Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 507: Chương 507: Thiên Tài và Phế Vật




Tuyết Yên về đến nhà thì trời đã khuya, cô đặt túi xách qua một bên rồi liền chạy qua căn cứ gần nhà vùi mình vào luyện tập.

Mọi người đều đã chuyển qua khu căn cứ ở Yên Phú, chỉ có cô và Hoàng Phi Hồng không thể rời đi nên mới hay qua đây luyện tập.

Tuy ở đây đồ đạc đa số đã chuyển đi, nhưng Vân Tú vẫn để lại những thế hệ máy thứ nhất ở lại cho hai người tập luyện. Dù sao cả hai cũng mới bước vào thế giới võ đạo chân chính, thành tựu chưa có bao nhiêu. Hoàng Phi Hồng dù sao cũng là đàn ông, chưa kể hắn bao nhiêu năm này đều là một thân đánh đấm mà nên, vì thế tiến bộ có nhanh hơn Tuyết Yên không chỉ một vài phần.

Nhưng, cô gái nhỏ này lại là một kẻ có trái tim kiên cường, cố chấp không kém. Nếu so về độ chăm chỉ, Dương Tuấn Vũ cũng có phẩn không bằng.

Mồ hôi đổ ra như tắm, chiếc áo phông đã ướt sũng bó sát vào người lộ ra vóc dáng lồi lõm mị hoặc, nhưng cô không quan tâm, nắm tay nhỏ nhắn được bọc mấy lớp vải trắng vẫn đang tung ra những cú đấm vào bao cát.

- Bụp bụp…

Theo như lời chị Vân Tú nói, cửa thứ nhất cần vượt qua chính là rèn luyện thể chất tới cực hạn, tiếp tới là tăng cường sức mạnh giác quan, cao hơn là luyện tập ra một loại sức mạnh kỳ dị tên “Ki”.

Cửa này so với cửa kia đều là khó khăn không chỉ gấp đôi, nhưng cửa đầu tiên bao giờ cũng là cửa khiến người ta dễ dàng nản lòng thoái chí nhất. Vì … thể chất tăng lên cần một quá trình rất dài và chậm rãi, thay đổi rất khó nhận ra trong vài ngày, vài tuần, thậm chí vài tháng.

Cũng may, trong quãng thời gian này không chỉ có mình cô điên cuồng luyện tập, ở phía xa xa vẫn còn có một tên điên khùng hơn cô. Lúc nào cô tới thì đều có một kẻ đang đỏ mắt tay đấm, chân đá huỳnh huỵch vào bao cát, vào khung sắt. Điều này khiến cô ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ hắn không thấy đau?

Nhưng khi nhìn vào đôi tay hắn thì cô biết mình đã sai, đôi băng tay vải không hôm nào không thẫm máu tươi, cô giật mình cảm thán, kẻ này đúng là tập không cần mạng.



Thở hồng hộc sau 30 phút đấm bao cát, Tuyết Yên thở hồng hộc, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, nóng nực khiến nó đỏ lên một tầng, nhìn qua chẳng những không nhếch nhác mà còn có một phong

thái xinh đẹp.

Đứng thở một hồi, cô ngồi xuống cái ghế tựa dài ở sát tường. Được một lát, Hoàng Phi Hồng cũng đi qua, hắn ngồi xuống, hơi thở có chút dồn dập nhưng rất nhanh trở về bình thường. Hắn đang nghĩ lại một chút các chiêu thức mình tập luyện khi nãy thì thấy có một chai nước giơ ra trước mặt.

Hắn không khách sáo, vươn tay cầm lấy rồi nói một tiếng “Cảm ơn”.

- Không có gì.

Tuyết Yên nghĩ nghĩ tò mò hỏi:

- Cậu luyện tập vì điều gì?

Hoàng Phi Hồng không nghĩ liền đáp:

- Vì trở lên mạnh hơn.

- Sao lại cần mạnh hơn?

- Để bảo vệ thứ tôi yêu quý.

Tuyết Yên không hỏi nữa, cô nhận thấy câu hỏi của mình có chút ngốc ngếch, nếu người ta không

có thứ cần bảo vệ thì đi tập võ vất vả, thậm chí sau này còn liều mạng làm gì?

Thấy hắn đang tập trung suy nghĩ gì đó, cô không làm phiền nữa, nghỉ ngơi cũng đã đủ, Tuyết Yên vừa đi được mấy bước thì nghe Hoàng Phi Hồng hỏi lại câu vừa nãy:

- Cô việc gì cần tập luyện? Boss chẳng lẽ không đủ để cô cảm thấy an toàn sao?

Hoàng Phi Hồng sau mấy tháng gia nhập thì đã biết được không ít chuyện, ví dụ như Elise là vợ của Boss, còn cô gái trước mặt này là em gái Boss. Nghe mối truyền kỳ về Boss và Elise cùng nhau vào sinh ra tử, hắn cũng không thắc mắc.

Nhưng cô em gái này Boss cũng cho vào tổ chức, một cô gái xinh đẹp như thế chẳng phải nên có một cuộc sống an nhàn hay sao? Nếu là hắn, hắn sẽ không để em gái hay vợ mình dấn thân vào nguy hiểm, trên con đường truy cầu võ đạo, sinh tử khó đoán, ai biết ngày mai mình còn sống hay không?

Tuyết Yên không quay đầu lại mà nói:

- Anh ấy thực sự mang trên mình quá nhiều gánh nặng rồi. Tôi muốn giúp anh ấy, dù chỉ một chút

cũng được.

Nghe vậy, Hoàng Phi Hồng không khỏi nhìn thêm cô gái này vài lần, theo như lời cô ta nói thì dường như việc cho em gái mình vào tổ chức, Boss cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Thấy cô ta khác hẳn với những người cô tiểu thư đỏng đảnh, chỉ hận không được bao bọc, vui chơi nhiều hơn người khác chứ làm gì có chuyện chịu vất vả, đau khổ, thậm chí là cả mạng sống vì anh trai mình, Hoàng Phi Hồng hảo tâm lên tiếng:

- Trước khi luyện tập, cô nên thành thạo cách điều chỉnh nhịp hô hấp đi đã. Có như thế mới nhanh chóng tiến bộ được.

Tuyết Yên hơi ngạc nhiên, cô gật đầu:

- Cảm ơn.

- Không có gì.

Nói xong hắn cũng đi về phía khu tập tạ, 180Kg được hắn cắn răng, tay nổi gân xanh, cố gắng đẩy lên từng nhịp từng nhịp.

Tuyết Yên nhớ lại lời chị Tú Tú nói: “Tầng một quan trọng nhất là tìm cách hài hòa giữa nhịp thở và vận động.” Tuyết Yên nghe vậy tất nhiên hiểu vai trò quan trọng của cách thở, nhưng mà cô lại hấp tấp không tập từng bước mà cố gắng một lúc tập cả hai và dung hòa bọn chúng cùng một lúc.

Tuyết Yên không tiếp tục ra tập nữa, cô ngồi lại, hai chân xếp bằng trên ghế, toàn bộ tập trung vào cách điều chỉnh nhịp thở.

Tuy phương pháp thở đã được đề cập, nhưng mỗi người có dung tích thở khác nhau, tất cả là do cơ địa khác nhau: thể tích phổi, thể tích cơ hoành, thể tích lồng ngực … đều khác biệt. Chính vì vậy, dù là số lần hít vào thở ra giống nhau nhưng thời gian hít vào để đầy khí và thở ra để trục xuất khí ra ngoài lại là khác nhau.

Trong quãng thời gian hít vào và thở ra đó, mỗi người phải tự cảm nhận được thời điểm phù hợp nhất của mình, chỉ có tại đó, thể tích lưu thông trong phổi mới thích hợp để sinh ra lực đạo mạnh mẽ nhất.

Tuyết Yên là người thông minh và đặc biệt nhạy cảm, chỉ sau gần 5 phút hít thở cô đã tìm được điểm phù hợp nhất, sau đó dùng 30 phút để thành thục sở dụng nó theo ý muốn. Tiếp đến, cô bắt đầu kết hợp từng động tác từ đơn giản, nhẹ nhàng tới phức tạp, nhanh và mạnh.

Sự tiến bộ của cô khiến Hoàng Phi Hồng ở bên kia cũng giật mình không thôi, suýt chút nữa hắn làm rơi tạ vào chân mình. Hắn cười khổ:

- Đúng là người làm cả đời, kẻ trong thoáng chốc a.

Hắn tự nhận thiên phú võ học của mình không bằng cô gái có vẻ ngoài mềm yếu này, và hắn cũng biết chắc chắn không có mấy người là thiên tài như cô ta.

Hoàng Phi Hồng nói không sai, Dương Tuấn Vũ được Triệu Cơ giảng giải kỹ lưỡng cũng cần hơn 1 ngày để cảm nhận ra sự thích hợp trong hô hấp, sau đó mất 3 ngày để thành thạo nó, và 1 tuần để bắt đầu áp dụng chúng vào các động tác.

Vân Tú thiên phú cao cũng không hơn Tuấn Vũ bao nhiêu, Hoàng Phi Hồng lại càng không bằng, thời gian mỗi giai đoạn đều nhiều hơn Tuấn Vũ không chỉ gấp đôi.

Thế mà cô gái này trong 1 giờ đã hoàn thành xong tất cả mọi thứ, bảo sao kẻ trầm ổn như Quyền Vương tương lai này cũng thất thố như vậy.

Tuyết Yên ngây thơ vẫn không biết mình vừa làm ra thứ kinh người, cô hoàn thành xong tất cả, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ mỉm cười hì hì vui vẻ:

- Cũng không khó lắm.

- Khụ khụ…

Hoàng Phi Hồng lần này đang gập bụng thì hơi nén trong bụng đều theo tiếng ho thoát ra ngoài làm hắn ho càng dữ dội.

Tuyết Yên sợ hãi chạy qua hỏi thăm:

- Có sao không?

Hoàng Phi Hồng xua tay:

- Không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ chút là ổn.

- Thật sự không sao?

- Ừ. Cô cứ tiếp tục đi.

- Ồ.

Tuyết Yên ngây thơ ồ một tiếng rồi quay lại khu tập luyện, tới trước bao cát, tinh thần lập tức tập trung, cô nhắm mắt tập trung hít thở, sau đó thuận lý thành chương đánh ra một cú đấm.

- Ục … Ào ào ào.

Cảm giác không đúng lắm, cô mở mắt ra thì thấy cái bao cát … thủng mất một lỗ bằng nắm tay, cát trong đó ào ào chảy ra khiến cô gái nhỏ ngây ngốc một hồi.

Hoàng Phi Hồng vỗ trán, hắn thở dài, trong lòng không khỏi khổ sở, hắn nghi ngờ không biết sau một thời gian nữa có phải sẽ bị cô gái này đánh cho kêu cha gọi mẹ không. “Quyền Vương a, người ta còn xứng hơn mày đấy.”

Nhưng vừa nghĩ thế, hắn lập tức không cam lòng. Trên đời này không có thứ gì cho không, ngay cả thiên tài nếu lười biếng cũng chẳng khác gì phế vật, còn phế vật mà cố gắng thì nhất định có ngày đổi đời. Hắn biết mình tài năng thiên bẩm chẳng có là bao, thành tích từ xưa tới nay đều do hắn gian khổ luyện tập mà có được. Chính vì thế, sau một chút cảm khái, tâm tình hắn đã bình tĩnh hơn. Nhưng đó là sự bình tĩnh trước khi cơn điên cuồng xuất hiện.

Trong khu căn cứ nhỏ có chút cũ kỹ, hai người vô hình coi nhau làm động lực để cố gắng.

Tuyết Yên sau khi chuyển qua bao cát mới, hiện tượng thủng liên tiếp xảy ra khiến cô buồn bực không thôi, cô rõ ràng mới chỉ thuận tay đánh ra một cú thôi mà, lực đạo còn chưa xuất bao nhiêu nha, thế nào đã thủng cả đám rồi?

Ngay cả cái bao cát cuối cùng ở gần Hoàng Phi Hồng cũng bị cô đấm thủng, Tuyết Yên dường như nhận ra có vẻ không phải do bao cát cũ quá nên hỏng mà là lực đạo của cô có chút cổ quái.

Cô nghi hoặc quay sang thử các bài tập luyện khác, nhưng cô giật mình nhận ra, … dường như hôm nay mọi thứ đều … thật dễ dàng nha.

Tới khi cô dùng sức thử nâng tạ, … 80 Kg … 100 … 150 … 200 Kg… điều này khiến không chỉ mình

cô mà Hoàng Phi Hồng tròng mắt trừng ra cũng sắp rớt rồi.

Tuyết Yên thẫn thở gãi gãi đầu, cô không chắc chắn lắm hỏi:

- Dường như tôi … hoàn thành xong … thế hệ máy thứ nhất rồi?

Hoàng Phi Hồng như người mất hồn, hắn gật đầu theo bản năng.

- Không thể nào …

Tuyết Yên kinh ngạc không thôi, cô cuống quýt chào hắn mấy câu sau đấy chạy về nhà định kể với chị Vân Tú nhưng chợt nhận ra chị đi công tác chưa về.

Vui vẻ không biết phải làm sao, cuối cùng chợt nhớ ra, mở laptop gọi webcame cho chị.

Khi biết được tin tức, Vân Tú cũng giật mình không thôi, cô đành nói Tuyết Yên nên luyện tập thành thục thêm một thời gian, đợi cô cuối tuần đi công tác sẽ về kiểm tra, nếu đúng sẽ cho cô lên máy thế hệ 2 để luyện tập.

Hai chị em ríu rít một hồi nữa mới luyến tiếc chào nhau, dù sao, thời gian cũng đã không còn sớm nữa.

Nằm lên giường, Tuyết Yên còn cứ nghĩ mình đang mơ, cô lúc cười lúc lại ngây ngô, nhìn thật đáng yêu hết mức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.