Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không.” Không có bất kỳ thương lượng đường sống nào, cô trực tiếp từ chối.
“Vậy con muốn như thế nào? Muốn ỷ lại ở trong nhà này cả đời sao?” Tống Thu Liên đứng lên, hai tay chống nạnh, giữa mi mắt vô cùng chán ghét.
“Con là con gái ruột của mẹ sao?” Du Tĩnh Nhã lạnh lùng ngưng mắt nhìn mẹ: “Hoặc là, mẹ có phải mẹ ruột của con hay không?”
Cái vấn đề này, cô nghiên cứu hai mươi năm, bắt đầu từ lúc tám tuổi hiểu chuyện liền bắt đầu nghiên cứu.
“Mẹ không phải mẹ của con, con cho là con từ trên trời rơi xuống sao?”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ có một ngày tận hết trách nhiệm của người mẹ chưa?”
Tống Thu Liên vừa dứt lời, Du Tĩnh Nhã lên tiếng chất vấn, ít nhất cô nhìn lại, sẽ không có con gái nhà nào thương tâm như cô vậy.
“Lúc mới vừa sinh con ra, bà nội con nói nhà nghèo phải bóp chết con, là mẹ giữ lại mạng con!”
A...
“Cám ơn, vô cùng cảm kích!” Cô cười lạnh một tiếng, vào sáng sớm mười hai năm trước, trong một lần chiến tranh gia đình, cô cũng biết nguyên nhân tại sao ban đầu mẹ cô giữ cô lại, bất quá là trông cậy vào tương lai cô có thể gả cho một đám tốt, bà cũng được nhờ vả.
Hôm nay, tư tâm ban đầu, cũng có thể trở thành trách nhiệm cô quang minh chánh đại gánh vác.
“Nếu quả thật cảm kích, ngày mai...”
“Rất nhanh con sẽ rời khỏi cái nhà này, nhiều nhất là bảy ngày nữa!” Lời của mẹ cô chưa nói xong, liền bị cô cắt đứt.
“Đi đâu?”
“Kết hôn.”
A, Tống Thu Liên cười to: “Du Tĩnh Nhã, con lừa dối ai hả? con sẽ kết hôn sao? Kết hôn với ai? Ai sẽ lấy con?”
“Muốn tin thì tin.” Cô lười giải thích quá nhiều, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Chán chường ngồi vào bàn đọc sách, còn chưa kịp thở hổn hển, cửa phòng lại bị gõ đông đông vang lên ——
“Du Tĩnh Nhã, nghe nói chị sắp kết hôn rồi phải không? Là thật sao? Chị thật sự muốn thoát khỏi danh hiệu gái ế sao?”
Giọng nói này vừa nghe cũng đã biết, là em trai không được việc gì của cô Du Vãn Thành.