Thấy hai đứa nhóc coi mình như không khí lao vào đánh nhau thì Vô Diên nhướng mày, một lời không nói liền vung tay trói hai đứa thành hai cái bánh chưng rồi ghim chặt luôn vào ghế.
Dương Tuấn Vũ cảm giác những sợi dây mây này trói mình không biết có bao nhiêu chắc chắn, nhưng gồng người đủ kiểu, Ki cũng xuất hiện nhưng đều là vô phương cử động. Thấy vậy hắn liền thu hồi toàn bộ, cả người thả lỏng, hắn biết đã chọc điên lão già này rồi.
Dương Tử giờ mới nhớ ra mình còn đang ở trong phòng của sư phụ, cô cúi đầu:
- Xin lỗi sư phụ.
- Tốt lắm. Hai đứa ngươi đi theo ta.
Nói thì nói vậy, nhưng Dương Tuấn Vũ và Dương Tử chính là bị trói kéo vào trong một gian mật thất.
Trên đường đi, Dương Tuấn Vũ theo bản năng đánh giá xung quanh, hắn thấy nơi này không giống như nơi giam giữ lắm. Từng bậc thanh đều được lau dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Sau một quãng không ngắn, con đường hẹp liền đổ vào một khoảng không gian không quá lớn. Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, hắn thấy nơi này có hai căn phòng.
Căn phòng ngoài có một chỗ để chứa bàn trà tiếp khách, phòng trong dường như là phòng của một cặp vợ chồng.
Cởi trói, ném cả hai đứa xuống đất, lão Vô Diện liền đứng nhìn một bức tranh treo tường.
Dương Tử sau khi vào phòng này rõ ràng cô cùng ngoan ngoãn, mọi động tác, tư thế đều như thục nữ, đôi mắt đẹp mang nỗi buồn khó giấu nhìn quanh một lượt rồi đứng bên cạnh sư phụ nhìn bức tranh tới xuất thần.
Dương Tuấn Vũ đánh giá một hồi thì nhận ra có gương và đồ trang điểm, bên kia có hai bộ quần áo dài của nam và nữ nhân theo phong cách cổ xưa, nhìn như đồ cổ trang. Thấy hai người kia từ lúc vào phòng một câu cũng không nói, chỉ đứng ngây ngẩn ở đấy thì lòng tò mò nổi lên, hắn nhẹ nhàng từng bước đi tới.
Khi nhìn thấy bức tranh thì hắn ngạc nhiên, bức tranh này vẽ cũng quá không có tâm, ngoài thân hình đẹp thì gương mặt lại không vẽ chút nào. Người yếu tim chỉ sợ sẽ bị dọa chết.
Vô Diện phong chủ đầu không quay lại mà nói:
- Ngươi có phải rất ngạc nhiên?
Dương Tuấn Vũ thật thà, có sao nói vậy. Hắn đã nhận ra người này không có ác ý, trong lòng không khỏi buông lỏng một chút.
- Đúng vậy. Hai người này là ai?
- Là cha mẹ ta.
Không đợi lão giả nói, Dương Tử ở bên đôi mắt đã ửng đỏ, thấp giọng nói.
Dương Tuấn Vũ không nói gì nữa, hắn không khỏi nhìn bức ảnh thêm mấy lần, đây là lần đầu hắn nhìn thấy hình ảnh của cha mẹ mình. Trước có chút ký ức trong giấc mơ nhưng mọi thứ đều rất mờ nhạt.
Vô Diện không bất mãn vì hắn không đáp lại, chỉ gật đầu nói:
- Vô Diện Sơn chính là do hai người bọn họ sáng lập. Sở dĩ lấy tên như vậy tất nhiên không phải bọn họ không có mặt mũi mà là cả hai đều là cao thủ tinh thông dịch dung, tất cả mọi người đều không ai biết gương mặt thật của họ. Vì thế bức tranh này thay vì vẽ lại một gương mặt giả chi bằng không vẽ mặt là tốt nhất.
Dương Tuấn Vũ mặt đầy mộng bức, cha mẹ hắn chẳng nhẽ quá xấu xí nên luôn phải dịch dung?
Nếu hai người nào đó nghe được con mình mắng họ xấu xí thì có khi liền lập tức bị khí huyết công tâm phun ra mấy ngụm máu.
Vô Diện như chìm trong hồi ức, hắn thở dài:
- Ài, ngày đó hai người một tay nhất lên phong vân, không kỷ lục nào không phá bỏ, là thiên tài vạn năm khó gặp, không chỉ là ở Việt Nam mà còn là trong giới võ đạo cả thế giới. Vậy mà một lúc liền xuất hiện hai thiên tài, đã vậy họ còn kết thành vợ chồng. Khi đó ai cũng nói họ phối hợp với nhau chính là cao thủ đứng đầu võ lâm. Điều này dẫn tới danh vọng cực lớn nhưng kèm với đó là không ít kẻ ghen ghét. Ài. Người tài luôn vậy.
Có lẽ chính họ cũng rất bất đắc dĩ, nên có lần đã nói với ta, hai người thực ra chỉ truy cầu một cuộc sống tự do tự tại, cùng nhau sinh con, chăm sóc nó lớn, chồng làm trồng trọt chăn nuôi, vợ thêu thùa may vá.
Dương Tuấn Vũ cũng thở dài cảm khái, điểm này có lẽ chính là di truyền a, hắn cũng chỉ muốn một cuộc sống êm ấm, bình dị với một vợ, à không, hai vợ thôi có được không?
Nhưng bỗng giọng của Vô Diện chợt có chút kích động, hắn nắm chặt tay tới mức phát ra tiếng răng rắc nói:
- Nhưng trong thời buổi loạn lạc, đất nước sau chiến tranh cực kỳ hư nhược, bốn bề đều luôn trong tình trạng chỉ cần một kích thích nhỏ cũng bùng nổ chiến tranh. Mà như thế, chắc chắn Việt Nam sẽ vạn kiếp bất phục. Dân và quân ta thực sự rất mệt mỏi rồi.
Hiểu lẽ đó, hai người quyết định cùng Lão Thống Soái trong bóng tối thành lập một tổ chức ngầm chuyên chịu trách nhiệm giải quyết nhưng nhiệm vụ không quang minh chính đại. Và Quân Đoàn Tối Mật liền ra đời. Khi đó, ngoài ta ra còn có Doãn sư đệ là hai người đầu tiên gia nhập Quân Đoàn.
Sau này, danh tiếng quân đoàn lên cao, càng có nhiều người xin gia nhập. Vì hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ có tính thiết yếu cực cao nên Quân Đoàn Tối Mật nhanh chóng trở thành một thế lực cực lớn, thậm chí, nhiều kẻ còn lo sợ Quân Đoàn này làm phản lật đổ chính quyền.
Kẻ tốt thì hiếm mà xấu xa thì quá nhiều. Danh tiếng Quân Đoàn lên cao chính là danh tiếng của đại ca và đại tẩu cũng lên như diều gặp gió, người gặp người kính, người gặp người nịnh.
Khi đất nước được yên ổn, hòa bình bắt đầu bền vững, lúc đó mạng sống đã không còn bị đe dọa, nhiều kẻ bắt đầu bị tiền tài, địa vị, vinh hoa phú quý che mắt chó. Chúng tìm mọi cách để kéo hai người xuống vũng bùn. Nếu chỉ một vài kẻ cũng không sao, nhưng đáng hận là trong ứng ngoài hợp, trong bộ máy chính quyền lúc đó Lý gia, Trần gia và Nguyễn Gia, cả ba nhà đều đỏ mắt vì cái chức Tổng Tư Lệnh mà hai người quản lý.
Kết hợp với lũ âm hiểm bên trong căn cứ, bọn chúng liền âm mưu lập ra một cái nhiệm vụ cấp SSS đi tìm một vật được coi là trấn bảo trị quốc từ thời các vua chúa thời phong kiến truyền tới nay. Dù giờ không còn chế độ phong kiến nhưng mọi người vẫn coi nó như một thứ đại biểu quốc gia.
Mà cái đồ chơi Ngọc tỷ (dấu ấn của vua thời phong kiến) đấy lại bị lũ quân đội Pháp cướp đi từ mấy chục năm rồi. Vốn dĩ có thể bàn bạc với bên kia mua lại với giá cao cũng được, nhưng không ngờ bọn này còn có một chân với bọn lính Pháp đào ngũ, nói là thứ này đang được bán ở chợ đen.
Khi đó ta và Doãn sư đệ đang đi làm nhiệm vụ khác không có mặt, mà các cao tầng khác lại không đủ năng lực, vì thế cả hai đã rời đi tìm Ngọc tỷ.
- Sao không phải là một người?
Nghe Dương Tuấn Vũ nói thế, Dương Từ trừng mắt:
- Cha mẹ xưa nay đi đâu cũng có đôi có cặp.
- Ồ. Thật ngưỡng mộ.
Vô Diện giải thích thêm:
- Họ được đặt mật danh là Hắc Bạch Song Sát. Hắc Phong – Bạch Tích là tên hai người.
“Quá ngầu rồi” Dương Tuấn Vũ thầm giơ ngón tay cái cho cha mẹ mình. Hắn đây chính là rất ngu khoản đặt tên a. Ngay cả sản nghiệp Thịnh Thế, các công ty con cũng đều là từ tiếng Việt dịch sang tiếng Anh.
- Hai người sau khi đi thuận lợi mang được Ngọc tỷ về nước. Sau đó không bao lâu thì hạ sinh một đứa con trai. Nhưng nhân lúc đại tẩu sức khỏe sau sinh suy nhược bọn chúng lập hội chặn đường truy sát hai người. Trong lúc bất đắc dĩ đành giấu ở một góc kín gần một ngôi chùa. Lần đó hai người diệt sát toàn bộ hơn 20 tên sát thủ hàng đầu, nhưng cũng là bị thương nặng. Mà biết tin này, bọn kia chẳng những không sợ lại càng là nhân cơ hội họ trọng thương truy sát khắp nơi.
Ta và Doãn sư đệ khi đó vừa về thì hay tin liền tức tốc đi cứu, một lần đó chính là giết thêm hơn 30 người. Nhưng vết thương của đại tẩu và đại ca càng trở nặng, họ sau khi về còn chưa kịp nói ra tung tích đứa nhỏ đã ngất đi. Hơn một tuần sau mới tỉnh lại thì khi quay về nơi đó đã không thấy con, hỏi trụ trì ngôi chùa cũng không thấy. Cả hai như người mất hồn đi tìm con trai khắp nơi, chẳng còn tâm trí quản lý Quân Đoàn vì vậy liền giao cho ta và Doãn sư đệ phụ trách.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn đi hỏi lão trụ trì ngày đó chẳng phải là không có ai tới tìm mình nên mới giao cho một cặp vợ chồng trẻ không thể sinh con mang về nuôi sao? Chỗ này rõ ràng còn uẩn khúc. Nghĩ tới một khả năng, hắn liền hỏi:
- Tên ngôi chùa đó là gì?
Vô Diện dường như không úy kị liền nói:
- Chúa Phúc Lâm Thiền Viện ở Yên Phú.
- Kỳ quái …
- Có gì kỳ quái?
- Không có gì.
Hắn lắc đầu, liền rơi vào trầm tư, rõ ràng mình điều tra là ở Thanh Sơn Thiền Viện ở Nam Hà mà.
Nhưng cha mẹ không thể nhớ nhầm được. “Chẳng lẽ có người chuyển mình đi?” Càng nghĩ hắn lại càng thấy khó hiểu. Nếu hai người tới Thanh Sơn Thiền Viện thì chắc chắn sẽ hỏi được thông tin của mình rồi, như vậy chứng tỏ có người muốn tách hắn và cha mẹ ra? Kẻ này rốt cuộc là ai, có mục đích gì?
Dương Tuấn Vũ đoán kẻ này nhiều khả năng không có ác ý, nếu không chỉ sợ đã không có Dương Tuấn Vũ mình đang đứng ở đây nói chuyện. Bởi vì, thay vì để con của hai người sống thì cho một đao chết tươi có phải êm chuyện, đỡ sau này mất công lo nghĩ bị trả thù?
Rồi bỗng hắn chợt nghĩ về kiếp trước, bản thân là người luôn đối mặt với sự đen đủi, thất bại, tới khi đến lúc chết cũng không biết rõ xuất thân của mình, trong đầu vẫn cứ nghĩ cha mẹ bị tai nạn xe chết. Cái chết của hai người liệu thật sự là do vô tình bị tai nạn xe?
Vô vàn câu hỏi hiện ra khiến suy nghĩ của hắn loạn hết cả lên.
Nhìn sang phía bên cạnh, hắn bất chợt hỏi:
- Sau đấy thì thế nào?
Tới giờ phút này không chỉ Vô Diện mà cả Dương Tử đã chắc chắn người này là con trai của Hắc Bạch Song Sát, nhìn thái độ của hắn rõ ràng đang rất kích động. Nếu không phải người thân thì sao cần quan tâm tới chuyện này?