Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 100: Chương 100: Tề Nguyên Kiệt, là anh coi trọng tôi




Lời nói của Lạc Mật Mật Tô Trạch hiểu, Tề Nguyên Kiệt là một nhân vật lớn, anh là một Tiểu Nhân Vật không quyền không thế một khi trêu chọc, về sau làm việc cũng không dễ chịu, cho dù anh có chỗ dựa là Lạc Thiểu Trạch, cũng không phòng được tiểu nhân bắn lén sau lưng.

Nhưng, anh là đàn ông, đồng thời Lạc Mật Mật cũng bạn của mình, anh không thể bỏ mặc, "Mật Mật, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao. . . . . ."

"Anh không cần chăm sóc cho Văn Y à? Tôi là nữ, hắn không làm gì được tôi đâu!" Nói xong, Lạc Mật Mật dùng sức kéo Tô Trạch ra sau lưng, không cho cơ hội xuất hiện nữa.

Nhìn bóng lưng của Lạc Mật Mật, trong lòng Tô Trạch đột nhiên dâng lên bốn chữ to "Anh hùng hào kiệt".

"Ơ, các ngươi đang diễn gì đây? Là sống chết ly biệt sao? Ha ha, không cần không cần, tất cả các ngươi đều sẽ không tốt hơn. Lạc Mật Mật, tiểu nha đầu như cô mà gan lại lớn quá nhỉ, lại dám ở trên đầu lão tử khởi công! Tôi thấy cô là chán sống rồi phải không? !" Trên mặt Tề Nguyên Kiệt dữ tợn tức giận nói, mắt lộ hung quang.

Lạc Mật Mật nhếch miệng môi, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó cười lạnh một tiếng, "Nháo nửa ngày mà anh còn dám nói chuyện trên đầu anh, mọi người đều còn mơ hồ, anh cũng nên lấy xuống phát xuống cho mọi người thưởng thức!"

"Chụp tóc" một từ mới ra, nhất thời đám người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ. Tất cả mọi người đang thảo kiểu tóc anh tuấn trên đầu Tề Nguyên Kiệt thì ra là tóc giả đấy.

Thấy đám người ầm ĩ, Tề Nguyên Kiệt nhất thời có chút rối loạn tay chân, sau đó đưa ngón tay chỉ Lạc Mật Mật nảy sinh ác độc quát, " Con nhóc này, tôi còn không có tìm cô tính sổ thì cô đã tự thừa nhận, tốt, cô chờ xem, xem tôi thu thập cô thế nào!"

Tiếng nói vừa dứt, Tề Nguyên Kiệt lấy điện thoại di động ra, đè xuống, "Tới đây cho tôi, lập tức, hiện tại!"

Không biết Tề Nguyên Kiệt gọi điện thoại cho ai, nhưng Lạc Mật Mật nghe ra bên kia điện thoại không phải là cái gì hiền lành. Thay vì ở chỗ này chờ người khác tới dọn dẹp, thì nên nghĩ biện pháp thoát đi cho thỏa đáng.

"Các ngươi, đứng đó cho tôi! Tôi còn không thu thập được con nhóc như cô sao, gái điếm thúi? Chờ đó!" Tề Nguyên Kiệt tức giận thở không ra hơi, nắm chai rượu bên cạnh lên uống một hớp rượu.

Tề Nguyên Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm họ, căn bản không có cơ hội chạy trốn, lúc này trong lòng Lạc Mật Mật căng lên, bộc phát có chút khó chịu. Cô nhìn sang cửa quán rượu, nhìn lại hành lang, vào giờ phút này chỉ hi vọng Lạc Thiểu Trạch có thể kịp thời xuất hiện, vì mình hóa nguy thành lành.

"Tề Nguyên Kiệt, chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết, không liên quan bạn của tôi, anh thả bọn họ đi!" Lạc Mật Mật ưỡn ngực ngẩng đầu, không sợ hãi chút nào nhìn lên người đang nổi điên trước mặt.

Nghe nói thế, Tề Nguyên Kiệt đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó từ từ để chai rượu trong tay mình xuống, nở nụ cười lạnh, "Chuyện cười, tại sao tôi phải nghe lời cô? Cô cho rằng cô là ai à? Đừng tưởng rằng mình có vẻ thùy mị liền muốn định đoạt người khác. Nói cho cô biết, cái này là si tâm vọng tưởng!"

"Tề Nguyên Kiệt, là anh coi trọng tôi, Lạc Mật Mật tôi chưa từng muốn bằng vẻ thùy mị của mình làm chuyện gì, ngược lại là anh, bộ dáng anh tuấn tựa hồ có thể làm không ít chuyện !"

"Có ý tứ gì?" Trên đầu Tề Nguyên Kiệt đều là dấu chấm hỏi.

Lạc Mật Mật bĩu môi, mặt khinh thường, "Đường đường là một lão tổng, loại chuyện như vậy nghĩ mãi mà không rõ. Anh không suy nghĩ một chút tại sao tôi có can đảm làm như vậy, làm sao không giữ lại đường lui cho mình?"

"Cô nói cái gì?" Tay chân Tề Nguyên Kiệt căng lên, nhất thời có cảm giác bị uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.