Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hiện trường đại lễ Diệp thị được trăm năm náo động, bên kia Du gia cũng xuất hiện tình cảnh chưa từng có.
Bởi vì là cuối tuần, sau khi Du Tĩnh Nhã rời khỏi biệt thự Diệp Bắc Thành vẫn núp ở trong phòng ngủ, tối hôm qua đưa thân vào một nơi xa lạ, cô có trạng thái một đêm chưa chợp mắt...
Đông đông, cửa phòng bị gõ vang rung trời, mí mắt nặng nề không tình nguyện, cô di chuyển nện bước đi về phía cạnh cửa ——
“Nha đầu chết tiệt, con đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài có thật nhiều ký giả muốn phỏng vấn con!” Tống Thu Liên kinh hoảng dùng ngón tay chỉ trán cô.
Phỏng vấn cô?
Dùng sức lắc đầu, cô định để cho mình thanh tỉnh một chút: “Đùa gì thế? con cũng không phải là danh nhân.”
Xoay người muốn đóng cửa phòng lại, Tống Thu Liên tiến lên lấy tay ngăn trở: “Lừa gạt con làm gì, con đi ra ngoài xem một chút chẳng phải sẽ biết sao!”
Du Tĩnh Nhã hồ nghi nhìn chằm chằm mẹ mình, biểu tình nghiêm túc chưa từng có trước đó, chẳng lẽ bà nói là sự thật?
Bịch bịch...
Một trận tiếng đập cửa vang dội hù dọa suy nghĩ của cô, cô đi tới bên cửa sổ nhìn bên ngoài một cái, má ơi, đám người đông nghịt, người người giơ máy chụp hình, thật là ký giả!
“Tại sao bọn họ muốn phỏng vấn con?” Nhất thời hốt hoảng luống cuống, cô u mê hồ đồ hỏi ngược lại mẹ cô.
“Mẹ làm sao biết? chính là chuyện con làm con còn hỏi mẹ sao?” Tống Thu Liên lập tức nhảy cỡn lên, trực giác nói cho bà, nhất định là con gái sao chổi gây ra họa gì...
Hít sâu một hơi, Tĩnh Nhã nhanh chóng sửa lại một chút tóc xốc xếch, vọt tới bên cạnh mở cửa ra, nhất thời, ánh đèn flash loang loáng tranh lên tấn công cô.
“Xin hỏi có phải các ngươi tìm lộn người hay không?” Cô theo bản năng dùng tay ngăn cản ánh sáng mãnh liệt, lo lắng hỏi.
“Cô là tiểu thư Du Tĩnh Nhã sao?” Một ký giả ở gần cô cõi lòng đầy mong đợi chờ cô trả lời.
Nghi ngờ gật đầu, hai tròng mắt luống cuống lộ ra sợ hãi, xem ra những người này thật sự là tìm cô, Nhưng mà cô đâu có làm cái gì?
“Nghe nói cô muốn kết hôn cùng Diệp Bắc Thành tiên sinh của tập đoàn Diệp thị là thật sao?”
Một ký giả khác đặt câu hỏi làm cho cô bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra những người này không phải do cô mà tới, mà là tới vì Diệp Bắc Thành, xem ra hôm nay anh thật sự tuyên bố chuyện kết hôn.
“... Đúng vậy.” Cô thản nhiên thừa nhận.
Tống Thu Liên đứng ở sau lưng cô khiếp sợ dựa vào bả vai cô, kinh ngạc hỏi: “Con... con muốn kết hôn... Diệp thị?”
Bởi vì bao gồm quá nhiều sắc thái truyền kỳ, quả thực người đàn bà này không cách nào sắp xếp ngôn ngữ cho rõ ràng.
Tĩnh Nhã xoay người, không trả lời vấn đề của mẹ cô, không phải bởi vì không tôn trọng, mà bởi vì cho tới bây giờ cô cũng không tin tưởng chính mình.
“Diệp tiên sinh nói cô đã mang thai đứa trẻ của Diệp gia, cũng là thật sao?”
Từ trên trời giáng xuống tiếng nổ, lực bộc phát đủ để cho Du Tĩnh Nhã trợn mắt há hốc mồm, cho dù mới vừa rồi đối mặt đông đảo máy thu hình cô cũng có thể miễn cưỡng trấn định, một câu này cô không có chuẩn bị đặt câu hỏi nhưng thật sự làm cho cô lâm vào quẫn cảnh.
Trong lòng trăm vị hỗn tạp, nếu như thừa nhận, người khác sẽ đâm vào cột xương sống của cô mắng cô tác phong bất chánh, nếu không thừa nhận, mủi dùi ắt sẽ chỉ hướng Diệp Bắc Thành, cục diện luống cuống trong lúc nhất thời làm cho cô tiến thối lưỡng nan...
Hỗn loạn trong đầu, đột nhiên hiện lên lời Diệp Bắc Thành dặn dò một đêm trước, bất kể thấy hoặc nghe được cái gì, cũng không thể phản bác, toàn bộ đều phải thừa nhận.
Anh đã giao phó như vậy, là bởi vì anh có kế hoạch gì phải không? Nhưng nếu có kế hoạch tại sao không thương lượng với cô?
Cho dù trong lòng tức giận khó dằn, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng thống khổ, cuối cùng cô vẫn lựa chọn phối hợp với anh.
“... Là thật.” ()