Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Phòng khách rộng rãi sáng ngời, hai người nét mặt âm u ngồi trên ghế sa lon kiểu Âu châu, một người là Diệp Quốc Hiền cha của Diệp Bắc Thành tính khí sôi động, một người khác chính là mẹ anh Đậu Hoa Nguyệt cao cao tại thượng duy ngã độc tôn.
“Ba, mẹ.” Diệp Bắc Thành đến gần, mặt mũi trấn định không nhìn ra vẻ khẩn trương.
Bốp ——
Đậu Hoa Nguyệt hung hãn trong tay nắm chặc một tờ báo vỗ vào tấm kiếng trên bàn uống trà nhỏ, tức giận chất vấn: “không được bất luận người nào cho phép, cố ý muốn kết hôn, chính là cô ta sao?”
Diệp Bắc Thành thâm thúy hai tròng mắt lơ đãng quăng đi, liền thấy hình ảnh Du Tĩnh Nhã bị người phỏng vấn, tóc tai có chút xốc xếch, biểu tình trên mặt là chấn kinh và hoang mang, những thứ này cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là tựa đề phóng to, viết rõ ràng: “ Cô bé lọ lem và hoàng tử thần thoại, ở trên người thay mặt đời thứ tư của Diệp thị diễn biến truyền kỳ.”
“Ừ.” Anh trả lời vang vang có lực, ánh mắt cụp xuống.
Đậu Hoa Nguyệt nắm tờ báo lên đi tới trước mặt anh, ngón tay run rẩy chỉ hình Du Tĩnh Nhã: “Giống như báo nói sao? Hử? giống như báo nói sao? Ngay cả hình tượng cơ bản nhất cũng không có, con là cố ý muốn cho Diệp gia khó xử sao?”
Diệp Bắc Thành nhận lấy tờ báo, cẩn thận nghiên cứu mấy giây, cân nhắc nói: “ ký giả thật không biết chụp hình, bản thân cô ta so với hình trên báo còn xinh đẹp hơn.”
Bốp...
Vừa dứt lời, Diệp Quốc Hiền đánh tới một cái bạt tai thật mạnh, mặc dù tính khí ông nóng nảy, nhưng mà đây là lần đầu đánh con trai, trước kia bất kể Bắc Thành muốn làm gì thì làm, ông đều là nhắm một mắt mở một mắt, để mặc cho anh theo như ý mình trải qua cuộc sống của mình, Nhưng mà hôm nay ông thật sự buồn bực, biết con chỉ có cha, tại sao con trai ông phải đột nhiên tuyên bố kết hôn, nguyên do trong này trong lòng ông biết rõ ——
“Bởi vì Dương Thiên Tuyết phải không?” Diệp Quốc Hiền lạnh lùng khiển trách: “ rốt cuộc con còn vì cô ta hoang đường tới trình độ nào?”
Bên trái gò má truyền tới đau rát, nhưng cũng không bằng một phần mười trong lòng.
Diệp Bắc Thành nâng lên hai tròng mắt lạnh như băng, hờ hững nói: “Không bởi vì bất kỳ người nào, nếu như ba cố ý cho rằng như vậy, cũng có thể.”
Chỉ cần nói tới cô ta, anh luôn dùng thái độ bất cần đời này.
“Coi như con muốn kết hôn, cũng có thể chọn người có hình dạng một chút, tại sao phải chọn một cô gái như vậy?”
Đậu Hoa Nguyệt ngưng mắt nhìn gò má con trai hơi sưng, ánh mắt không che giấu được đau lòng, nhưng giọng vẫn không cách nào che giấu căm giận.
“Cô ta chỗ nào không có hình dạng?” Diệp Bắc Thành hỏi ngược lại.
“Đầu tiên bất luận cô ta là người như thế nào, con cho là gia đình cô ta hình thức sao?” Đậu Hoa Nguyệt nghiêm từ chất vấn, anh ngẩn người, nghĩ đến Du Tĩnh Nhã đúng là bởi vì nguyên nhân gia đình mới có thể muốn cùng anh kết hôn, trong lúc nhất thời không thể nào trả lời.