Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 178: Chương 178: Lão Nhất và Hòn Đảo kỳ lạ




Elise chỉ ra điểm mấu chốt:

- Lũ Cá Mập Xanh này khác rất lớn so với Sói Xám. Bọn chúng chỉ là một đội quân tự phát, các thành viên đều không phải là tuyển chọn tốt nhất, vì nhân số để có thể chọn rất có hạn. Vì vậy chiến lực sẽ không cao.

- Thứ hai chúng đều được một người truyền công phu cho, nên không thể tránh khỏi đều có tính tương đồng, Walter (A Cường) sẽ cho chúng ta nắm được điểm yếu của chúng.

- Thứ ba, chúng đều sống thành một tập thể với một người đứng ra làm lãnh đạo. Y như một xã hội nguyên thủy kẻ mạnh làm vua vậy. Nếu như tên Lão Nhị đó bị xử lý thì rất có thể sẽ làm chúng như rắn mất đầu, không đánh tự hàng. Chưa kể Walter trước đó cũng làm một lãnh đạo của tổ chức này, nếu khi Lão Nhị chết anh sẽ đứng ra làm người cầm đầu thì mọi người chắc chắn nghe theo lời

của anh.

- Thứ tư, bọn chúng chỉ quen chiến đấu trên biển, còn ở trên mặt đất này cá mập cũng phải mắc cạn. Chúng ta sẽ có ưu thế, chưa kể chúng gần như mù tịt công nghệ thông tin. À, khoan, sao trước đó Walter anh lại biết dùng công nghệ vậy.

Walter gãi đầu:

- Chúng tôi dù sao cũng đã lên đất liền được 1 năm rồi, cũng không đến nỗi tối cổ như cô nói. Trước đây chúng tôi cũng là người trên đất liền mà. Đâu phải sinh ra và lớn lên trên đảo. Bản thân tôi lại làm lãnh đạo một nhóm, vì vậy đã được sắm một chiếc máy tính để phục vụ công tác. Nhưng niềm đam mê công nghệ đã giúp tôi biết một chút kiến thức.

- Tuy vậy đa số lời Elise phân tích rất đúng. Trừ một vài thành viên thích ứng tốt như tôi thì đa số họ đều đã quen với cuộc sống gần 10 năm trên đảo rồi. Nhiều thứ sống theo bầy đàn là điều không thể dễ dàng thay đổi. Họ quá phụ thuộc vào mệnh lệnh của người cầm đầu.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng ra lệnh:

- Lau, cậu xâm nhập và làm chủ hệ thống thông tin của chúng. Sau đó tra ra lộ trình của tên Lão Nhị đó, khi nào là thời điểm tấn công tốt nhất hãy báo cho tôi biết.

- Đã rõ.

….

Sau buổi họp kết thúc thì cũng là lúc Vũ Tuấn Phong đã trải qua một cú sốc lớn. Hắn không biết những kiến thức y khoa bậc nhất này Boss lấy ở đâu. Hắn đã cứ nghĩ mình đang nằm mơ, véo tím cả tay vẫn mới khẳng định đây là sự thật. Số lượng tri thức này là quá nhiều, chưa kể còn có hướng dẫn khá chi tiết, và có cả clip mô phỏng đi kèm. Nếu như đã đến mức này rồi mà hắn vẫn còn

không tiếp thu được thì chỉ có thể nói hắn vô dụng thôi.

Vũ Tuấn Phong hồi phục lại tâm lý, chuyện này không thể nói hấp thụ là hấp thụ được, cần phải có không ít thời gian vừa đọc vừa ngẫm nghĩ và vừa thực hành. Ngành y tế không phải cứ lấy mớ lý thuyết ra là được, và tùy vào những hoàn cảnh bệnh nhân nhất định mà áp dụng các phương pháp điều trị khác nhau. Y khoa rất phức tạp, khi hắn xem tổng thể những kiến thức này thì cũng nhận ra ngay cả nó cũng còn không ít những thiếu sót và vướng mắc không giải quyết được.

Vũ Tuấn Phong tạm cất những nghi vấn này lại, hắn ra gặp Dương Tuấn Vũ rồi nói:

- Tôi cần có một cơ sở thực nghiệm và nghiên cứu. Những thứ mà cậu đưa cho tôi rất tốt, rất vĩ đại, nhưng tôi không muốn chỉ làm theo như con rối. Tôi muốn biến nó thành kiến thức của mình và phục vụ cho công việc và nhiệm vụ của mình. Vì vậy tôi cần một nơi để nghiên cứu và chọn lọc những cái tốt nhất, đồng thời tôi cũng rất muốn giải đáp được những câu hỏi còn đang bỏ ngỏ.

Dương Tuấn Vũ thấy hắn có được số lượng kiến thức khổng lồ như vậy mà còn chê ít thì thầm than tên này quái dị. Tuy vậy hắn nói cũng rất đúng, kiến thức dù thế nào cũng là để phục vụ con người, hắn là một người có bộ óc tự chủ, không thể nào bắt hắn làm móc móc như một con robot được.

Chưa kể biết đâu dựa vào những kiến thức này đã gợi mở cho hắn nhiều hướng đi mới thì sao, con người ở thế kỷ 21 này không phải là kém cỏi hơn thế kỷ sau, mà chỉ là thế kỷ sau đã có rất nhiều thời gian để tích lũy kiến thức và sử dụng thành quả của thế kỷ 21 có sẵn.

Dương Tuấn Vũ cũng đã xây dựng một cơ sở y tế ở khu căn cứ mới rồi. Vì thế hắn cũng đồng ý với yêu cầu này của Vũ Tuấn Phong.

Trước khi đi, Dương Tuấn Vũ có chút hy vọng hỏi:

- Anh nghĩ mình có thể chữa khỏi được cho mẹ của Minh Châu chứ?

- Được, tôi đảm bảo là có thể, anh đưa cho tôi những thứ này rồi mà tôi còn không chữa khỏi được cho cô ấy thì đúng là đồ bỏ đi rồi.

- Vậy phải làm phiền anh rồi.

- Không có gì là phiền cả, cô ấy cũng là bệnh nhân của tôi mà. Đó là trách nhiệm và cũng là quyền lợi của tôi.



Sau khi mọi người đã tản ra làm việc của mình, Vân Tú kéo Boss ra một bên nói:

- Boss có nghĩ cái đảo Nước mặn này có vấn đề không?

- Ồ, cô cũng nghĩ như vậy à?

- Đúng vậy. Tôi thấy có không ít những điểm khả nghi.

Dương Tuấn Vũ hứng thú nói:

- Cô thử nói tôi nghe chút.

- Tôi cũng nghĩ ngài đã nhận ra rồi. Thứ nhất, tên Lão Nhất này hình như không chỉ là một tên chài lưới, ngư dân bình thường, rõ ràng hắn có kungfu không tồi chút nào. Những kẻ học từ hắn mà cũng được như A Cường thì ai mà biết được hắn bá đạo ra sao. Có khi nào một người đồng ý truyền hết kungfu cả đời mình cho người khác, kể cả một môn phái võ học cũng không thể.

Thứ hai, Walter kể lại rằng, họ đều là ngư dân lang bạt rồi bị một nhóm người bắt lên hòn đảo đó sau đấy cả gần 10 năm chẳng ngó ngàng tới. Đây chính là một câu hỏi rất lớn, chúng bắt họ lên đó làm gì? Chỉ để cho vui sao, nhưng cho vui gì mà lại bắt cả mấy trăm người, điều đó làm ít nhất cũng không mất 6 tháng-1 năm thì khó mà làm được. Vậy họ dày công chuẩn bị như vậy rồi đột nhiên mất tăm là sao?

Thứ ba, tên Lão Nhất này sao lại không muốn rời khỏi đảo, đã thế còn nhồi nhét vào đầu những người dân này những lý do để họ dần dần ở lại. Chỉ có ba khả năng, một là hắn bị bệnh đế vương, tức là một thành lập cho mình một vương quốc riêng rồi ngự trị làm hoàng đế. Hoặc là hắn muốn bọn họ ở lại làm việc cho mình để khai thác thứ gì đó trên đảo, mà bên ngoài người dân cứ tưởng họ vẫn chuyển và đào đá để xây nhà cho mình, tôi nghĩ khả năng này không thấp. Thứ ba, cũng là vì tôi gặp quá nhiều chuyện điên khùng quãng thời gian đi cùng Boss nên mạnh dạn suy đoán, những người này sẽ làm vật tế của một nghi thức nào đó.

Thứ tư, sao đột nhiên một ngày tên này lại biến mất? Hắn đã tìm được thứ hắn muốn những lại không muốn người khác biết nên đã chuồn mất ư? Hay là hắn nhận ra thứ hắn đang tìm đã có manh mối nên lần theo rồi bị kẹt không ra được, hoặc là chết rồi cũng nên. Chứ không thể nào hắn rời khỏi đảo với hai bàn tay trắng được, rõ ràng khi trước hắn đã sống chết muốn ở lại đây mà.

Rất nhiều nghi vấn, tôi thấy chúng ta nếu có thể thì nên đến đó du lịch chút.

Dương Tuấn Vũ nghe những lời phân tích sắc bén này thì cũng rất khen ngợi. Cô gái này nhiều khi còn nghĩ ra được rất nhiều vấn đề sâu sắc. Nhưng mà hắn cũng nhận ra có mùi không đúng ở đây:

- Sao nào? Cô lại muốn đi ra đảo du lịch hử? Có biết nơi đó rất nguy hiểm không?

- Nguy hiểm thì sao chứ? Có nhiều khả năng là có kho báu, như vậy thì chúng ta phải nhanh một chút không thì tên Lão Nhất đó chiếm làm của riêng hết.

- Ài. Tôi biết ngay chị không có gì tốt mà. Lớn vậy rồi mà suốt ngày còn ham chơi. Mà chị có thiếu tiền đâu mà phải mạo hiểm đi chơi trò tìm kho báu?

- Thứ nhất, không ai chê mình quá giàu cả. Thứ hai, kho báu không hẳn là chỉ có tiền, biết đâu chúng ta lại tìm thấy nhiều thứ hay ho như viên đá của Doris chẳng hạn. Thứ ba, câu không để ý Walter nói cả 10 năm mà không ai đi ngang qua đó, đấy là chuyện rất khó mà tưởng tượng được.

Ít nhất cách mấy trăm hải lý vẫn có dụng cụ rada các kiểu để quan sát, rồi khi thấy có hòn đảo mới thì nhà nước sẽ lập cột mốc đánh dấu chủ quyền rồi, không thì cũng có chính sách đưa quân đội ra đảo bám biển giữ vững toàn vẹn lãnh thổ.

Vậy mà hoàn toàn chẳng có. Anh có nghĩ rằng nơi đó chính là một hòn đảo bí mật không? Rada và tàu thuyền đều không phát hiện được. Nếu đúng như dự đoán thì nơi đó sẽ có thể là một khu căn cứ rất tuyệt đấy. Ài, tự nhiên lại được làm chủ một hòn đảo mà không mất đồng xu nào. Đảo chủ đảo Nước Mặn Dương Tuấn Vũ, hì hì, nghe quê chết.

Elise che miệng cười khúc khích.

- Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Đúng vậy, nơi đó rất có thể chứa nhiều thứ hay ho. Chị đúng là phúc tinh của tôi mà.

- Hứ. Không phải Boss nên thưởng chút gì đó cho tôi chứ? Tôi nghĩ cũng rất mệt óc nha.

- Muốn thưởng hử?

Dương Tuấn Vũ hôn xuống một cái thật sâu, làm cô nàng Vân Tú như sắp chết ngạt, như muốn ngất đi, cả người mềm nhũn tựa vào ngực hắn.

- Boss thật xấu xa. Rõ ràng là nói khi làm việc thì không được đưa tình cảm cá nhân vào mà.

- Đây là Boss thưởng cho cấp dưới.

- Tức là sau này có cấp dưới xinh đẹp khác thì cậu sẽ thưởng như vậy phải không?

- Á. Đừng véo nữa. Tôi chỉ thưởng cho mình em thôi được chưa?

- Cậu còn biết điều đấy. Tôi mà phát hiện ra thì …

- Hì hì. Sẽ không có chuyện đấy đâu.

…….

Dương Tuấn Vũ ngay lập tức nhờ Lau và Triệu Cơ cùng thử tìm kiếm theo tọa độ, vị trí mà Walter mô tả nhưng mà đúng như Elise dự đoán, không thấy bất cứ hòn đảo nào cả. Điều này làm mọi người liên tưởng đến rất nhiều điều.

Lau còn tìm hiểu cả các nguồn thông tin liên quan đến hòn đảo “ẩn” này. Tất cả mọi thứ có thể tìm thì đều được lật tung lên rồi, những chỉ có báo cáo những vụ mất tích của tàu thuyền nên nơi này được ngư dân gọi là “vùng biển chết”.

Còn máy bay thì không có chuyến nào đi qua đây, theo một tài liệu khảo sát đường bay thì nơi đó sóng sẽ bị nhiều, rada không tra tới được, vì vậy các hãng bay đều không dám mạo hiểm đi qua đó.

Chính phủ thì không phải là không có cho tìm hiểu, nhưng khi gặp những dòng nước xoáy thì họ đều nghĩ không có cái gì có thể đi vào đó. Chẳng ai đang sống lại muốn mạo hiểm cả. Họ cũng đi xung quanh, dùng rada và thiết bị quan sát từ xa nhưng chẳng thấy cái gì khác, chỉ có nước biển mênh mông. Nên cũng chỉ coi đây là một nơi có từ trường trái đất khá kỳ quặc, sau đó nó được liệt vào khu vực cấm.

Khi nghe thấy những báo cáo này thì Walter sợ cứng người, hắn không nghĩ nơi mình ở lại là một nơi kỳ dị như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.