Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 345: Chương 345: Nhiệm vụ mới. Lên đường




Carter nheo mắt, hắn gằn giọng nguy hiểm:

- Mày biết mày vừa làm điều gì chứ?

Vẫn cái giọng khàn khàn ấy, Black bình tĩnh nói:

- Tất nhiên, tôi chính là vừa thắng ông khu vui chơi nhỏ này, được rồi, là người làm ăn lớn, đừng có vì mấy cái máy chơi game mà quỵt nợ chứ? Nếu bí quá thì nói một tiếng, tôi sẽ thuê ông và nhân viên làm chân bảo vệ.

- Mày!!!

Carter trợn mắt, hắn run run chỉ tay về phía Black, trong lòng hắn đang cực kỳ phẫn nộ, cảm giác hắn như một quả bom đang chuẩn bị nổ tung vậy.

- Tôi làm sao? Chơi thua định quỵt nợ thì nói ra. Ở đây toàn anh em cờ bạc cả, tôi nghĩ ai cũng cảm thông với chủ tịch, à không giờ đã không còn là chủ tịch Foxwoods nữa rồi.

Nhưng cảm thông là một chuyện, nợ nần không nên dính dáng tình cảm vào đây, có phải trước mặt hàng ngàn người và hàng triệu người đang xem trực tiếp từ khắp nơi trên thế giới ngài Carter muốn mình bị gán mác “kẻ nuốt lời” không? Nếu vậy chỉ sợ sau này làm gì, kinh doanh ra sao thì cũng sẽ bị mọi người nói lời không hay thôi.

- Khá lắm. Luci, cô đưa cho hắn giấy tờ của sòng bạc.

- Chủ tịch!

- Điếc à! Mau đưa. Sau đấy cô cũng cút khỏi đây đi.

Cô gái cắn răng, nước mắt nhòe đi, tay cầm bản hợp đồng đưa cho người đàn ông này.

Black nhìn lên bản hợp đồng chuyển nhượng công ty đã có chữ ký của Carter cùng một số thành viên hội đồng quản trị thì gật gù và cũng nhanh chóng ký tên, sau đấy hắn cười nói:

- Vậy cảm ơn ngài rồi. Ừm, Cô là Luci phải không?

Luci đang lau nước mắt, nghe hắn gọi vậy thì gật đầu:

- Có chuyện gì sao?

- Cô đang mất việc? Có định hướng gì chưa?

- Tôi...

- Được rồi. Nhìn cô là biết chưa có việc gì. Thế này đi, cô làm thư ký cho Lily được chứ?

- Cậu...

- Đúng thế. Đừng ngạc nhiên. Tôi sẽ thuê cô, sao hả, chê tôi không đủ khả năng sao?

- Không. Ý tôi không phải vậy...

Luci lắc đầu trả lời, rồi cô quay sang nói:

- Chủ tịch Carter...

Trên trán Carter đã nổi đầy gân xanh, hai nắm đấm siết chặt.

Black coi như không thấy, hắn xua tay:

- Hắn không phải chủ tịch của cô từ khi hắn nói đuổi cô đi rồi. Tốt lắm. Giờ thủ tục đã hoàn tất. Xin thông báo với mọi người: Foxwoods Resort Casino tối nay xin được phép đóng cửa để dọn dẹp sớm. Mong tất cả quý khách hôm sau lại quay đến đây chơi. Tôi sẽ giảm giá 10% nhân ngày Foxxwoods đổi chủ trong vòng 1 tuần.

- Yeah. Cảm ơn chủ tịch Black.

- Cảm ơn.

- Ngày mai tôi nhất định sẽ tới chơi. Mong thi thoảng sẽ được chứng kiến chủ tịch biểu diễn chút tài nghệ cho anh em tôi học theo.

Black mỉm cười ha hả:

- Được rồi. Cảm ơn. Hẹn gặp lại.

Sau đấy hắn quay sang:

- Ngài Carter, có phải đội ngũ của ngài cũng nên dọn ra khỏi đây không? Nếu ở thêm chúng tôi sẽ

thu 1 ngàn đô / người/ giờ, ngài có muốn ở lại không?

Carter hừ lạnh, hắn gào lên:

- Mày khá lắm, chờ đấy. Đi!

Carter giật áo vest ra ném đi, có lẽ vì nóng, có lẽ vì tức quá hóa điên, hắn nện chân xuống những viên đá nguyên khối mài nhẵn, sáng bóng tới mức có thể dùng để soi gương, chúng đã từng được hắn cất công đi tìm rồi mang về lát sàn. Giờ thì tất cả mọi thứ cứ như ma xui quỷ khiến, là một ông chủ cờ bạc cá cược, thì giờ đây hắn lại mất tất cả trong một vụ cá cược. Đúng là gieo nhân nào gặp quả đấy.

Lily vừa tỉnh lại từ cú sốc, cô lo lắng hỏi:

- Cậu định thuê tôi làm quản lý nơi này thật sao?

Black gật đầu không cần suy nghĩ:

- Đúng thế.

Lily cắn môi hỏi:

- Vì sao?

- Nếu tôi nói đơn giản vì em đẹp, tôi muốn giành tặng nó cho em, em có tin không?

Mặt cô gái xinh đẹp bỗng đỏ bừng, tên này vậy mà lại nói được những lời ngọt ngào như vậy. Cô ấp úng nói:

- Anh ... thật sự nghĩ như vậy?

- Đúng vậy.

Cô vui vẻ bất chợt hôn chụt vào mặt hắn một cái, rồi nói:

- Cám ơn anh. À. Có thể cho em biết tên của anh được không?

Nghe thấy như vậy, Luci cũng dỏng tai lên, cô cũng rất quan tâm tới vấn đề này. Mọi người cứ gọi hắn là Black nhưng đó chỉ là do hắn mặc bộ đồ đen chũi mà thôi, còn tên thật của hắn, chẳng ai biết.

Black quay lưng đi, hắn vẫy tay:

- Trước mắt em chưa cần biết. Cứ gọi tôi như mọi người vẫn gọi. Black – Chủ tịch Black.

Lily gọi với theo:

- Làm sao để liên lạc được với anh?

- Khi nào cần anh sẽ gọi cho em.

Lily tròn mắt ngạc nhiên:

- Anh biết số em rồi?

Black thản nhiên đáp:

- Tất nhiên là không. Anh đâu có phải thánh thần mà cái gì cũng biết. Chẳng qua anh biết số đường dây nóng của Foxwoods, khi cần anh sẽ gọi theo số đó.

- Phì.

Cả hai cô gái đều phì cười, tên này cũng thật vui tính, chẳng biết hắn có nhìn thấy không nhưng hai cánh tay nhỏ xinh đang vẫy vẫy chào hắn.

Black bước ra khỏi khu casino, đi về phía xa rồi biến mất trong biển người tấp nập ban đêm ở Connecticut.

Nhưng hắn không cho người khác số điện thoại thì không có nghĩa không ai biết số điện thoại của hắn. Lúc đang ăn cây kem bên đường, đột nhiên có điện thoại vang lên. Hắn áp vào tai:

- Lão già, có chuyện?

- Không có chuyện thì không được gọi điện tâm sự sao?

- Cút. Đừng có đem mấy lời buồn nôn đấy ra áp dụng với tôi. Nói. Lại có vụ gì?

Đầu dây bên kia, một lão tướng trung tuổi cười lớn:

- Tên khốn Zed. Cậu lại vừa làm loạn cái bang Connecticut lên rồi phải không? Lại còn lên sóng truyền hình trực tiếp. Đừng vội chối, dù cậu có mặc đồ đen thui tôi cũng nhận ra. Không nghe lời ở nhà luyện công lại chạy đi trêu đùa mấy kẻ đó.

Zed thở dài:

- Ở nhà chán lắm, lão già sắp chết, mau nói vào vấn đề chính, nếu không tôi tắt máy, 3... 2... 1

Lão tướng nói gấp:

- Cậu đúng là không coi lãnh đạo ra gì. Được rồi. Nhiệm vụ lần này ở quần đảo Balleny.

- Cụ thể.

- Có phát hiện một số dấu vết của năng lượng không thuộc về trái đất.

- Ý ông là có người ngoài hành tinh?

- Có khả năng như vậy, băng hai cực càng ngày càng tan nhiều, một số bí mật có lẽ cũng theo đó

mà lộ ra. Theo hình ảnh từ vệ tinh chụp gửi về, ở quần đảo Balleny thuộc Nam Cực, đang có dấu hiệu của sóng năng lượng bất thường. Nhiệm vụ của cậu là phối hợp với Shen, cả hai cùng quân đoàn đặc nhiệm Delta mau chóng tới đó thu thập chứng cứ. Tôi tin không chỉ chúng ta mà các quốc gia khác cũng đang lên kế hoạch phái người tới rồi. Vì thế nếu có thể đi trước và tránh những cuộc va chạm không cần thiết khác điều tốt nhất.

- Lão càng già càng lảm nhảm nhiều. Được rồi. Tôi sẽ ngay lập tức tới nơi tập kết, đảm bảo trong 2

ngày sẽ có mặt ở Nam Cực.

- Tốt lắm.

Lão tướng quân không những không trách kẻ này vô lễ mà ngược lại, tính cách côn đồ của hắn khiến ông rất hài lòng, đã là lính là phải như vậy, chứ không như mấy tên mang danh lính lại ngồi trong phòng mát, suốt ngày chỉ tay năm ngón, gặp kẻ dưới là hạch sách, gặp kẻ trên là cun cút cụp đuôi như chó.

Nhưng bất mãn không có nghĩa là ông có quyền dẹp sạch chuyện này. Đành làm đến đâu hay đến đó thôi. Đối với ông, việc đem lại lợi ích của đất nước chính là thứ ông quan tâm nhất, còn chuyện khác ông không rảnh giải quyết nhiều như vậy.

Thoáng thở dài một hơi, ông vứt mấy cái suy nghĩ vẩn vơ khỏi đầu, điện thoại tiếp tục được bấm một dãy số mật, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, giọng nói kẻ này như một cỗ máy không tình cảm:

- Alo. Thủ trưởng Nick Johnson! Shen nhận lệnh.

- Nhiệm vụ ở quần đảo Balleny thuộc Nam Cực, có....

Lão tướng tiếp tục truyền đạt lại giống như nói với Zed, chỉ khác ở chỗ Shen rất nghiêm túc nhận lệnh chứ không chửi bới ông như tên kia. Tuy vậy, tên Shen này lại chỉ cho ông cảm giác của một người lãnh đạo đối với một kẻ cấp dưới, còn với Zed thì có chút gì đó thiên vị, cảm tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.