Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 552: Chương 552: Cảm ơn




Đứng trên tầng thượng mặc gió lạnh buốt thổi tới, chỉ làm gương mặt ấy càng trở nên thâm trầm khó đoán, khói thuốc trắng xóa bao trùm không gian khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt, mà gió lớn cũng không thể xua tan nó, bởi vì, sự ngột ngạt này tới từ trong tim.

Ở kiếp này, hắn chưa từng có ý định chủ động tìm kiếm cô gái đó, và cũng không có ý định sẽ để cô ấy bước vào cuộc sống của mình. Nhưng có nhiều chuyện vô cùng phức tạp, dòng đời xô đẩy, cuối cùng hai người vẫn chạm mặt nhau. Cô, lại một lần nữa khơi lên gợn đục của dòng sông trong lòng hắn.

Những hành động đáng ngờ của hắn, chỉ sợ sẽ ít nhiều đã lọt vào tai Vân Tú, hắn biết cô sẽ đau lòng, nhưng đứng trước lựa chọn có nên cứu sống hai mạng người, đặc biệt là người mà hắn từng rất thân thiết, yêu quý, dù cho họ không nhận ra hắn, nhưng bảo hắn lạnh lùng tàn nhẫn coi như không biết, bỏ mặc bọn họ, Dương Tuấn Vũ hắn tự nhận mình còn không làm được.

Chuyện tình cảm xưa nay đều không phải thứ có thể nghĩ thông suốt theo lẽ thường, và con người ta cũng rất có thể làm ra những thứ mà người khác coi là ngu ngốc, nhưng ở trong cuộc lại rất u mê, lạc lối.

Không muốn mình dấn quá sâu vào mối quan hệ cũ này, Dương Tuấn Vũ tự dằn lòng như vậy, cố gắng đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng, hắn dụi tắt tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác, thì cũng là lúc DG báo tình hình cô chú đã qua cơn nguy hiểm, con gái lớn của họ cũng đã tới.

Xỏ hai tay vào túi quần, hắn lững thững bước theo lối cầu thang bộ từ tầng 12 xuống tầng hầm, những lúc thế này nên đi một mình sẽ cảm thấy đầu óc thoải mái hơn là dùng thang máy.

“Cộp cộp cộp…”

- Xin lỗi, cho tôi đi qua chút.

Dương Tuấn Vũ vừa đi qua cầu thang tầng 6 thì thấy đằng sau có người hớt hải, vội vã chạy cùng chiều với hắn đi xuống, vừa chạy vừa nói xin nhường đường. Chỉ có điều cô ta dường như chạy quá vội, suýt nữa va vào người hắn, may mà hắn phản xạ nhanh kịp thời lách được qua một bên.

- Này!

Dương Tuấn Vũ vội túm tay kéo cô ta lại thì vừa kịp lúc cô gái bước hụt, suýt nữa ngã nhào xuống dưới, không gãy chân gãy tay cũng bầm tím mặt mũi.

Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, cô rùng mình nghĩ lại cảnh nguy hiểm vừa rồi mà người vẫn còn sợ hãi, cô quay lại định nói cảm ơn thì ngạc nhiên nói:

- Sao lại là anh?

Dương Tuấn Vũ theo phản xạ túm được cô gái này thì cũng vừa lúc nhận ra đối phương là ai, hắn cũng giật mình suýt nữa tay không giữ được chắc làm cô ta lăn xuống. Cũng may, mọi việc đã qua rồi. Hắn cố trấn tĩnh giả vờ nói:

- À, tôi có đứa bạn nhập viện cấp cứu nên qua thăm, vừa lúc đi về. Cô cũng có người nhà nằm viện sao?

- Ra là thế. A, cảm ơn anh, tôi có việc phải đi trước.

- Ui…

Khả Nhi thấy hắn gật đầu thì quay người bước xuống nhưng vừa bước một bước mổ hôi đã vã ra, đôi mày xinh xắn nhíu chặt, cô cắn chặt môi định cố đi tiếp.

- Đừng cố, chân cô trẹo rồi. Định để nó sưng vù mai ngồi một chỗ sao?

Cô bị hắn lạnh giọng mắng thì ngẩn ra, chưa kịp giải thích thì đã thấy hắn ra lệnh:

- Đứng im.

Theo phản xạ, cô lập tứng đứng nghiêm, rồi mới thấy mình hơi ngốc, người ta nói sao thì mình phải làm vậy sao? Nhưng hành động của hắn khiến cô không nói tiếp được.

Sải bước hắn rất dài, một bước đã xuống hai bậc cầu thang, đứng trước mặt, cách cô một quãng ngắn rồi ngồi xuống. Cô đỏ mặt định mắng vì hành động của hắn, … bởi vì hôm nay cô đang mặc váy.

Nhưng dường như hắn không có ý đồ xấu, cô thấy vẻ mặt của hắn lạnh lùng, rất đáng sợ, tuy vậy, hai hàng lông mày cau chặt, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ chân trái – nơi đang truyền lên từng cảm giác đau buốt. Sự quan tâm quá mức này khiến cô có cảm giác kỳ quái, nhưng vẻ mặt ấy khiến cô không dám phát ra bất cứ lời nào.

Hắn ngồi xuống, đợi cô tựa vào vách tường thì bắt đầu tự tay tháo đôi xăng đan màu trắng ra, rồi cẩn thận kiểm tra cổ chân.

“Ư”

Cảm giác đau khiến cô nhăn mũi khẽ kêu lên, thì thấy giọng trầm thấp vang lên:

- Cô bị trật chân thật rồi, may không quá nguy hiểm, cô muốn để bác sĩ khám hay tin tưởng để tôi nắn lại?

Khả Nhi dù không muốn bỗng dưng lại nợ nhân tình, nhất là đối với một người con trai chẳng thân quen gì, nhưng khổ nỗi, gia đình cô đang rất cần tiền, nếu cô nhờ bác sĩ làm thì ít nhất cũng phải đi chụp chiếu các thứ rồi mới nắn, mà nắn xong thì tiền cũng cần vài trăm.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó khó nghĩ của cô gái nhỏ, hắn vừa giận vừa thương. Người này đã từng đem đến muôn vàn hạnh phúc cho cảnh đời kiếp trước, cùng hắn vượt qua bao ngày tháng nghèo hàn, túng quẫn. Người ta thường nói, một miếng khi đói bằng một gói khi no. Hai người yêu nhau, đồng cam cộng khổ với nhau suốt bao năm trời... Nhưng chính cô cũng là người khiến trái tim của hắn tan vỡ hoàn toàn.

Dương Tuấn Vũ cố gắng đẩy lùi mọi ký ức buồn đau khi xưa, “người con gái trước mặt ta hiện tại không phải là Linh Khả Nhi của kiếp trước, cô ấy không phải người yêu của mày nữa rồi Dương Tuấn Vũ à.” Hắn thầm tự nhủ đi nhủ lại trong lòng mấy câu này, rồi trấn tĩnh lại chờ đợi câu trả lời.

Chỉ có điều, sau khi trấn tĩnh lại hắn mới thấy trong đôi mắt cô ấy bừng bừng lửa giận như tùy thời có thể bốc cháy, “có gì đó sai sai”, hắn vừa nghĩ thế thì đập vào đôi mắt là lấp ló đôi chân thon gọn, … ừm, cũng chỉ có thế thôi, nhưng hắn thấy vậy người khác lại không nghĩ vậy.

Tuy nhiên, Dương Tuấn Vũ kiếp này đã là kẻ hạ lưu vô sỉ quen rồi, hắn giả ngu coi như không biết gì cả, đầu cúi xuống nhắc lại câu khi nãy:

- Cô muốn tôi giúp hay là tới bác sĩ?

Linh Khả Nhi có cục tức mà không phát tiết được, nhưng cô chẳng có lựa chọn nào khác nên đành

phải cắn chặt hàm răng trắng nói:

- Vậy nhờ anh giúp tôi.

- Ừ.

Dương Tuấn Vũ trả lời xong cũng thầm thở phào một hơi, rồi lại chợt cười khổ vì bộ dạng của mình, nếu nói đúng ra, hiện tại người ta biết hắn ngồi xuống tự tay nắn chân cho một cô gái chắc sẽ làm cho người khác hết hồn. Địa vị, kiếp trước đâu thể so với kiếp này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình siêu việt, ưu tú hơn người khác. Hắn lắc đầu không nghĩ tiếp mà chú tâm vào bàn chân nhỏ bé trước mặt.

Nhìn là biết size chân 37, không khác chút nào so với kiếp trước, đến cả chút xíu nốt ruồi ở sau mắt cá chân vẫn y nguyên. Hắn chưa từng nghĩ mình có ngày lại cẩn thận chỉ để nắn chân như vậy. Nếu là người khác, có lẽ hắn chỉ cần chưa tới 3 giây là xong, vậy mà Khả Nhi đã tiêu tốn của hắn mấy phút đồng hồ.

Sau tiếng kêu đau nhỏ nhẹ vì được cô gái kìm xuống, hắn kiểm tra thêm một chút cảm thấy đã ổn thì định tự tay xỏ lại dép thì Khả Nhi đã nhanh chóng ngồi xuống lấy chiếc xăng đan đi vào, cô lí nhí, gò má khẽ hồng nói:

- Cảm ơn anh.

Dù nói thế nào, bị một người sờ nắn vào chân khiến cô có chút ngại ngùng.

- Ồ, không có gì.

Dương Tuấn Vũ giả ngu coi như không nhận ra điều ấy, hắn nói:

- Cô nên ngồi nghỉ, tự xoa chân một chút, đừng nên di chuyển vội. Nếu không vẫn sẽ làm chỗ tổn

thương sưng tấy lên đó. Không giống như trong phim, nắn xong là chạy như ngựa được đâu.

- Phì. Anh nói thật khó nghe, ai chạy như ngựa chứ.

Khả Nhi nghe hắn ví von thì bật cười.

Ngay khi nụ cười ấy hiện hữu, chiếc răng khểnh duyên dáng, đáng yêu lộ ra khiến hắn lập tức thất thần, chỉ có điều rất nhanh, hắn quay đi:

- Có việc gì rất gấp sao?

- Tôi đi mua cháo cho cha mẹ. Hai người cả ngày đã không ăn gì rồi, vậy mà vẫn giấu tôi, may em gái chịu nói với tôi.

Nghe giọng cô chất chứa nỗi bi thương, hắn thở dài:

- Thế thì cô cũng đừng nên chạy thục mạng thế chứ? Cầu thang mặc dù sáng như cũng không phải làm ra để người ta chạy, mà là để đi. Mà tôi nhớ ở tầng ba có căng tin bệnh viện, đồ ăn nghe nói rất ngon mà. Sao cô không tới đó mua cháo?

Khả Nhi lắc đầu không nói. Nơi này cha mẹ cô đã từng tới chữa bệnh rồi, các bác sĩ và y tá ở đây rất tốt, viện phí cũng không mất, chỉ là đồ đạc chi tiêu trong viện lại khá đắt đỏ. Đối với người khác không sao, nhưng với gia đình cô hiện tại thì tiết kiệm được chút nào hay chút đó, mong sớm ngày trả nốt 300 triệu nữa thì lúc đó mới nhẹ nhõm hơn.

Dương Tuấn Vũ sao không nhận ra vẻ mặt lúng túng của cô, ngoài tiền ra thì không có lý do nào lại khiến cô ấy phải đi ra ngoài mua đồ ăn cả. Hắn cứ nghĩ mọi thứ trong viện phải là miễn phí hết rồi chứ? Đồ ăn vẫn thu tiền sao? Chuỗi nhà hàng Tuyết Yên từ khi nào thiếu chút tiền này rồi?

Đối tượng đến đây đều là những người có hoàn cảnh rất khó khăn, không có khả năng chi trả cho quá trình chữa bệnh của mình, nên Thịnh Thế Hospital đã hoàn toàn chữa trị miễn phí. Vậy sao còn thu cả tiền ăn? Mà nhất là cơ sở này, suy cho cùng cũng là do một bộ phận thuộc tập đoàn Thịnh Thế, vậy mà lại không hiểu ý định hắn thành lập bệnh viện này sao?

Hắn rất muốn trực tiếp dẫn cô đi tới quầy bán đồ ăn xem có ai dám thu tiền, nhưng nghĩ lại hắn vẫn không làm. Dù thế nào người ta hiện tại vẫn chẳng thân quen gì hắn, cố tỏ ra cường thế để làm gì chứ?

- Cô cứ về nghỉ đi, đưa tiền tôi đi mua cho. Yên tâm, ở nhà tôi vẫn hay phụ mẹ nấu nướng nên đồ ăn nhất định sẽ không khó nuốt.

Khả Nhi nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên, nhưng cô sao dám tiếp tục làm phiền người ta, cô lắc đầu:

- Thôi, anh có việc gì thì cứ đi đi, tôi nghỉ một lát rồi sẽ đi.

Dương Tuấn Vũ định nói thêm gì đó lại thôi, hắn làm sao không biết ngay khi mình rời đi cô ấy lại cố lết cái chân đau đi mua đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.