Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 468: Chương 468: Gặp nạn - Nguy cấp




P/s: Cảm ơn các bạn daovanlam đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu, bạn rahamkt đã Đề cử 5 Nguyệt Phiếu và bạn ༺๖ۣۜĐế๖ۣۜTâm༻ đã Đề cử 2 Nguyệt Phiếu cho truyện của mình nhé.

....

Dương Tuấn Vũ còn đang ngẩn người thì một kiếm đã đâm tới, hắn lập tức thu hồi lại tâm trạng, rút thương ra đón đỡ.

Lần này, ngoài hai chiêu do Apollo dạy, thì hắn đều tung ra toàn bộ sức mạnh. Cách để củng cố sức mạnh mới đột phá tốt nhất chính là giao đấu, vừa tự cảm nhận được cường độ lực, vừa làm quen với sự thăng tiến toàn bộ các chỉ số sức mạnh và cả giác quan nữa.

Chỉ sau một hồi giao đấu, Dương Tuấn Vũ đã nhanh chóng bắt nhịp được trận đấu, các kỹ năng và sức mạnh đều từ từ được kiểm soát tốt, thu phóng tự nhiên.

Tuy vậy, không thể không nói, hiện tại hắn tuy đã dùng toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn là yếu hơn Julia rất nhiều. Hắn có ra chiêu cường đại ra sao thì cô cũng không mất quá nhiều sức để hóa giải. Như vậy có thể thấy, tuy cùng một cấp độ Hầu Tước, nhưng chỉ khác biệt là một người mới đột phá và một người ở cuối cấp độ, chỉ hơn nhau vài điểm chỉ số sức mạnh nhưng lại cách biệt cực lớn.

Hắn thiết nghĩ, nếu em ấy không chủ quan và mình không sử dụng hai chiêu sát thủ kia thì có lẽ dùng mọi khả năng đều bị đánh cho tơi bời.

Tuy vậy, Julia cũng ra tay rất chừng mực, cô chỉ tới điểm là dừng chứ không lợi dụng tình thế gây thương tổn đến hắn. Sau hơn 6 tiếng liên tục chiến đấu cường độ cao, cuối cùng Dương Tuấn Vũ cũng bị vắt kiệt sức lực, hắn thở phì phò, có chút mất mặt chống thương cũng có chút nghiêng ngả, toàn thân mệt rã rời.

Julia cũng đã thấm mệt, nhưng một phần là khí lực lớn, một phần là cô chỉ đỡ đòn và phản công nên sức lực không hao tổn nhiều như hắn. Nhìn hắn sau mỗi chiêu lại có tiến bộ. Việc xuất chiêu, thu chiêu, biến chiêu đều càng ngày càng nhanh và thuần thục như nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, vô cùng mượt mà.

Ngay cả Dương Tuấn Vũ cũng nhận thấy bộ thương pháp này hóa ra còn có nhiều thứ mà mình chưa khai thác hết. Lúc trước làm sao hắn nghĩ rằng có thể đang xuất chiêu Giao Long Xuất Hải (Một thương đâm thẳng mang theo kình phong) lại có thể giữa đường uống cong thành chiêu Kim Long Vọng Nhật (đâm móc từ dưới lên), hoặc đột ngột thu chiêu lại tạo thế phòng thủ từ chiêu Vạn Địch Bất Xâm (Xoay tròn thương, đánh tan công kích từ mọi hướng).

Sau trận vừa rồi hắn hoàn toàn có thể tin rằng, bộ thương pháp này còn cực nhiều biến ảo khác, có lẽ, một ngày nào đó, chỉ cầmthanh thương này lên hắn có thể tùy cơ ứng biến, một biến mười, mười biến trăm chiêu, đa dạng ảo diệu mà rất gọn gàng, nhẹ nhàng.

Có thể nói, bộ thương này chỉ là cơ sở, phải từ nó phát triển thành lô hỏa thần thanh. Tới khi không cần biết sử dụng chiêu gì, chỉ tùy ý đánh cũng toát ra uy lực tối đa. Võ học cao thâm nhất phải chăng chính là vô minh, vô ngã? Không nghĩ tự đánh, không cần tên chiêu thức mà mỗi khi ra chiêu lại là một kỹ thuật mới, chiêu thức mới.

Julia định nói gì đó, nhưng thấy hắn đột nhiên hai mắt thả lỏng, khép kín, người và thương cứ như vậy đứng bất động, khiến cô nhìn vào có cảm giác người này rõ ràng đang đứng trước mặt nhưng dường như lại không phải. Hắn như chìm vào cảnh vật xung quanh.

Trong đầu cô chợt lóe: “Hắn là đang cảm ngộ?”

Dương Tử vô cùng ngạc nhiên, đây là một trong những lần rất hiếm cô được chứng kiến người khác cảm ngộ. Đây là cơ duyên ngàn năm có một, không phải ai cũng có hi vọng thu lấy.

Cô cũng đã từng tự mình trải qua một lần khi tìm cách sống sót thoát khỏi Vực Gió Hú – nơi chỉ có bão tuyết, gió vừa mạnh cắt da, vừa lạnh đến tê liệt. Khi đó cô đứng trước ranh giới sinh tử, nếu muốn sống phải tìm cách leo lên ngọn núi cao nhất thế giới Himalaya, ngồi lên phi cơ bị trên đó. Quãng đường leo lên chính là hơn 3000m. Ngược lại, bên dưới kẻ địch đang truy sát, xuống chắc chắn chết.

Trong lúc nguy hiểm cực độ đó, cô bỗng dưng lại vô cùng tỉnh táo, cảm nhận gió, lạnh và mây xung quanh, cô chợt tiến vào một trạng thái kỳ diệu. Ở trong quãng thời gian ngắn đó, cô thấy cả người mình bỗng nhẹ đi rất nhiều, các giác quan không bị lạnh làm tê liệt, mà ngược lại, linh mẫn kì diệu giúp cô cảm nhận được như rõ ràng từng luồng gió, cường độ gió, để từ đó cô như đạp mây mà lướt, đạp gió mà đi.

Tới khi cô tỉnh lại cứ nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng chỉ di chuyển một chút đã khiến cô mừng rỡ, mọi thứ kia, không ngờ lại trở thành hiện thực. Tuy tốc độ khởi điểm còn kém, nhưng càng đi càng như hổ thêm cánh, di chuyển nhanh nhẹn, lưu loát vô cùng.

Cũng chính vì thế, sau lần đó tốc độ của cô đã trở thành một tuyệt kỹ khiến cái tên Vô Ảnh (di chuyển không thấy cả bóng dáng, hình ảnh đâu) nổi lên như diều gặp gió. Và một vị trí trong thập cường không quá khó để cô thu vào tay.

Dương Tuấn Vũ hiện tại chính là như vậy, cô hơi tò mò về việc hắn đang ngộ ra cái đạo lý gì thì đột nhiên thương kia được tế xuất, không một lời liền hướng về phía cô đâm thẳng.

May mà Dương Tử tốc độ và sức mạnh đều hơn hắn không ít nên dù bất ngờ nhưng vẫn tránh kịp.

Tuy vậy, cô đã chủ quan rồi, bởi vì chiêu kia chưa đi chiêu khác lại tới, khi biết bị chặn nó như có mắt, cực nhanh chuyển thành chiêu khác. Thiên biến vạn hóa cũng không nói quá về thứ mà cô đang đối diện.

Lần này khí lực hắn ra chẳng đáng, có lẽ do nguồn Ki thực sự đã cạn, nhưng các chiêu này lại vô cùng hung hiểm, công thủ nhanh gọn, dứt khoát, và đặc biệt rất kín kẽ. Chiêu nối chiêu, thức nối thức, khiến Dương Tử liên miên chống đỡ đến khổ.

Vậy mà cả quá trình ấy, hắn lại vẫn nhắm chặt mắt, các động tác như tự động xuất ra vậy.

Cứ như vậy thêm hơn 3 giờ đồng hồ nữa, lúc Dương Tử cảm giác mình sắp không trụ được nữa, y như rằng, vừa lộ chút sơ hở thanh thương đã lập tức đâm vào nơi yếu hầu. Dương Tử cảm giác hơi thở tử vong quen thuộc lại phảng phất bên tai, cả người hơi căng cứng chuẩn bị đón nhận thì bỗng hắn … mở mắt. Cùng với đó mũi thương cũng khựng lại, cách cổ cô không quá 1 phân (1cm). Lưỡi thương lạnh lẽo kề ngay dưới cằm làm mồ hôi, Julia lúc này mới chú ý, chẳng biết từ khi nào đã ướt đẫm sống lưng.

Dương Tuấn Vũ ánh mắt từ trong mơ màng đã dần lấy lại sự tinh minh, nhưng hắn chợt cảm thấy toàn thân vô lực, thanh thương vốn đối với hắn rất nhẹ, không ngờ hiện tại thật giống như đeo thêm mấy trăm cân chì. Tay trái vô lực cầm thương để nó thõng xuống.

Trọng tâm mất thăng bằng, cả người thở cũng mệt, hắn cứ thế đổ thẳng xuống đất. Cũng may Julia đã lấy lại tinh thần, một mảnh lụa từ tay bắn ra cuộn tròn lấy hắn vào trong, rồi cô mang hắn vào trong, quẳng lên giường.

- Nghỉ đi.

Nói xong cô quay đầu dứt khoát rời đi.

Dương Tuấn Vũ miệng thì thào muốn nói cảm ơn nhưng một lời cũng không có sức thốt ra được, đôi mắt nặng trĩu cố gắng mở ra nhìn cô rời đi, rồi ngay sau đó rơi “bịch” xuống. Cả người lập tức rơi vào trạng thái ngủ như chết.



Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời chót mắt làm hắn nhíu mày, mở mắt ra đã thấy sáng bảnh từ bao giờ. Thử cử động một chút bỗng thấy cả người không ngờ đã vô cùng ngon lành, khí lực đã căng tràn, chỉ có mỗi cái bụng vô cùng đói.

Dương Tuấn Vũ vệ sinh, tắm táp một chút rồi đi xuống núi mua tạm thứ gì ăn. Kể ra đi săn sẽ ngon hơn nhưng hắn đang vội tới ngó cái Bảng Nhiệm Vụ và Phong Sát Bảng một chút. Sau đấy tiện đường đi thăm mấy huynh đệ bị tên Huyết Sát đánh trọng thương đang nằm ở quân y.

Nhưng khi đang ăn, nghe chuyện một chút hắn mới biết mình đã ngủ hai ngày hai đêm, “bảo sao bụng lại đói như vậy”. Hắn thầm nghĩ. Nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn liền tập trung vào câu chuyện của thanh niên bàn bên cạnh.

- Ài, hôm qua vừa có nhóm đi thăm dò Nam Cực đấy. Mày biết chưa?

- Ồ. Tao vừa về sáng này tất nhiên là không biết. Có gì mau nói, có rắm mau thả. Mà cái Nam Cực

toàn băng tuyết, có gì mà chơi, ra đó nặn người tuyết à?

Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy có chút cạn lời với kẻ này, hắn thật sự có chút hài hước a.

Tên bạn kia dường như cũng không để bụng lắm, ngược lại hắn có vẻ rất thích phong cách nói

năng của người bạn này. Khoác vai một cái, hắn nói:

- Thế là mày không biết rồi, vụ ở Nam Cực dường như không đơn giản, theo nguồn tin tao tốn chín trâu hai hổ (cực khổ khó khăn) mới lấy về được, đó là ở Nam Cực đang có báu vật, các quốc gia chính là đều phái người tới tham gia tranh cướp.

Tên bạn kia không nghe được nhiều, chỉ biết chọn lọc hai từ “báu vật” rồi cứ thế mắt đã sáng như đèn pha ô tô rồi.

Rất đắc ý về biểu hiện của tên này, hắn vểnh râu nói tiếp:

- Báu vật lần này nghe nói đến từ viễn ngoại (ngoài vũ trụ), thuộc loại vạn năm khó cầu, mà có cầu cũng không có. Chậc chậc. Hôm qua chính Vô Diện phong chủ đã dẫn theo người của cả 6 phong sơn khác đi rồi, chỉ trừ có tổng cục là không đi thôi.

- Đánh rắm. Vô Diện phong chủ cũng là người của tổng cục chỉ huy rồi còn gì.

- Ừ nhỉ. Tao quên. Thế là cả 7 phong sơn đều đi. Con m* nó, mày có biết một khi 7 phong sơn đều xuất quân tức là có ý nghĩa gì không?

- Hừ. Nghĩ tao là đứa mới nhập ngũ? Cái này ai chẳng biết. Từ lúc thành lập hơn 20 năm nay, việc cả 7 phong sơn để xuất binh chỉ gặp đúng 3 lần, mà 3 lần này đều là những sự vụ liên quan tới an nguy của cả thế giới. Chậc chậc. Ba lần trước đều là không dưới 20 tinh anh cao thủ. Lần này không biết có bao nhiêu?

- Thế mới nói, lần này đi một lượt là 30 người. Quá trâu bò.

- Ừ. Phải nói là cực trâu rồi. Lần này chỉ sợ thứ đó được chính phủ rất coi trọng, nếu không đã chẳng mạnh tay như vậy.

Tên kia nghe bạn nói thế thì lắc đầu:

- Đâu chỉ là coi trọng, lần này đi chỉ sợ cũng là thập tử nhất sinh, mày không thử động não một chút, báu vật vạn năm không phải thứ đùa, tin tức này lọt tới tao với mày thì chỉ sợ hơn một nửa chính phủ thế giới đều đánh hơi được và sai người tới chấm mút rồi. 30 người? Chỉ sợ 300 người vẫn còn ít. Tuy Quân Đoàn Tối Mật của chúng ta cũng thuộc hàng top thế giới nhưng cục diện hỗn

loạn, cao thủ đầy đất như thế, 30 người không tính là nhiều mà phải tính là cực ít.

Dương Tuấn Vũ nghe vậy lòng đã nóng như lửa đốt, đây chẳng phải nói đám người Iris cũng đang ở tình trạng vô cùng hung hiểm sao. Hắn giờ mới nhớ thì thử câu thông với Tâm Diệp, lúc này chợt thấy rõ ràng Tâm Diệp đã mờ đi rất nhiều, cảm giác như có thể bất cứ lúc nào héo úa. Hắn sợ hãi hỏi:

- Triệu Cơ, có khi nào Tâm Diệp chữa thương cho anh nên mới như vậy?

- Đợi chút, em kiểm tra.

Sau khoảng mấy chục giây, Triệu Cơ lên tiếng:

- Không phải, đây là dấu hiệu của sự tự thoái hóa. Iris đang gặp nguy hiểm tính mạng.

- Rầm!

Dương Tuấn Vũ đập mạnh tay đứng phắt dậy khiến mọi người xung quanh đều ngẩn ra. Nhưng giờ này hắn đâu còn tâm trí mà nghĩ nhiều, chạy tới túm lại tên vừa kể chuyện, hắn hỏi:

- Làm cách nào để được đi Nam Cực?

Tên này nhíu mày, tay đẩy ra nhưng chợt cảm thấy khí lực mình so với kẻ này quá chênh lệch, hắn không dám đẩy nữa mà thận trọng nói:

- Không còn cách nào.

- Thật?

Cảm nhận không khí xung quanh như rơi vào hầm băng, nhận được ánh mắt nguy hiểm cực độ, tên này vội xua tay nói:

- Có. Có một cách.

- Cách gì?

Hắn chỉ tay vào bảng nhận nhiệm vụ:

- Vì nhiệm vụ Nam Cực là tổ đội cấp S+, nên muốn rời đi phải có một nhóm, hoặc phải nhận được

thư giới thiệu riêng của một phong chủ.

Dương Tuấn Vũ thả hắn ra, nói cảm ơn một câu sau đấy nhanh chóng lao ra khỏi quán nước hướng về Vô Diện sơn, nhưng được nửa đường mới nhớ Vô Diện phong chủ chính là người dẫn đoàn rời đi hôm qua, hắn nghĩ một hồi cuối cùng chạy tới Tổng cục chỉ huy để gặp Doãn Trung San.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.