Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 547: Chương 547: Dự án tiếp theo




Tán phét một hồi với mấy đứa bạn, cũng vừa đủ thời gian cho hai cô gái suy nghĩ xong, không biết bọn họ hình thành hiệp định gì mà Dương Tuấn Vũ cảm thấy có chút lạnh sống lưng, khi hắn hỏi thì không ai chịu nói.

Trong khi đợi thời gian tới cuối tuần, Dương Tuấn Vũ tranh thủ lấy mảnh lập phương cùng mảnh ngọc gắn trên chiếc huy hiệu mà cha mẹ hắn để lại, rồi tập trung sao chép các tin tức có trong đó ra ngoài để khi nào cần sẽ tiện lợi cho việc tra cứu hơn.

Tới khi hắn làm xong cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, lúc này may Vân Tú nhắc hắn mới nhớ cần phải nói với mấy người trong nhóm The Night biết Mộc Linh đã không còn tồn tại nữa. Tất nhiên, hắn sẽ không nói Mộc Linh Quả bị một người một thú ăn mất rồi, mà chỉ nói về việc tìm được một thân gỗ khô héo. Biết được Flora đã trở lại như xưa, ai cũng vui mừng không thôi.

Khi cuộc nói chuyện điện thoại đường dài chuẩn kết thúc thì Flora bỗng đưa ra quyết định:

- Em sẽ tới thăm mẹ của Alethea xem sao, biết đâu vẫn còn cơ hội chữa trị thì không nên bỏ qua.

Dương Tuấn Vũ thấy cô nói vậy thì cũng không ngăn cản, hắn nhắc nhở cô chú ý sức khỏe mới bình phục chưa hoàn toàn, không nên cố gắng quá sức.

Flora gật đầu cười, ôm hắn rồi nhanh chân rời đi, để lại phía sau một bóng lưng, một người đàn ông luôn in sâu vào trong tâm trí cô. Flora cũng chẳng phải bỗng dưng muốn rời đi, nói thế nào đi nữa, việc có cô ở bên, hai người Tuấn Vũ và Vân Tú sẽ có chút khó tự nhiên, họ muốn tổ chức đám cưới cũng không tiện nói trước mặt cô.

Trong khi, điều đó đối với hai người là hoàn toàn xứng đáng. Có thể nói, việc cô can đảm rời đi, để người mình yêu tới chết đi sống lại, lại cưới một người phụ nữ khác là một quyết định rất đau khổ. Nhưng nỗi đau này, cô đã sẵn sàng chấp nhận, ai nói, cô là kẻ thứ ba, là người đến sau.

Mặc dù cô có ý tốt, nhưng không phải ai cũng hiểu và thuận theo ý đó. Ít nhất ở thời điểm này Dương Tuấn Vũ đã hoàn toàn bị sức hấp dẫn của tri thức mới lấy mất thần trí. Hắn không ngày thì đêm, liên tục tranh thủ ghi ghi chép chép lại các phần tri thức này.

Cuối cùng, tới sáng thứ bảy thì hoàn thành, chẳng ai có thể ngờ được, chỉ một mảnh nhỏ bằng cái móng tay cũng cần hơn 1TB (1024 GB) dung lượng ổ cứng mới chứa hết được. Mà Dương Tuấn Vũ hắn đánh ký hiệu dưới dạng văn bản mật, dung lượng cho 1000 ký tự mới chỉ bằng 1Kb. (1GB=1024 MB, 1MB = 1024 Kb), tương đương tổng cộng hắn đã phải mã hóa hơn 1000 tỷ ký tự.

Dương Tuấn Vũ làm xong cũng không khỏi giật mình, hắn nhận ra rằng: Chỉ riêng chỗ này thôi cũng đủ để mình nghiên cứu không ít năm tháng rồi.



Mặc dù sẽ đi học, nhưng Dương Tuấn Vũ cũng vẫn giữ lời, mọi việc của tập đoàn đều được cấp dưới báo cáo thường xuyên mỗi ba ngày, việc gấp thì báo cáo ngay lập tức, hắn không sợ đám người này giở trò gì vì có Hope ở đây, mọi hoạt động trong tập đoàn đều được hắn thông qua AI này để nắm tất cả trong tầm tay.

Dương Tuấn Vũ ngồi ghế sau, cẩn thận nghĩ lại những thứ Thịnh Thế đã và đang làm, thì nhận thấy về cơ bản mọi công ty con đều đã có thể tự thân vận động tìm kiếm lợi nhuận cho tập đoàn rồi.

Sau buổi họp cảnh cáo, sát phạt lạnh lùng hôm đó, ai cũng bị hắn dọa cho vỡ mật. Đối với đám phóng viên, nhà báo, người ngoài thì có thể ngẩng cao đầu vỗ ngực nói mình làm tốt thế này thế kia, hứa hẹn đủ trò, nhưng nếu làm ăn vớ vẩn sẽ có nguy cơ bị đuổi thẳng cổ ngay.

Bởi vì bọn họ hiểu, tập đoàn chắc chắn sẽ không vì thiếu bọn họ mà chết được, ngược lại, chỉ cần mông bọn họ rời ghế thì quay đi ngoảnh lại sẽ rất nhanh có người sẵn sàng ngồi lên.

Đó cũng là vì các sản phẩm cốt lõi của công ty đều do chủ tịch và một số thành viên chủ chốt đem về, chứ không liên quan gì tới họ, họ chỉ là những người tìm cách phân phối, bán ra sản phẩm một cách nhanh nhất, giá cao nhất và hậu mãi tốt nhất có thể là được.

Công việc này nói khó thì khó, nói dễ cũng dễ, chẳng phải chỉ bọn họ mới có thể làm, số người có thể đảm đương chức năng công việc này không có tám trăm thì cũng có một ngàn (ý nói rất đông, không thiếu).

Cùng với thái độ cứng rắn, làm ăn quyết đoán không câu nệ tình cảm của Đại Boss, bọn họ đã không còn dám ho he gì nữa rồi.

Suy tính một hồi, Dương Tuấn Vũ nhận thấy có vài điểm cần sớm làm.

Thứ nhất, việc tập đoàn BMW, Ford, Mata tan vỡ và bán lại 60% cổ phần cho Thịnh Thế đã khiến Thịnh Thế nắm trong tay quyền quyết định mọi đường lối chính sách của công ty này rồi. Mà với hệ thống phân phối và kênh buôn bán có sẵn của các tập đoàn này, Dương Tuấn Vũ biết đây chính là cơ hội để xe hơi của Thịnh Thế nói riêng và hàng hóa của Thịnh Thế nói chung sẽ dễ dàng xâm nhập thị trường quốc tế hơn.

Hắn quyết định ký xuống bản quyết định đầu tư 1000 tỷ kinh phí thay thế, sửa chữa, lắp đặt mới cho cơ sở của ba tập đoàn này, đây sẽ là một bước đi lớn giúp Thịnh Thế chính thức lọt vào top đầu các tập đoàn có dây chuyền sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới.

Đấy là còn chưa tính công ty lắp ráp xe hơi Bentley cũng 100% cổ phần là tài sản cá nhân của hắn, nếu tính gộp chung vào thì danh hiệu dây chuyển sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới là của Thịnh Thế cũng không phải nói khoa trương.

Kèm với đó, ba biểu tượng quen thuộc của bọn họ cũng được thay bằng chữ TT lớn, còn bên dưới nhỏ nhỏ sẽ là hàng chữ BMW, Ford, Mata để người mua có thể biết cơ sở sản xuất và chi nhánh phân phối ở đâu.

Tiếp tới là kế hoạch sản xuất phi cơ riêng, máy bay của tập đoàn và máy bay dân dụng (máy bay chở khách là một loại máy bay vận chuyển hành khách và hàng hóa. Loại máy bay này thường được các hãng hàng không điều hành. Máy bay dân dụng khác máy bay quân sự là nó không phục vụ cho mục đích chiến tranh mà được sử dụng vào mục đích thương mại). Đây chính là lý do hắn xin giấy phép và thành lập công ty con Thịnh Thế Airline.

Phi cơ riêng thì không cần quá lớn, phi cơ này chỉ cần có khoảng 10-20 chỗ ngồi, đủ cho hắn và người thân mình có việc cần sẽ sử dụng được bất cứ lúc nào.

Máy bay của tập đoàn là để cho các lãnh đạo di chuyển nhanh chóng từ Bắc vào Trung và Nam, và tất nhiên là cả bay ra nước ngoài đàm phán với đối tác và dự các cuộc hội nghị trên thế giới. Điều này cần ưu tiên làm trước, bởi lẽ công việc của Thịnh Thế đang rất cần có một loại máy bay như vậy.

Chứ riêng việc đặt vé rồi chờ đợi tới chuyến bay đã mất rất nhiều thời gian rồi. Cũng may, tập đoàn cũng không cách sân bay Quốc Tế Nội Bài xa lắm, việc này đỡ hắn phải bỏ tiền ra đầu tư xây dựng một sân bay mới.

Hai loại máy bay kia không thể đem lại lợi nhuận cho Thịnh Thế được, chỉ có máy bay dân dụng hay máy bay chở khách mới có thể đem lại lợi nhuận. Số chi phí này sẽ bù lại cho hai loại máy bay kia, và đương nhiên trừ đi rồi vẫn còn dư dả lợi nhuận. Không lo công ty Thịnh Thế Airline này sẽ hút máu tổng tập đoàn mà sống qua ngày.

Hắn lại soạn thảo thêm một công văn nữa, nhưng công văn này không phải là thu mua máy bay hoặc đặt mua máy bay mới của các hãng hàng không quốc tế, mà hắn quyết định tự sản xuất máy bay riêng. Điều đó tương đương, lợi nhuận chính sau này của Thịnh Thế Airline chỉ sợ không phải tới từ chở khách và hàng hóa mà là tới từ việc xuất khẩu máy bay ra thế giới.

Vì sao phải mệt mỏi như thế? Có tiền cứ mua là được. Việc sản xuất máy bay đòi hỏi khoa học kỹ thuật rất cao, thời gian sản xuất lâu, thu hồi vốn lại càng lâu, đó còn chưa kể khó khăn nhất chính là đạt được giấy phép an toàn bay của Cục Hàng Không Việt Nam. Còn nếu muốn hoạt động trên toàn cầu, Thịnh Thế Airline cần có chứng nhận an toàn bay được cấp bởi Cục Hàng không liên bang

Mỹ (FAA) hoặc Cơ quan An toàn Hàng không châu Âu (EASA).

Quá nhiều thủ tục và quy trình, để có thể thấy được, việc một chiếc máy bay được cất cánh, mang theo tính mạng của hàng ngàn người là cả một quá trình rất phức tạp và yêu cầu cũng rất cao.

Chưa kể, việc một hãng mới xuất hiện cũng sẽ khiến các hãng khác ngấm ngầm chèn ép, thậm chí cho người trà trộm vào tạo scandal hãm hại khiến hình ảnh hãng bay bị đánh giá kém.

Mà thời buổi tin tức thất thiệt nhiều hơn tin tức thật như hiện nay, chẳng cần biết anh có làm tốt hay không, cứ có vài video, không, chỉ cần một video thôi cũng đủ để người dân tẩy chay hãng máy bay đó.

Nhưng, bất chấp nhiều khó khăn như thế, Dương Tuấn Vũ vẫn đâm đầu vào, hắn đương nhiên không ngu mà là có chính kiến riêng của mình. Nếu hắn nói, trong tương lai, cứ cách vài tháng là lại có một chiếc máy bay rơi, có hàng ngàn, hàng triệu người chết thảm thì chắc hắn sẽ bị cả thế giới nhạo báng, phỉ nhổ nói hắn bị điên.

Thay vì để những người vô tội có nguy cơ bị chết thảm tập thể, hắn quyết định thành lập một hãng hàng không có độ an toàn cực cao, thậm chí, ngay cả khi máy bay gặp sự cố, người dân vẫn có thể hạ cánh an toàn.

Ngoài áp dụng những công nghệ tiên tiến trong tương lai sau này, hắn còn quyết định lập tức thành lập hơn 1000 người dơi. Đúng vậy, người dơi có khả năng nhảy dù điêu luyện, nếu máy bay có rơi, họ cũng dễ dàng giúp hành khách thoát khỏi nguy hiểm. Mỗi người dơi có đủ khả năng để mang theo hai người.

Như vậy, chuyến bay 1000 người (lớn nhất thế giới hiện tại là Airbus A380 900 – 900 ghế, nhưng hầu như không bao giờ đạt được 900 người), sẽ có 300 người dơi đi theo, sẵn sàng cho mọi tình huống khẩn cấp. Hắn tin, làm như vậy sẽ giúp cho những người di chuyển bằng đường hàng không sẽ cảm thấy độ an toàn tăng lên rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.