Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 227: Chương 227: Nghe lén âm mưu bẩn thỉu




Dương Tuấn Vũ thở dài quay đi, đột nhiên ngây ngẩn thế nào không biết có người đang đi đằng sau, “choang” có cái gì vừa rơi.

Hắn vội vàng:

- Xin lỗi, tôi không chú ý, bạn có sao …

Nói đến chữ “sao” thì hắn ngây ra, người … người trước mắt …

Cô gái bị hắn va trúng ngã ra, chiếc cốc thủy tinh đã vỡ tan, cô mắng:

- Anh đang đi sao đột nhiên quay ngược lại vậy? Không thấy em nói chú ý nhường đường một chút sao?

Nhưng lúc cô nhìn lên lại thấy người này cứ nhìn chằm chằm mình, mắt trợn lên:

- Anh nhìn cái gì đó, giờ phải làm sao? Thầy Văn đang đợi nước uống.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt phồng mồm mắng, Dương Tuấn Vũ mới chợt nhớ ra mình vừa va trúng vào cô, hắn cố nén rối loạn trong lòng, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:

- Anh … à, tớ xin lỗi, đang nghĩ linh tinh không chú ý đường. Cậu nói gì cơ?

- Ài, thôi bỏ đi, cũng là tại tôi xui xẻo.

Cô cúi xuống nhặt mảnh vỡ cốc, bỗng có một bàn tay lớn giữ chặt cổ tay cô lại, đang định hét lên thì cậu thanh niên trước mặt nói:

- Cẩn thận. Để mình giúp.

Dương Tuấn Vũ cúi xuống nhặt hết vỏ cốc vỡ, sau đó thả vào thùng rác.

Cô nhìn thấy hắn như vậy thì cũng không muốn trách hắn nữa:

- Được rồi, cảm ơn. Tôi xin phép.

- Khả …

- Gì cơ?

- À, không... hì hì.. không có gì.

- Cậu thật kỳ lạ.

Linh Khả Nhi lắc đầu quay đi, cô còn vội đến phòng phụ trách giảng đường lấy nước.

Khi bóng lưng nhỏ đã đi khuất, Dương Tuấn Vũ mãi mới bỏ cái tay gãi đầu xuống, chỗ gãi cũng đã đỏ rát cả lên rồi. Hai tay vỗ vỗ vào mặt: “Mày đúng là … cuống lên cái gì? Cô ấy và mày bây giờ là hai thế giới khác nhau. Đập loạn cái gì? Bối rối cái chi?”

Triệu Cơ thì không biết về cô gái này, cô đưa ra những lời phân tích:

- Có hiện tượng tim đập nhanh, hơi thở gấp, tuyến thượng thận bị kích thích tiết nhiều hormon, đầu óc tinh thần biến đổi liên tục, và còn nhiều sự biến đổi khác. Điều này chỉ gặp khi chủ thể động tình, động dục. Anh thật là biến thái, vừa lần đầu thấy cô gái xinh xắn đó là đã có những ý nghĩ xấu xa trong đầu như vậy rồi.

- Em … Không phải như em nghĩ đâu.

- Chẹp, Vân Tú đã nói lời đàn ông không nên tin.

- Từ khi nào em đã học theo cô ấy rồi?

- Câu nói này em cũng đã đối chiếu nhiều hoàn cảnh rồi, em thấy áp dụng với anh rất đúng.

Dương Tuấn Vũ cạn lời, hắn mặc kệ Triệu Cơ nói nhảm, đôi chân nhanh chóng về ký túc xá của mình.



Sau mấy lần theo dõi nhưng không đạt kết quả như ý, tên Lý Gia Đông này rất kín miệng. Kẻ này vô cùng xảo quyệt, đối với bạn bè cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, còn đối với những người thấp kém hơn hắn coi không bằng con chó.

Nhiều lúc Hạ thiếu gia nhìn thấy hắn vô lễ với những người già bán hàng rong trên đường, hắn đã định lao lên nhưng Dương Tuấn Vũ cản lại. Nếu hắn đi ra chẳng khác nào tự nói: Mày cẩn thận đấy, tao đang theo dõi mày.

Dương Tuấn Vũ cũng rất căm ghét cái lũ coi tiền như rác, coi trời bằng vung này. Dù cả hai có ra cho hắn một bài học thì cũng chỉ là nói mấy câu, chửi mấy câu, còn cái vạt áo hắn cũng không có cơ hội đụng vào. Mà cái loại này, tính cách bẩn thỉu đó đã ngấm vào máu rồi, có ngăn cản được một lần thì lần sau hắn lại đâu vào đó thôi, thậm chí hắn còn điên loạn hơn.

Khi hắn đang cố nghĩ ngợi thì tối hôm qua khi tình cờ gặp được tên Lý Gia Huy đang loanh quanh ở sân trường trêu đùa, khoe giàu với mấy em gái ngây thơ, hắn đã nghĩ ra cách: Theo dõi thằng em – Lý Gia Huy. Nếu thằng anh kín miệng thì thằng em này ngược lại cái gì cũng bô bô ra.

Hắn chỉ sợ cả thế giới không biết hắn là Lý công tử, cháu cưng của Phó Bộ trưởng kinh tế, năm vừa rồi vận may thế nào lại trúng cư lên làm Bộ trưởng kinh tế rồi. Vì vậy, hắn càng đắc ý, càng vênh váo hơn so với lần trước Dương Tuấn Vũ gặp ở khách sạn Saphia- Vĩnh Hà.

Tối nay, Dương Tuấn Vũ cùng Hạ Phá Quân chuyển hướng theo dõi tên quần áo lụa là này.

Lý Gia Huy thường xuyên đến các quán bar để săn gái, hôm nay cũng không ngoại lệ, vũ trường- quán bar nổi tiếng nhất Hà Đô “Crazy Bar” chính là địa điểm tụ tập nhóm bạn của hắn.

9:30, Hạ Phá Quân dẫn đường đi vào, hai người đều mặc quần áo khá chơi bời một chút: Tóc vuốt keo, tay đeo vòng, chiếc áo đầu lâu to tướng cùng với chiếc quần bò xanh rách gối.

Tuy vậy, hai kẻ này đều là những tên mặt mũi đẹp trai nên nhìn không giống mấy đứa gầy tong teo như lũ đói thuốc, mà ngược lại nhìn rất có phong cách dân chơi.

Ở đây con trai và con gái đều đang rất điên loạn nhảy theo điệu nhạc rock, Dương Tuấn Vũ kiếp trước cũng đã có một thời gian làm tiếp tân ở quầy bar rồi, cái không khí này chính là đã theo hắn suốt quãng thời gian thất tình. Chỉ có những tiếng nhạc sàn ầm ĩ như vậy mới làm đầu óc không có khả năng nghĩ ngợi đến chuyện đau buồn nữa.

Hai người kéo nhau ra quầy, mỗi người gọi một ly rượu lạnh, vừa nhâm nhi giả vờ nói chuyện, vừa đánh mắt quan sát xung quanh. Trong bãi đỗ xe họ đã nhìn thấy biển số xe của tên này rồi.

Lý Gia Huy nhanh chóng được cả hai tìm ra, hắn đang đứng nhảy uốn éo xung quanh một cô gái trang điểm đậm, mặc áo ngắn hở rốn, bộ ngực cũng lộ ra gần một nửa vì cái cổ áo quá rộng, đã vậy cô ta còn mặc cái quần bò 7cm, chỉ vừa khéo che được bộ mông lớn cùng với vùng tam giác vàng, còn đôi chân dài thì lộ ra hoàn toàn trước con mắt thèm khát của lũ đàn ông xung quanh.

Cô gái này nhìn qua biết ngay là gái “ngành”, mấy tên công tử nhiều tiền này tất nhiên chẳng thèm cái lũ bị cả thiên hạ cưỡi lên rồi, chúng chỉ vui đùa sờ soạn chút thôi.

Đúng như Dương Tuấn Vũ nghĩ, sau khoảng 1 phút sờ chán chê rồi thì Lý Gia Huy chửi một câu khinh miệt sau đó mất hứng quay lại chiếc bàn tròn cùng mấy tên đồng đội tiếp tục uống mấy ly.

Hạ Phá Quân tất nhiên là đã quá quen với cái lũ khốn này rồi vì thế hắn không thể nào xuất hiện được, nhiệm vụ đành phải giao cho Dương Tuấn Vũ trà trộn vào đám người xung quanh tên này hi vọng nghe được chút thông tin.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên không có ý kiến gì, như mọi khi, nếu có kẻ nào đứng lên đi vệ sinh thì Hạ Phá Quân bám theo, trong nhà vệ sinh có nhiều chỗ để nghe lén hơn.

Khi Dương Tuấn Vũ đến gần, cuộc nói chuyện đã đang diễn ra, mấy tên này cũng khá chủ quan, cứ nghĩ tiếng nhạc to thì nói nhỏ sẽ không nghe thấy, chúng nào ngờ được có kẻ tai còn thính hơn tai chó.

- A Vinh, mày làm đến đâu rồi?

- Gia Huy à, mày làm như vậy không sợ ông anh họ mày biết sẽ xử lý mày sao?

- Lo cái gì, tao với chúng mày không nói thì làm sao mà hắn biết được. Mày không thấy con bé Đình Lan đó rất ngon sao? Da trắng, dáng đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, nhìn cái cặp mông đó khi trên giường chắc chắn con ** nó sẽ rất sung sướng đây.

Chúng ta chỉ cần đánh thuốc mê nó, sau đó chơi chán mấy hôm rồi thả ra, đeo cả bịt mặt vào, làm sao nó biết là ai được. Ông anh tao có mà đến lúc xuống lỗ đảm bảo cũng không biết.

- Lừa được mấy đứa như thế rồi nên mày định làm mãi à? Chơi như thế tao chán rồi. Mấy em ngoan ngoãn còn biết cách phục vụ nhiệt tình, còn mấy em đó cứ như khúc gỗ có gì mà vui. Với lại ông anh mày dạo này bám con bé đó ghê lắm, sáng đưa đi học tối đón về, nhưng mà có vẻ vẫn chơi xơi múi được gì. Tao không ngờ Lý gia nhà mày lại có đứa kìm chế tốt như vậy đấy.

- Tên ngốc đấy cái gì mà chỉ yêu mình em, rồi thì anh đã nhìn thấy em thì đố em thoát khỏi móng vuốt của anh. Em không nghe? Anh sẽ cho gia đình em khốn đốn.

Rồi lúc hãm hại được cái trại cá nho nhỏ của nhà em Đình Lan xong, hắn còn về nhà đắc ý uống rượu say khướt, trong cơn say tao còn nghe hắn nói: “Để xem em còn có thoát khỏi bàn tay tôi không? Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em chu đáo”.

Nghe phát tởm.

- Ha hả.

Bọn bạn xung quanh hắn cười lớn, chúng có lẽ không ngờ một tên công tử đang ăn chơi lại đột nhiên bị một con nhóc cướp mất hồn, từ trăng hoa lại muốn làm công tử ăn chay.

Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế cũng muốn cười lớn, không phải cười vui vẻ mà cười khinh bỉ. Lại còn có chuyện không yêu thì ép buộc nhau như vậy? Đúng là cái lũ có quyền có tiền thích làm gì cũng được. Nhưng đây chỉ là mấy cái thông tin râu ria thôi, thông tin có thể lật ngược tình hình còn chưa có.

Sau mấy ly rượu, bọn này đã ngà ngà, Lý Gia Huy lại rủ rê:

- Bọn mày cứ chốt vụ này đi, tao cũng muốn biết mùi vị của chị dâu tương lai như thế nào. Bọn mày cũng được chơi còn gì, thử nghĩ về em ấy xem, m* kiếp, cứ nghĩ đến lại lên hết rồi.

- Ha ha. Mày có vẻ thích thú mấy cái trò đồi bại này nhỉ? Mọi khi đi chơi gái toàn thấy mãi mới ngóc lên được mà, giờ lại lên nhanh như vậy? ha ha. Được rồi, vì cái này tao sẽ làm nốt cái trò bắt cóc nhàm chán này. Ngày mai, vẫn ở chỗ cũ, cứ tắm rửa sạch sẽ đợi hàng về đi.

- Thế mới là anh em tốt chứ. Ha ha.

- Đúng là anh em tốt. 1-2-3 cạn.

- Cạn.

Bọn này một lúc sau cũng không nói thêm cái gì, chỉ toàn bàn bạc mấy vấn đề thô bỉ. Dương Tuấn Vũ cảm thấy nếu nghe thêm chút nữa tai hắn sẽ hỏng mất, vì vậy nhanh chóng quay lại bàn rượu ở quầy nháy mắt với Hạ Phá Quân.

Hai người cùng nhau đi lấy xe, ngồi lên xe Dương Tuấn Vũ kể lại tình hình vừa nghe được. Hạ Phá Quân nghe xong cũng chửi:

- Bọn khốn này, suốt ngày ăn no dửng mỡ, toàn dùng mấy cái trò đồi bại này đi hại con gái nhà lành. Lần này phải cho bọn chúng một bài học nhớ đời mới được.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên không bỏ qua chuyện này, dù có là một cô gái bất kỳ nào đó hắn cũng sẽ giúp chứ đừng nói là bạn gái của anh em cùng hội. Hắn xoa xoa cằm nghĩ gì đó rồi nói:

- Trong số 6 tên đó cậu có quen hết chứ?

- Có biết mặt, dù sao cũng là hội công tử hay đến mấy chỗ này chơi bời mà.

- Cậu có bao giờ chơi mấy cái trò này không?

- Người anh em nói vậy là mất quan điểm rồi. Tôi tuy cũng là một kẻ phá làng phá xóm nhưng mà lương tâm cũng không có bị chó ăn như bọn chúng. Những cô gái mà tôi ngủ cùng đều là trên quan hệ tình cảm hoặc cùng lắm cả hai cùng vui vẻ tình một đêm thôi.

- Chẹp. Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hôm vào có nói rồi mà, 19 tuổi, sao thế?

- 19 tuổi mà đã quan hệ lung tung thế à? Không sợ sau này không có củi để đốt sao?

- Cũng không có nhiều như cậu nghĩ đâu, ừm, chắc khoảng 9-10 người gì đó. Nhưng mà yên tâm, mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, vừa không sợ có thai lại không có bệnh tật gì.

- Cút, ai hỏi cậu mấy cái đó. Ý tôi là cậu chơi bời quá sức như vậy cẩn thận sau này muốn cũng không lên đạn được đâu. Mà 9 -10 người còn kêu ít.

- Thì đấy là tổng cộng thôi, hiện tại nửa năm nay tôi cũng chưa động vào một ai đấy.

- Biết thế là tốt. Cậu nên tìm một người thật lòng mà yêu, đừng có quan hệ vui chơi mãi như thế.

- Người anh em không hiểu đâu. Người đầu tiên cũng chính là người tôi yêu suốt mấy năm, nhưng sau đó cô ấy lại bỏ tôi, rồi ra nước ngoài mất tiêu rồi. Tôi cũng muốn đi theo tìm cô ấy nhưng mà cả nhà tôi ngăn cản. Khi đó tôi mới tức giận bỏ ra ngoài sống đấy chứ. Những cô gái còn lại cũng chỉ là quan hệ chơi bời mấy tháng thôi, sau đó nghe lời của chị tôi, tôi cải tà quy chính rồi.

- Ài, không ngờ cậu cũng gặp trắc trwor trong chuyện tình yêu nhỉ.

- Cái đó nhiều lúc khó nói lắm. Thôi, quay lại với mấy cái tên kia. Khi nãy cậu hỏi bọn chúng là những kẻ nào hả? Định biết để xử lý có chừng mực đúng không?

- Đúng thế.

- Ngoài tên Lý Gia Huy cả hai đã biết, 5 tên còn lại từ trái sang phải lần lượt là: Đỗ Nam, Lý Thế Hào, Trần Vương Bình, Cao Bá Khanh, Phùng Xuân Sơn. Tất cả bọn chúng nếu không phải công tử của các công ty bất động sản, giải trí, khách sạn thì lại là con cháu của cấp dưới Bộ trưởng Lý Gia Long.

Nói chung cá mè một lứa, tất cả đều là con cháu những gia đình hưởng lợi từ vầng hào quang mang tên Bộ trưởng Kinh tế. Cậu định đối phó ra sao? Nếu mà “cắt” thì sẽ làm gia đình bọn chúng điên cuồng trả thù đấy.

- Nếu đã là có máu mặt thì tôi sẽ có cách đối phó với lũ máu mặt. Cậu cứ yên tâm.

- Có câu nói này của cậu là tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng lúc nào chúng mới hành động? Không lẽ cứ đứng đợi?

- Tất nhiên là không, nhưng mà tôi đã nhân lúc hỗn loạn gắn một thiết bị theo dõi rồi. Đảm bảo sẽ

cho bọn chúng nhiều ngạc nhiên.

- Ồ, thế thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.