Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 565: Chương 565: Ngọc phỉ Thúy




Vừa nói về mặt trái của trò đổ thạch tới đó, thì bên kia, Vương Lãnh đã bắt đầu lớn tiếng tuyên bố:

- Hôm nay hân hạnh thay mặt Hồng Kinh Hội được tổ chức buổi tiệc hàng năm, trùng hợp đây cũng là ngày mừng thọ của tôi, vì thế, các cuộc vui hôm nay sẽ hấp dẫn hơn mọi khi, điều này tôi xin đảm bảo.

Chiều nay, hội đổ thạch sẽ được bắt đầu lúc 13 giờ 00, tức là còn 10 phút nữa, cuộc đổ thạch sẽ diễn ra trong vòng 5 tiếng, tới 18 giờ 00 sẽ kết thúc.

Các vị sẽ có thời gian 2 giờ mua thạch và thanh toán, 2 giờ rưỡi tiến hành cắt đá, 30 phút tiến hành công bố kết quả xem ai là người may mắn nhất hôm nay, mang về được viên đá quý nhất và còn nhận được phần thưởng nho nhỏ 500 triệu từ ban tổ chức. Nếu ai nhận được viên đá quý này mà có nhu cầu bán lại, tôi sẽ mua lại với hơn 30% giá thị trường.

Sau khi hội đổ thạch kết thúc, mọi người hãy khoan vội rời đi, tối nay, đúng 7 giờ sẽ tổ chức cuộc bán đấu giá các đồ vật quý hiếm, nếu ai có nhu cầu có thể ra giá mua. Các vị khi vào đều nhận được số từ người quản gia của tôi đúng không? Số này tương ứng với số ghế của các vị. Buổi đấu giá sẽ diễn ra trong vòng 3 tiếng. Sau đó, là tới các chương trình vui chơi giải trí khác, nhà tôi không có nhiều, nhưng 1 sòng casino và 1 quán bar nhỏ thì vẫn có đủ cho các vị thoải mái vui chơi.

Được rồi, tránh để mất thêm thời gian, tôi xin tuyên bố, hội đổ thạch chính thức bắt đầu.

Dương Tuấn Vũ nghe xong thì cũng gật gù, người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khí thế trầm ổn, nội liễm, là một con cáo già đúng nghĩa, mà hội Hồng Kinh này cũng không kém phần long trọng.

Mỗi trò chơi ở đây đều là trò đốt tiền, đã thế khi thắng chỉ sợ còn thu thêm phí phần trăm. Thắng ít phí còn ít, thắng nhiều thì tương ứng phí có khi là một con số trên trời.

Nhưng thứ thiếu nhất của Dương Tuấn Vũ là tiền, thứ nhiều nhất cũng là tiền, nếu hôm nay thực sự có thứ mà hắn cảm thấy thú vị thì nhất định sẽ không ngại bỏ tiền ra mua. Suy cho cùng, tài khoản của hắn ngoài mua mấy căn nhà, thì đa số đều chẳng động vào bao nhiêu. Tiền nuôi căn cứ cũng từ Thịnh Thế mà ra, tiền xây các công trình, nghiên cứu … cũng từ Thịnh Thế mà ra.

Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, số cổ phần hắn sở hữu của Thịnh Thế là 60%, dù nói Đông nói Tây thì đây cũng là sản nghiệm của hắn, chưa kể, 100% cổ phần Bentley, 40% cổ phần con quái vật Volksagen, chính vì thế, tiền nhiều lắm, chẳng qua là đã lâu rồi hắn không có thú vui ngồi kiểm tra số tài khoản của mình.

Là một kẻ sở hữu tập đoàn trong top 5 doanh nghiệp lớn nhất Việt Nam, hắn không lo mình ít tiền hơn những kẻ ở đây. Rửa tiền, buôn bán ma túy, buôn bán vũ khí … hắn đều không ngán.

Đã tới đây, gặp hội đổ thạch tất nhiên không thể ngồi ngây ngốc một chỗ được, hắn và Hạ Minh Nguyệt không ai bảo ai đều chủ động đi tới quầy bán thạch sau khi lời Vương Lãnh tuyên bố mở màn.

Theo như Minh Nguyệt nói, chất lượng đợt thạch về lần này là từ Mianma- quốc gia số một về đổ thạch. Mỏ ngọc phỉ thúy ở Mianma đã được cả thế giới biết đến về chất lượng cũng như sản lượng. Nhưng vì hoạt động khác thác quá mức, hiện nay, chính phủ Mianma đã cấm mọi hoạt động khác thác và buôn bán ngọc của các công ty cũng như người dân, nguồn tài nguyên này được coi là tài sản quốc gia.

Luật lệ này ra đời là vì tránh tình trạng khai thác kiệt quệ, bừa bãi, thay vào đó, chính phủ sẽ dùng các máy móc, khoa học kỹ thuật cao để tách lọc, chế tạo ra các sản phẩm tốt nhất rồi đem bán, chứ không để người dân bán phỉ thúy, ngọc thạch thô sơ nữa. Cũng đúng thôi, bởi vì một việc ngọc phỉ thúy được máy móc làm tốt, nó có thể mua được 100 khối thạch lớn mà người dân hay bán.

Chữ “phỉ” chỉ ngọc phỉ thúy màu đỏ, vàng đậm nhạt trong các loại ngọc phỉ thúy, chữ “thúy” dùng để chỉ các loại ngọc phỉ thúy có màu xanh đậm nhạt, phỉ thúy màu xanh cao cấp thông thường được gọi là “cao thúy”.

Để đánh giá một viên ngọc phỉ thúy có chất lượng tốt hay kém, người ta dùng các tiêu chí phân loại: Khoáng vật cấu thành, màu sắc, kết cấu, độ trong suốt của ngọc phỉ thúy.

Về khoáng vật cấu thành, cái này do các nhà khoa học chỉ mặt đặt tên, thương nhân thường không quá hiểu biết về nó. Cái người ta quan tâm nhất chính là màu sắc, kết cấu và độ trong suốt của viên ngọc.

Về màu sắc: Ngọc phỉ thúy màu xanh lục màu phổ biến và có giá trị cao nhất, tuy vậy, có tới khoảng hơn 100 màu xanh lục cho phỉ thúy. Đứng đầu là Đế vương lục. Các màu lục tiêu biểu khác là: Chính Hoàng Dương, Diễm Dương Lục, Thông Tâm Lục, xanh táo, Qua bì lục.

Phỉ thúy lục nhìn bằng mắt thường có màu đen, nhưng dưới ánh sáng lại tỏa ra ánh sáng xanh rất đẹp mắt, trang nhã.

Về độ trong suốt của được phân thành 5 loại là: Trong suốt, bán trong suốt, hơi trong suốt, kém trong suốt và không trong suốt.

Về kết cấu: Kết cấu mịn, chặt chẽ, dưới kính phóng đại (kính lúp) không nhìn thấy hạt khoáng vật và khe hở. Càng nhiều hạt, càng nhiều khe hở thì chất lượng phỉ thúy càng giảm.

Phần mua hôm nay có luật gọi là ám tiêu.

Tức là, người muốn mua nguyên thạch sẽ đưa ra một mức giá mình muốn cho người bán thạch, những người tham gia mua đều không biết người khác ra mức giá nào nên nếu muốn mua được thì cần đưa ra mức giá mà họ cho là cao nhất. Kết quả của ám tiêu được công bố khi hết giờ.

Ngược lại với ám tiêu là hình thức mua minh tiêu. Đấu giá diễn ra công khai, mọi người cạnh tranh giá trực tiếp, ai ra giá cao nhất thì sẽ có được nguyên thạch. Hình thức này có thể nói ai tay to thì được, còn hình thức ám tiêu thì đôi khi cần sự nhạy bén, khả năng phán đoán và cả đám tai mắt của từng người.

Dương Tuấn Vũ và Hạ Minh Nguyệt sóng vai đi tới khi bán đá. Ở đây, người bán đá có thể là cá nhân chỉ ôm một khối tâm đắc nhất, có người thì mang theo cả lô đá mấy chục, thậm chí là mấy trăm viên. Ngoài những người bán lẻ thì Vương Lãnh cũng liên hệ được một nhóm thương nhân vận chuyển đá có tiếng từ Mianma về, và chất lượng vỏ khối đá này đúng là tốt hơn những người khác không ít.

Nhìn thời gian có 2 tiếng tưởng là nhiều, nhưng để đi hết cả nghìn khối đá này một lượt thôi đá tốn gần hết thời gian rồi, huống chi là mỗi viên đá phải băn khoăn, đăm chiêu, dùng kinh nghiệm để đánh giá, nếu tốt mới dám mua.

Hạ Minh Nguyệt kéo hắn tới khu đá mà được Vương Lãnh giới thiệu, khu này đá đã được mài qua lớp vỏ một chút, bên trong cũng lờ mờ lộ ra được chất đá, chỉ có điều, lớp vỏ đá dày hay mỏng, bên trong có đá chất lượng cao hay thấp lại là một chuyện khác. Đổ thạch, không có chắc ăn 100% mà tất cả đều là dựa trên 30% kinh nghiệm và 70% may mắn.

Lần đầu tiên nhìn nguyên thạch, Dương Tuấn Vũ thấy thú vị không thôi. Phỉ thúy hắn cũng nhìn thấy nhiều rồi, nhưng phỉ thúy ẩn bên trong các khối đá thô này thì hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vì thế, trong hai người, Hạ Minh Nguyệt có kinh nghiệm hơn, hắn nhường cô xem trước, còn mình chỉ đứng vòng ngoài quan sát.

Chỉ có điều, sau khi xem qua vài viên, Hạ Minh Nguyệt cũng chọn được 1 khối lớn, giá cô để khoảng 200 triệu làm Dương Tuấn Vũ tặc lưỡi không thôi.

Viên đá đã trả giá sẽ được người bán đá ghi lại danh tính và giá mà người mua đưa ra, để sau khi hết giờ dựa vào đó tới thu tiền.

Sở dĩ trả tiền sau là vì không muốn khách hàng mất thời gian thanh toán, dù sao ở đây, những người được mời đều có danh tiếng và uy tín, không ai vì một khối đá mà mang tiếng bùng tiền chạy mất. Mà kể cả có người như thế thì viên đá này sẽ được chuyển lại cho người trả giá cao thứ hai.

Sau khi lựa được một khối tâm đắc từ sớm, Hạ Minh Nguyệt không ham nhiều, cô mặc dù tiền cũng không ít nhưng tham gia chơi cũng chỉ để cho vui thôi, chẳng hi vọng kiếm chác được từ những

con cái già trong giới đổ thạch. Nghĩ như thế, sau khi xem tới viên thứ 8, cô bắt đầu kéo Dương Tuấn Vũ lại gần rồi vừa chỉ trỏ, vừa hướng dẫn hắn kinh nghiệm xem đá.

Cô nói đủ thứ kinh nghiệm, nào là vỏ thế nào thì thường cho ra ngọc màu gì. Kết cấu vỏ chặt chẽ, độ đục ít, độ trong cao thì thường lõi phỉ thúy ở trong chất lượng cũng sẽ tốt.

Vì Đế Vương Lục vẫn là viên phỉ thúy mà thường được người chơi ngọc thạch ao ước nhất, vì thế, Hạ Minh Nguyệt chọn đều nhắm vào loại ngọc này mà chọn, biết đâu lại có may mắn sở hữu nó thì sao? Chơi vui nhưng có quà lớn tất nhiên vẫn thích hơn.

Dù sao đã tới đây, nếu tiêu ít hơn 1, 2 tỉ thì chỉ sợ sẽ bị mang tiếng keo kiệt, lần sau hội được tổ chức sẽ không được mời nữa. Tất nhiên, việc thắng lợi lãi cả chục, thậm chí cả trăm tỉ cũng không ai bảo gì, miễn là trước đó, họ đã bỏ ra nhiều tiền để mua đồ và ăn chơi là được.

Dương Tuấn Vũ nhìn mọi người sờ sờ, dùng cả kính lúp và đen pin soi soi, chiếu chiếu, thấy rất hay ho, hắn cũng ngứa tay ngứa chân muốn thử, nhưng mà cô gái này mặc dù nói chơi cho có, nhưng lại cũng rất ham mê, mãi hơn 20 phút, sờ mó 7 viên đá, tới viên thứ 8 cố mới nhớ ra còn hắn tồn tại phía sau.

Hạ Minh Nguyệt cười cười xin lỗi, rồi nói:

- Được rồi, anh thử một chút xem, biết đâu số anh gặp may, lại tìm được viên đá siêu cấp đáng giá thì sao.

- Ừ, để tôi xem thử.

Dương Tuấn Vũ cầm theo cái đèn và cái kính lúp, cũng học như ai, soi soi, chiếu chiếu, rồi soi mãi chiếu mãi, thấy ngoài chút màu xanh của lớp vỏ tỏa ra thì chẳng còn cái gì nữa.

Hắn lấy tay sờ sờ, vừa sờ vừa nghe mấy người bên cạnh luyên thuyên, bàn luận về một tảng đá bên đó.

Hết hứng thú với tảng đá này, hắn tặc lưỡi một cái, vừa định rút tay lại thì cảm nhận được một chút kỳ quái. Nhưng cảm giác này trôi qua rất nhanh, nó chỉ như một cơn gió mát nhẹ thổi qua, khiến hắn không quá chú ý. Trong đầu thoáng hoài nghi một chút nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.