên lặng theo dõi biến
hóa thôi.
Giơ cái ly uống đủ, Lạc Thiểu Trạch đem chén nước nặng nề gõ vào trên quầy bar, cúi đầu ánh mắt lại nâng lên nhìn Bùi Nhã Phi.
Bùi Nhã Phi ngày thường không phải là người nhanh mồm nhanh mép, cư nhiên
hiện tại lại không suy nghĩ trực tiếp nói ra, có chút quá mức, hay là
còn có mục đích khác.
Lạc Thiểu Trạch từ từ đi tới trước mặt Bùi Nhã
Phi, lẳng lặng "Thưởng thức" người phụ nữ trước mặt này, con ngươi trong suốt không nhìn rõ suy nghĩ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi cho đến khi Bùi Nhã Phi không được thoải mái.
Bùi Nhã Phi nhìn chằm
chằm, đôi mắt to vô tội, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở khóe miệng, làm điệu
bộ vô tội, "Thiểu Trạch, thì sao, có phải lời của em không dễ nghe, lời
em vừa nói như vậy, anh cũng vừa nghe, coi như nói giỡn có được không?"
"Không được." Lời nói lạnh lẽo không hề có báo trước ném ra.
Bùi Nhã Phi đưa tay ôm lấy cánh tay của Lạc Thiểu Trạch, lắc lắc làm nũng,
"Thiểu Trạch, người ta không có ý xấu, chính là miệng quá nhanh, không
có ngăn kịp."
Thân mến, Vũ nhi lại muốn thu ân dấu, nhớ nhắn tin lại và đề cử, sao sao lộc cộc~~