Dương Tử cũng không vì thái độ bề trên của hắn mà tức giận, cô biết tình hình đang rất nguy cấp, vì thế nói ngắn gọn mấy câu:
- Trong lúc cả đoàn theo tín hiệu của báu vật mà đuổi theo, nhưng giữa đường lại bị đám người bịt mặt này mai phục, chặn lại ở đây, bọn chúng không nói hai lời, lập tức lao vào chém giết.
Quân ta tổng cộng gồm hai nhóm có 60 người, nhưng do bị tập kích đã hi sinh mấy 16 người, giờ này chỉ sợ còn không quá 30. Tôi lập tức qua đó, anh đừng tập làm anh hùng, mau rời đi. Chỗ này không phải nơi anh nên tới.
Đi được mấy bước, Dương Tử không quay đầu lại mà chỉ nói:
- Hành tung hai người chỉ sợ đã bị chụp lại, cũng may còn thông minh biết ngụy trang... Ừm, khối lập phương đó nếu rơi vào tay anh cũng còn hơn đám người kia. Nhưng, tôi có linh cảm, đồ vật này chẳng tốt đẹp gì, anh nếu muốn nghiên cứu nên cẩn thận. Được rồi, tôi đi đây.
- Dương Tử, khoan đã.
- Gì?
- Anh không biết phải làm thế nào em mới nhận người anh này, nhưng hiện tại, anh muốn em giúp anh bảo vệ cô ấy một lúc. Hai người tìm chỗ tránh đi.
Dương Tử nhíu mày, cô thoáng lưỡng lự nhưng lập tức lắc đầu:
- Không. Anh đừng tự đi tìm chết. Cha mẹ đã khổ cực tìm anh bao nhiêu năm rồi, anh đừng để họ
chưa được gặp mà đã phải âm dương cách biệt. Họ sẽ rất đau lòng. Tôi không muốn như thế. Anh
…
- Đừng lo, anh tự biết lượng sức mình, chưa kể, còn rất nhiều điều anh chưa làm xong, tuyệt đối không thể để mất cái mạng nhỏ ở đây được. Lần này coi như anh nhờ em. Được chứ?
- Kh..
- Đừng cứng đầu, em bây giờ một nửa khí lực cũng không đủ, ra đó còn không bằng để anh. Nếu sau này gặp cha mẹ, họ biết anh giương mắt nhìn em gái mình lao đầu vào chỗ chết mà không ngăn cản thì họ cũng sẽ lột anh một lớp da. Anh cũng được, em cũng thế, cả hai đứa đều là con của cha mẹ. Nghe lời đi.
Dương Tuấn Vũ thấy cô đã không phản đối, hắn nhẹ đỡ Iris xuống, trong ánh mắt gửi đi một câu xin lỗi.
Dương Tử thở dài, lần này coi như là vậy đi, nếu để hắn đi, với tài bắn cung như thế, biết đâu bên mình lại lật ngược được thế cờ? Nhưng khi quay lại nhìn kỹ vào cô gái này, cô không khỏi sửng sốt, người này, … dường như quá yếu rồi.
Cô lo lắng nói:
- Cô ấy …
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Bảo vệ cho tốt chị dâu của em. Cầm lấy, mau xử lý vết thương của em một chút. Yên tâm, mọi thứ đã có anh lo rồi.
- Chị … dâu?
Dương Tử tay cầm đồ cứu thương, lòng vừa ngạc nhiên, vừa sững sờ, nhìn theo bước chân hắn rời đi, bỗng dưng cô cảm thấy bóng lưng này hôm nay dường như rất lớn, trong lòng chợt thấy an tâm hơn không ít. Nhưng... giờ mới kịp phản ứng với hai từ “chị dâu”, tay chân cô không khỏi luống cuống một chút.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Iris nở nụ cười nhẹ:
- Chị đã nói để chị ở lại đây nhưng anh của em nhất quyết không chịu.
Dương Tử thở dài:
- Hắn mặc dù vô sỉ, bỉ ổi, nhưng cũng được coi là biết làm người. Nếu không cha mẹ sẽ rất đau lòng. Chị … dâu…
Iris nhẹ giọng cười:
- Em cứ tạm gọi là chị đi.
- Vâng. Chị. Nếu hắn dám bỏ rơi một cô gái ở lại đây một mình, em nhất định sẽ liều mạng với hắn.
- Ài, hai người dường như có không ít điểm chung đó.
Dương Tử lắc đầu ngầy ngậy:
- Không thể nào. Sao em có thể giống tên vô sỉ đó được? A, em quên mất không nói với hắn, cây cung đó tuyệt đối không nên bắn bừa như vậy, nếu để lộ ra một vật Bán Thần Khí rất có thể khiến mọi việc thêm rắc rối. Không chỉ kẻ địch, ngay người của mình cũng nổi lên hắc tâm. Làm sao giờ?
Nhìn bộ dạng miệng thì mắng, nhưng lòng thì lo lắng cho anh trai, Iris thầm lắc đầu, cô nhóc này cũng quá đơn thuần:
- Em yên tâm, Tuấn Vũ đi được tới ngày hôm nay không phải là dựa vào may mắn. Tuy có nhiều thất bại, cũng có nhiều sai lầm, nhưng anh ấy đều rất nhanh rút ra kinh nghiệm. Việc để lộ một cây cung Bán Thần Khí là không thể nào. Khi nãy có lẽ hai mũi tên đó được bắn ra nhanh như vậy là vì lo lắng tới sự an toàn của em mà thôi.
Dương Tử nghe cô nói vậy, từ sâu trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ấm áp, đã lâu lắm rồi, cô mới cảm nhận được sự bao bọc, che chở. Từ sau ngày cha mẹ rời đi, sư phụ tuy quan tâm cô nhưng hầu hết đều cưỡng ép cô phải luyện tập thành tài. Cô không trách ông ấy, muốn sinh tồn đơn độc ở thế giới này mà không có thực lực tự thân là không thể.
Ông mặc dù tin vào sức mạnh bản thân, nhưng thế giới rộng lớn, nhân tài nhiều vô số kể, nguy cơ cũng thiên biến vạn hóa, ai mà biết được ông có thể sống khỏe được mấy ngày? Nếu không thúc ép để cô giỏi giang, tới lúc ông bị giết, ai sẽ bảo vệ, che chở được cho cô nữa?
Khi đó, một cô gái như cô, sức lực yếu ớt, ở trong Quân Đoàn, chỉ sợ ra ngoài nhận nhiệm vụ lập tức mất cái mạng nhỏ. Còn việc mang cô ra ngoài cũng đừng nói, một người vào Quân Đoàn Tối Mật, ngoài việc chết trận ra, chính là chết già, trước sau gì cũng chỉ có chết mới hết được. Quân Đoàn không cho phép giải ngũ. Ngày cô được cha mẹ đưa vào đây, cũng chính là ngày cái kết của cô được viết trước.
Tất nhiên, Hắc Phong, Bạch Tích hai người không muốn hại chết cô, họ rất thương yêu cô, chỉ có điều cuộc sống nhiều biến số, hai người chỉ đành nhờ Vô Diện chiếu cố cho con gái nhỏ của mình mà rời đi, tha hương, chạy trốn truy nã và tìm kiếm tung tích con trai. Dù nói thế nào, họ cũng chưa hoàn thành trách nhiệm làm cha, làm mẹ của mình, nhưng Dương Tử chưa một ngày trách họ.
…
Dương Tuấn Vũ cũng không nhất thiết phải lộ diện, trong trường hợp nhạy cảm này hắn mới biết có một vũ khí tầm xa là có lợi như thế nào. Hắn vừa bắn cùng lúc 3-4 mũi tên, vừa di chuyển cực nhanh để thay đổi vị trí của bản thân, điều này càng làm kẻ địch khó lòng phòng bị.
Không chỉ như thế, mỗi lần hắn giương cung lên thì đều nhắm kỹ vào khoảnh khắc mấu chốt của cuộc chiến, tìm điểm mù của đối phương và ra tay cực kỳ nhanh gọn, chuẩn xác.
Trong ánh sáng mập mờ ban đêm, đôi mắt của hắn thể hiện ưu thế cực kỳ kinh người, giờ đây, hắn chẳng khác nào hóa thân của diêm vương đòi mạng. Mỗi mũi tên xuyên phá bắn ra, gần như tiêu diệt một kẻ địch, hoặc ít nhất cũng thành công khiến đối phương bị thương nặng, giúp đồng đội biến nguy thành an, từ thế thủ chuyển sang thế công, dồn ép kẻ địch vào tử lộ.
Sự nhanh nhẹn của Lôi Báo càng làm hắn như hổ thêm cánh, ở thung lũng nhỏ này, hắn rất nhanh đi được một vòng, đồng thời mỗi vòng lại hạ gục được không ít đối thủ.
Vốn dĩ gần 30 người của Quân Đoàn đang phải chịu áp lực cực lớn đến mức ngạt thở, thì vào thời điểm mấu chốt, bỗng dưng xuất hiện cứu binh. Vì tốc độ di chuyển của kẻ này rất nhanh, kết hợp với mỗi lần bắn ra mấy mũi tên cùng lúc, mỗi mũi tên lại đi theo các hướng không giống nhau, điều này khiến tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng đang có một nhóm người tới cứu viện.
Tinh thần bị dồn ép tới đường đã điên cuồng, nay lại được bổ sung thêm một liều thuốc trợ tim, tất cả thành viên của Quân Đoàn đều gào thét giết địch. Ngược lại, bên kia tưởng như đã thắng thế, kết cục an bài, nhưng không, từ đâu bất ngờ xuất hiện đội quân cứu viện của kẻ địch, điều này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của bọn chúng.
Vốn nhóm hơn 100 người này đều là rồng rắn lẫn lộn, không cùng một chiến tuyến, chỉ trong thời điểm nhất thời, cùng một mục tiêu mà tập hợp lại với nhau. Nên giờ đây, một biến số mới xuất hiện nằm ngoài kế hoạch khiến tất cả vừa đánh vừa hoang mang. Bọn chúng cực kỳ khiếp sợ những mũi tên kia.
Kẻ địch ở trong bóng tối bắn ra, trong khi bọn chúng lại ở dưới những ngọn đèn, thế này chẳng khác nào bia bắn cho bọn xạ thủ. Chưa kể đội quân này dường như ra tay cũng không vội vàng, chỉ đợi thời khắc bọn họ sơ sẩy mà lập tức bắn tên, cứ mỗi lần, xác xuất nằm xuống lên tới 90%, 10% còn lại thì bị thương nặng, đối thủ mạnh mẽ tranh thủ phản công nên 10% này cũng nhanh chóng đi đời.
Bọn họ tuy tổng cộng 108 người, kết hợp với tràng diện mai phục kín kẽ, vì thế, sau khi giành được ưu thế ban đầu, không ai nguyện ý bồi mạng cùng đối thủ, cho nên, thời gian dây dưa mới kéo dài như thế. Nhưng kẻ địch cũng không phải lũ yếu đuối gì, 60 người kẻ nào kẻ đấy đều biết thời khắc sinh tử đến, tất cả đều điên cuồng, đỏ mắt chống cự. Thành ra, quân địch tổn thất nặng nề chỉ còn một nửa (khoảng 30 người), thì quân bọn họ ban đầu 108 giờ cũng chỉ còn 70.
Nhưng, đột nhiên đám người tiếp viện này xuất hiện, cán cân áp đảo lập tức xoay chuyển, bọn họ chỉ chưa đầy trong vòng 5 phút đã nằm xuống 20 xác. Mà con số này tiếp tục tăng dần.
Thế cục đã mất, loạn lạc xảy ra, không nhóm nào dám ở lại hy sinh để nhóm khác có cơ hội rút lui, vì thế, không bàn mà đồng lòng, không ai bảo ai nhanh chóng chạy chối chết rút khỏi chiến trường.
Thấy kẻ địch chạy như chó nhà có tang, đám binh sĩ Tối Mật định thừa thế xông lên, nhưng, là kẻ lão luyện, Vô Diện biết một khi xé nhỏ rời đi, trong môi trường hành động khắc nghiệt thế này, rất khó để nắm lấy phần thắng. Vì thế, khi mọi người hùng hục khí thế lao lên, hắn lập tức hô lớn:
- Toàn quân tập kết!
Những người kia đang chém giết đến đỏ mắt, nghe thấy vậy thì cũng tỉnh thần lại, bọn họ vội vàng tập trung đội ngũ, nghe mệnh lệnh của chỉ huy. Ở trong quân đoàn, tuy mọi người cá tính mạnh, sống ít kiêng nể gì, nhưng đối với cấp trên vẫn là kỷ luật nghiêm minh, mọi hành vi kháng lệnh đều bị xử phạt cực nặng.