Long Thiều Thiên nhìn TV trước mặt, tren đó là hình ảnh buổi biểu diễn của Amanda ở Nhật cùng những bài báo liên quan. Anh dùng ánh mắt nghiêm khắc chuyên nghiệp,
xem xét kỹ lưỡng.
Ưhm, xem ra thị trường Nhật cũng bị cô ấy hạ gục rồi.
Một tràng tiềng gõ cửa vang lên, hắn đứng dậy đi mở cửa. Mà ngoài ý muốn, xuất hiện ở cửa là một cô gái xinh đẹp lạ hoắc.
“Long tổng…” Tâm Ny tà mị liếc nhìn hắn một cái, trên mặt treo một nụ cười
lay động lòng người. (Nhưng anh là ai? Hehe, anh là anh Thiên a, loại
nào chả gặp rồi?)
Long Thiều Thiên nhíu chặt lông mày, lạnh lùng quan sát người trước mặt: “Cô là ai?”
Đây là khách sạn cao cấp, phòng anh lại là phòng Tổng thống hạng nhất, ra
vào đều có quản lý. Một người xa lạ như thế nào có thể cuât hiện trước
cửa phòng hắn?
Cô ta vẫn là mềm mại đáng yêu đứng đó cười,
nghiêng người dựa vào cửa, lộ ra cặp đùi đẹp dưới làn váy ngắn: “Tôi đại diện cho tổ diễn “Thu thiên đích ca”* muốn cùng Long tổng nói vài lời.”
*Khúc ca mùa thu, để thế kia cho sành điệu.^^
Cô là dùng hết tất cả các biện pháp mới hỏi được hành trình của hắn, lại
phải chuẩn bị bao nhiêu tiền để đút lót, mới có thể ở đây nói chuyện
cùng anh ta.
“Muốn nói gì?”
Nghe ngữ điệu trầm
thấp, nhìn ánh mắt băng lãnh, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ như vây, sao lại có thể có ánh mắt vô tình đến thế?
“Cô rốt cuộc là ai? Không có việc gì hì cút ngay!” Chân mày anh gần như đã nhíu lại thành một đường thẳng.
Cô run lên, cảm giác khiếp sợ tự nhiên mà sinh ra. Từ vai anh nhìn ra phía sau, thấy TV đang mở, mà trên đó là những bài phỏng vấn, các tin về
buổi biểu diễn của Amanda, trong lòng cô lại nổi lên dũng khí vô hạn.
“Trước kia, em ở cùng một ca vũ đoàn với Diệp Bình…”
Anh lạnh lùng nhìn ả một cái, mở cửa cho vào. Trong khi đó, Tâm Ny vẫn mang theo nụ cười phong tình vạn chủng mà nhìn anh. Long Thiều Thiên vừa mới tắm xong, trên người chỉ tùy tiện khoác một cái áo choàng tắm. Anh đốt
một điề thuốc nói: “Cô tới đây có chuyện gì?”
“Anh cảm
thấy em thế nào?” Cô ta vén lại một lọn tóc, ánh mắt tà tứ nhìn về phía
anh. Cô ta cởi cúc áo, rồi lại cởi váy, chốc lát, cô ta đã không còn một mảnh vải che thân. Một thaanh thể mỹ lệ như hoa hiện ra trước mắt anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt tuấn dật: “Cô rất đẹp…”
Cô ta lại cười càng thêm kiều diễm như hoa, trên khuôn mặt tràn đầy tự
tin: “Long tổng, anh xe…..em có thể diễn một vài vở kịch, hau vộ phim
được không?”
“Nhưng là….còn nhiều người đẹp hơn cô nhiều!” Anh lạnh lùng thốt lên.
“Anh….!!!!” Cô ả giận dữ, vô cùng xấu hổ, hai bàn tay không tự chủ siết thành nắm
đấm. Từ sau khi bước vào vòng giải trí, cô ả vẫn chưa từng bị sỉ nhục
như vậy, ai không mê muội vẻ đẹp nhường này cơ chứ?
“Tôi
không muốn một con búp bê, vẻ xinh đẹp chỉ là hời hợt thoáng qua, một
chút giá trị sử dụng cũng không có.” Long Thiều Thiên lạnh lệ vô cùng mà trả lời cô ta.
“Em…em có thể diễn xuất, có thể trở thành
người trong tay anh kiếm lợi nhiều nhất, so với Diệp Bình…a, so
với…Amanda càng…càng hoàn hảo hơn.” Nhìn thấy anh híp mắt lại, cô nhanh
miệng đổi lại lời nói. Mặc dù vô cùng hận cái tên Amanda, cái tên đó
tượng trưng cho một địa vị cô khó có thể thực hiện được.
Anh ưu nhã thở ra một vòng khói, nhìn trên màn ảnh rộng Amanda đang mỉm cười rực rỡ, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên phức tạp.
“Cái tôi muốn là ánh sáng khôn cùng, một loại sức quyến rũ không gì sánh
được. Khi cô ấy vừa đứng trên sân khấu, là có thể hấp dẫn toàn mộ ánh
mắt. Cô ấy, là mơ ước của mọi người, là độc nhất vô nhị, không thể bị
bất cứ ai thay thế được. Cô ấy, là chính cô ấy.”
“Em xứng
đáng mà, làm sao anh biết em không thể như cô ấy?” Nghe được Amanda được đánh giá cao như vậy, cô tức đến cơ hồ muốn cắn vỡ răng.
Anh châm chọc cười một tiếng: “Hiện nay khoa học kỹ thuật tiến bộ, chỉ cần
chịu chi tiền, ai cũng có thể có được khuôn mặt xinh đẹp hơn cô gấp vạn
lần.”
Cô cắn răng, trong mắt hiện ra một lọa ác ý hung ác.
Trong sương khói, giọng anh thâm trầm mà lãnh khốc: “Cô cứ tốt nhất an phận
thủ thường đi, vẫn sẽ còn có cơm ăn, nhưng nhiều nhất chỉ có như vậy mà
thôi.”
Cô dỏ hết mặt, xấu hổ lan rộng ra trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh lại ra lệnh đuổi khách: “Đi nhanh! Nếu cô không muốn tôi gọi bảo vệ.”
“Anh…anh không để tôi diễn…tôi…tôi có thể nói anh đã cường bạo tôi!” Mạnh miệng
nói, nhưng khi ánh mắt rét lạnh của anh quét đến, cũng phải dùng hết khí lực mới có thể kiềm chế bớt cơn run rẩy. “Chỉ cần tôi hô to cứu mạng,
bên ngoài sẽ có người xông vào, đến lúc đó, người bị tổn thương danh dự
là anh. Toi chỉ là mộ diễn viên nho nhỏ, còn anh bất chấp thủ đoạn chiếm đoạt tôi.”
Anh cười lại, có chút ác ý: “Vậy cô cứ kêu đi! Tôi ngược lại, thật muốn xem ai sẽ xong đời, ai sẽ thân bại danh liệt?”
Cô run rẩy, nhìn anh trước mắt một bộ dáng ưu nhã tự nhiên, quyền uy tôn
quý như một quân vương, mà cô, ở trước mặt hắn, hèn mọn như con kiến
không đáng liếc mắt.
“Cô đi đi! Nếu cô dám làm loạn, đừng nói là trong giới diễn viên, kể cả khi cô sa vào con đường kỹ nữ cũng sẽ
không có cơm ăn, không thể sống yên ổn đâu.” Một người đàn ông ưu nhã
như vậy, cư nhiên lại nói ra những lời ngoan tuyệt, mà trên khuôn mặt
vẫn là nét bình tĩnh ngàn năm không đổi.
Cô run rẩy cài lại
nút áo, bước chân lảo đảo ra ngoài cửa, cô muốn khóc một lần cho hết
những uất ức trong lòng, khóc cho những tháng ngày đã qua của cuộc đời
mình, khóc to lên, khóc thật thống khoái một lần đi. Lần đầu tiên trong
cuộc đời, cô thấy mình hạ tiện như vậy, hèn mọn như vậy.
Từ
phía cầu thang xuất hiện một bóng người. Theo bản năng, cô trốn vào
trong góc tường. Nơi này là khách sạn cao cấp, cô có chút nổi tiếng,
khồn thể ở nơi này làm phát sinh bất kỳ dèm pha nào. Hơn nữa, bình
thường, lên tầng cao nhất này, khách sẽ đi thang máy chuyên dụng lên,
sao người này lại đi thang bộ?
Tâm Ny thấy một cô gái đeo
kính, đội mũ sụp xuống mặt, thần thần bí bí nhẹ nhàng thẳng bước lên
trên. Tấm lưng kí, còn có gò má kia, tuy bị kính râm che phàn lớn khuôn
mặt, nhưng cũng vô cùng quen mắt.
A! Đó là Amanda! Cô ấy tại sao lại tới nơi này?
Tâm Ny nín thở nhìn Amanda đi đến trước cửa phòng Long Thiều Thiên. Chỉ
thấy cô gõ nhẹ, cửa mở ra, mà cô ấy đang cười đã bị Long Thiều Thiên ôm
vào trong ngực, sau đó cửa đóng lại.
Hừ! Cái gì sao châu Á mới nổi? Cô ta còn không phải là lên giường mới có được sao? Còn giả bộ thanh cao nữa?
Tâm Ny căm giận xuống lầu, đi xuống bãi đậu xe, khom người chui vào trong,
“sập” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó, chiếc xe lạo đi như tên bắn.
“Anh về đây khi nào vậy?” Amanda cười hỏi.
“Hôm qua.” Anh nhíu nhíu mày. “Làm sao em tới đây?”
“Em rất nhớ anh mà, đã lâu không được gặp anh rồi.” Cô thở dài một tiếng,
đem cả người mình vùi trong ngực anh. Hơi thở độc nhất chỉ thuộc về anh, chỉ cần ngửi thấy, cũng khiến cô cảm thấy thực an tâm.
Cô
đang trong thời gian bận rồi, đến cả thời gian để thở cũng không có,
thường thường hôm nay nơi này, mai đã đến nơi khác. Không có cả thời
gian để ngủ nghỉ, lại còn không được nhìn thấy anh nữa, thỉnh thoảng
cũng chí nói chuyện điện thoại một chút. Nhưng cô có thể thấy được, anh
vô cùng bận rộn cùng mệt mỏi.
“Em lúc đi vào có thấy ai không?”
“Không có! Anh xem em đã cải trang rồi, lại còn đi cầu thang bộ nữa mà.”
“Em bây giờ mọi việc đều phải cẩn thận một chút, lúc nào cũng có thể có phóng viên đi theo em.”
Cô bĩu môi: “Em biết! Em đã cắt đuôi bọn họ rồi!”
“Em về sau đừng đến tìm anh nữa, khi nào muốn anh sẽ đến tìm em sau.”
“Vậy em nhớ anh thì phải làm sao?”
Anh cứng người. Đã bao nhiêu lần rồi? Mỗi khi cô nhìn thẳng vào mắt anh nói lên nỗi lòng mình, anh đều không thể nói nên lời.
“Tôi có rất nhiều việc phải làm, em khi làm việc cũng sẽ rất mệt mỏi. Em bây giờ đã là một ngôi sao lớn, không chỉ nghĩ cho bản thân em được, biết
không? Em không thể lại tùy hứng thế này nữa.”
Cô cau mày, bóng lưng anh có vẻ rất kiên quyết, cô không thich nhin bóng lưng ấy một chút nào cả.
Cô từ phía sau ôm hông anh, buồn buồn không nói lời nào. Long Thiều Thiên
thở dài, giọng điệu hòa hoãn đi hẳn: “Tại sao càng ngày em càng không
nghe lời?”
“Anh bây giờ nói cái gì em cũng không thích nghe, từng câu từng câu đều làm người khác tổn thương.”
“Em có phải bị tôi làm hư rồi không, chuyện gì em cũng muốn làm theo ý em?
Còn muốn tôi phải nói với em bao nhiêu lần, chúng ta không thể tùy tiện
gặp mặt.Em bây giờ là Amanda, ngôi sao lớn, đã không còn là cô gái nhỏ
mấy năm trước nữa rồi.”
“Là ngôi sao lớn thì sao? Em liền không thể yêu anh sao? Thì không thể nhớ anh sao? Thì không thể gặp anh sao?”
“Không được!” Anh quả quyết nói. “Tôi đã nói với em là tôi không muốn em nói
yêu hay không yêu. Em phải như một người đã trưởng thành đi. Em chuyên
chú vào sự nghiệp của em, tôi cũng không cần em yêu tôi. Tôi không thiếu người yêu.”