Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 147: Chương 147: Tình hình nguy cấp. Biến cố bất ngờ




P/s: Cảm ơn bạn Anhcodon đã Đề cử 2 Nguyệt Phiếu. Mong được các bạn đọc và ủng hộ truyện nhiều hơn. Nếu thấy hay anh em nhớ share và vote điểm cho truyện nhé.

….

Ngày 15/1/2010, sự kiện bê bối hối lộ lớn nhất nước Anh từ trước đến nay được công khai trước ánh sáng. Tập đoàn xây dựng lớn thứ ba cả nước, lớn thứ 12 thế giới – Thames, đã lên tiếng xin lỗi người dân và khách hàng của mình.

Hôm nay là chủ nhật, ngồi ở nhà vắt chân lên xem thời sự, Dương Tuấn Vũ vừa ăn nho vừa mỉm cười. Hắn tin rất nhanh con cá sẽ tự lọt lưới.

Không đến 5 phút, điện thoại của hắ vang lên, Vân Tú cười vui vẻ nói:

- Không ngoài dự đoán của chủ tịch, ngài Justin đã liên lạc lại với chúng ta. Họ hy vọng chúng ta có thể có mặt tại trụ sở của Thames sớm nhất. Ông ta cũng nói thêm rằng mọi vấn đề đếu có thể đàm phán.

- Tốt lắm, tôi cũng đã xin nghỉ thêm 3 ngày rồi, chị mau chóng đặt vé máy bay đi, chúng ta sẽ tới Anh.

- Hì hì. Tôi cũng đã sớm biết rồi, vì thế đã đặt trước, 2 tiếng nữa cất cánh, chủ tịch có đi luôn không?

- Ồ. Tốt lắm. Tôi sẽ đi ngay.



Dương Tuấn Vũ rất vui vẻ, hắn nhanh chóng cùng Vân Tú đi công tác. Hơn nửa ngày sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay London, hai người mới nhận ra là Thames còn cho cả nhân viên đón. Họ nhanh chóng theo đoàn xe tới trụ sở của tập đoàn.

Trong phòng hội nghị, không khí bao trùm cảm giác đau thương, mệt mỏi, thất vọng và phẫn nộ. Khi hai người Dương Tuấn Vũ đi vào, họ mới ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra một tia hy vọng.

Phó chủ tịch Burgy, hiện tại đang giữ chức chủ tịch tạm thời, ông ta nói:

- Xin chào hai vị khách quý. Các vị cũng nghe và nhìn thấy tận mắt rồi đấy, hiện tại chúng tôi đang rất cần nguồn lực trợ giúp để kéo công ty lên. Không thì phá sản cũng chỉ là chuyện nay mai. Chưa kể kẻ thù số một của chúng tôi – Birmingham cũng đã rục rịch muốn mua lại tập đoàn rồi. Không biết các vị có cao kiến gì, chúng tôi rất cảm kích.

Dương Tuấn Vũ tự tin nói:

- Cảm kích thì không cần. Thực ra như lời ngài Justin đã nói lại với mọi người đó. Tôi muốn mua 50% cổ phần của Thames. Ừm. Chắc bây giờ giá cổ phiếu cũng tụt xuống tận đáy rồi. Không biết còn xứng với số tiền của tôi đưa ra không. Nhưng mà vì tôi cũng có chút cảm tình với tập đoàn, vì vậy sau khi nhận lời mời của ngài Justin tôi đã ngay lập tức bắt chuyến bay sớm nhất tới London rồi. Tôi tin các vị thấy tôi rất đủ thành ý.

Mọi người đều thở dài, đúng là sa cơ lỡ vận, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Họ cũng chẳng còn cách nào khác cả, ai cũng muốn nhân cơ hội này mua lại tập đoàn, nhưng mà nơi đây toàn là những lão thành của công ty, không ai muốn thành quả, danh tiếng mình xây dựng cả đời chôn vùi trong bụng người khác. Chỉ có riêng tập đoàn Thịnh Thế này là muốn “hợp tác”, mọi thứ vẫn sẽ giữ nguyên, tên công ty cũng được đảm bảo. Quan trọng nhất là họ có cơ hội làm lại lần nữa. Chưa kể Thịnh Thế Tourism and Marine còn có dự án trị giá 10 tỷ $, chỉ duy nhất họ chịu ký hợp đồng vào khoảng thời gian khó khăn này.

Burgy và Justin đều chán nản, họ biết tập đoàn hiện tại chẳng có một chút ưu thế gì để mặc cả. Burgy lên tiếng:

- Nếu cậu muốn 50% cổ phần cũng được, nhưng cậu phải giữ lời, không được thay đổi tên và thương hiệu công ty, dự án Poseidon đó phải do chúng tôi tiếp nhận, và cậu vẫn cần trả phí dù là ông chủ. Tuy nhiên chúng tôi cũng chấp nhận giảm đi 50% chi phí, các vị chỉ phải trả 5 tỷ $. Cậu thấy thế nào?

- Lần đầu tiên tôi thấy công ty lại đòi tiền ông chủ. Các vị yên tâm, nếu như tôi nhận 50% cổ phần cũng chính là chủ tịch của các vị đúng không? Nếu đã là chủ tịch thì dự án của tôi chắc chắn sẽ để công ty của mình làm rồi. Lương nhân viên tôi vẫn trả như cũ, các dự án nào phải bồi thường, đền bù hủy hợp đồng thì các vị phải tự giải quyết trước. Đổi lại tôi đồng ý không sáp nhận Thames vào Thịnh Thế.

Mọi người họp bàn, rồi cân nhắc đồng ý với hắn. Cổ phần rất dễ dàng được sang tên. Dương Tuấn Vũ cũng không quá áp bách, hắn ngay lập tức đầu tư vào công ty 250 triệu $ (5000 tỷ đồng). Mọi người cũng cảm thấy bớt nhiều áp lực. Toàn bộ doanh thu của họ đã đem đi bồi thường hết rồi.

Dương Tuấn Vũ và Vân Tú rất vui vẻ, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản, thuận lợi đến thế. Hai người cũng giao lại công việc cho Burgy, sau đó bắt chuyến bay về nước.

Ngồi máy bay, Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy lòng mình không được yên, hắn hỏi Triệu Cơ, à, cô nàng này đã sạc pin xong và lợi hại hơn xưa rất nhiều:

- Triệu Cơ này, anh đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu, lần này còn hơn cả mọi khi. Liệu có chuyện gì xảy ra không?

- Hiện tại trên máy bay em cũng không tiện tra cứu thông tin dưới mặt đất, nếu không máy bay sẽ mất sóng liên lạc. Nhưng mà chắc không sao đâu anh.

- Ừm, hy vọng thế.

Dương Tuấn Vũ nói vậy nhưng cảm giác khó chịu này cứ lớn dần hơn chứ không hề giảm bớt, ngay khi xuống sân bay, sóng được kết nối, hắn đang định gọi điện đi thì có cuộc gọi tới, là A Cường:

- Có chuyện gì phải không?

Dương Tuấn Vũ vội vàng hỏi.

- Đúng vậy, không biết vì sao có rất nhiều kẻ cùng lúc tấn công biệt thự của nhà anh. Cha mẹ cậu và Tuyết Yên đều bị bắt đi rồi. Tôi đang đuổi theo chúng.

Những lời này chẳng khác gì sét đánh bên tai, Dương Tuấn Vũ đang chạy đi thoáng cứng đồ người, hắn vội vàng hỏi lại:

- Sao lại có chuyện như vậy, tôi chỉ mới cắt liên lạc nửa ngày thôi mà?

- Tôi cũng không rõ. Bọn chúng không ít hơn 50 người. Tôi nhận ra chúng không phải cùng một bọn nhưng vì lý do gì đó lại cùng làm vụ này. Mọi người bị bắt đi cũng chỉ đợi cậu quay về thôi, cậu nên cân nhắc nghĩ cách cho kỹ, đừng vội vàng chạy đến.

- ** kiếp, anh bảo tôi phải cân nhắc trong khi sự an toàn của họ chỉ dựa trên phỏng đoán của anh à. Lập tức gửi cho tôi tọa độ, tôi sẽ đến ngay.

Vân Tú cũng nghe loáng thoáng được một chút, cô lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì vậy Boss?

- Đừng hỏi gì cả, mau đi theo tôi, trên đường sẽ rõ.

Dương Tuấn Vũ vội chạy xuống hầm để xe của sân bay, sau đó lái chiếc Camry lao vút đi. Hắn chẳng quan tâm mình đang lái xe vượt tốc độ, đồng hồ số hiển thị 120 Km/h. Vì là đường quốc lộ, xe khá thưa, hắn lao đi như không cần mạng sống.

Vân Tú ngồi sau xe biết là người nhà sếp gặp nguy hiểm, cô ngay lập tức thay đồ và chuẩn bị sẵn sàng.

Dương Tuấn Vũ liên lạc với Lau:

- Mau chóng tra cho tôi tọa độ.

- Rõ.

Lau rất nhanh gửi lên màn hình xe tọa độ của 30 chiếc xe Camry đang nối đuôi nhau chạy hướng ra cảng biển Hải Phú.

- Triệu Cơ, ngay lập tức bằng mọi cách em truy cập vào hệ thống camera, kiểm tra xem tình hình gia đình anh thế nào, đồng thời tra lai lịch của bọn chúng,vũ khí…

- Vâng.

Triệu Cơ chỉ mất 30 giây để thu thập tin tức, cô nói:

- Tình hình mọi người trong nhà anh chỉ bị chút thương nhẹ không nguy hiểm. Bọn chúng có liên quan đến rất nhiều người mà anh có thù oán trước đây: Sói Xám, Cá Mập Xanh, Viễn Đông, thậm chí có cả cha của Diệp Minh Châu – Diệp Khang và người của Lý Gia Huy.

- Tại sao bọn chúng lại liên lạc với nhau? Nếu không sao lại trùng hợp cùng tấn công vào một lúc?

- Theo như các thông tin cuộc gọi, tin nhắn.. Bọn chúng trước đây đã là một mối rồi. Chỉ có riêng băng Cá Mập Xanh là được chúng mời đến.

- Khốn kiếp, không ngờ lại là cá mè một lứa. Em có thể khiến chúng mất khả năng điều khiển xe không?

- Có thể nhưng em không được phép.

- Anh cho phép. Em cứ làm đi.

- Mệnh lệnh không được chấp nhận. Nó sẽ gây ra nguy hiểm cho người vô tội.

- Được rồi. Em theo dõi sát chúng.

Dương Tuấn Vũ phóng như bay đuổi theo…

Trên xe, mấy tên ngồi cười nói với nhau:

- Không ngờ chúng ta lại bị một tên nhóc dắt mũi. Cứ nghĩ là bọn Bloodthristy ghê gớm, ai ngờ lại yếu đuối vậy. Có một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch và một con thư ký quèn cũng đủ tiễn chúng xuống địa ngục.

- Đâu chỉ mỗi bọn Bloodthirsty. Đội Babarian trâu bò cũng không phải cũng sấp mặt sao? Tao thấy tên nhóc này không đơn giản.

- Không đơn giản cũng làm được gì? Nó có thế giết được 10 người, nhưng hôm nay thì khác, 51 người chúng ta và còn có cả con tin nữa. Tên này làm việc rất quyết đoán, nhưng mà lại có nhược điểm to đùng mà bây giờ nhờ ngài Lý Gia Huy và Diệp Khang chúng ta mới nghĩ ra. Ài. Bao nhiêu anh em đã chết oan rồi.

- Ha ha. Đúng vậy, chưa kể chúng ta hôm nay còn có “ông trùm” số 3 đi theo nữa. Đảm bảo tên này đã lọt vào thì đừng có ra. Ồ. Tao cũng nghe đồn em thư ký đó rất ngọt nước. Tốt lắm, anh em chúng ta cũng phải vui vẻ một chút trước khi xử nó.

- Mày rất hợp ý tao, chưa kể con em gái tên này cũng là một siêu cấp mỹ nhân. Tiếc là “ông trùm” không cho chúng ta động vào vội.

- Đợi chờ là hạnh phúc. Rồi tất cả anh em đều sẽ được hưởng.



A Cường và Dương Tuấn Vũ gần như đến cùng một lúc. Khi xuống xe, Dương Tuấn Vũ mới thấy anh ta người đầy máu, chỉ băng tạm bợ, mặt tái nhợt. Hắn cũng có chút xin lỗi vì đã trách anh ta. Đúng vậy, đối mặt với một dàn 50 kẻ địch như thế mà chỉ có một mình anh ta cùng 2 tên lính quèn cảm tử. Chắc chắn hai tên kia đã đi đời rồi, A Cường còn sống mà báo tin cho hắn và đuổi theo đến tận đây đã là không đơn giản. Hắn nói:

- Tình hình thương thế của anh không thể tiếp tục chiến đấu. Anh nên quay lại xe đi.

A Cường mặt tái trắng, hắn cười lắc đầu nói:

- Tôi đã hứa bảo vệ gia đình cậu mà lại xảy ra chuyện như vậy chính là do tôi thất trách. Chưa kể trong số bọn chúng cũng có người của băng Cá Mập Xanh. Chính tôi đã làm liên lụy cậu. Cậu không phải quan tâm đến tôi. Tôi cũng sẽ không làm vướng chân hai người.

Dương Tuấn Vũ biết hiện tại cũng không có nhiều thời gian, hắn gật đầu cảm tạ sau đó ba người nhanh chóng áp sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.