Amanda mở họp báo.
Tin tức này vừa truyền ra, ngay lập tức phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí cả
những quốc gia lân cận cũng bị oanh động. Các phóng viên lão làng cơ hồ
đều xuất trận, thời gian khai mạc chưa tới, nhưng cả hội trường đã bị
chên lấn chật ních, đến nước cũng chảy không lọt.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt, những đồng ngiệp ngành tin tức hay truyền thông đều
tụ tập lại một chỗ thảo luận. Thời gain từng giây từng phút trôi qua,
mọi người không nhịn được, người thì cúi xem đồng hồ trên tay, người thì lại ngóng nhìn ra cửa.
“Xin chào tất cả các khán giả xem
truyền hình, hiện tại tại hội trường họp báo đã vô cùng đông đúc, trong
đó chúng tôi còn nhận ra được một vài đồng ngiệp nước ngoài cũng tới.
Lần này sóng gió Amanda đưa tới quả thật đã thu hút được rất nhiều sự
chú ý của truyền thông cũng như những người yêu ca nhạc.”
“Nhằm váo scandal khi trước, hôm nay Amanda đã mở họp báo. Vì vậy ngay từ
sáng sớm, nơi đây đã bị lấp đầy bởi những fan âm nhạc, họ giơ lên những
tấm poster, biểu ngữ, có ủng hộ, cũng có phản đối không đồng tình. Ký
giả tại hiện trường, trân trọng!”
Theo từng tiếng hét chói
tai của fan, Amanda đúng giờ đến hội trường. Cô mặc một bộ lễ phục lệch
vai, cổ khoét sâu màu đỏ, tóc vấn lên thật cao, điểm xuyết bằng vô số
những viên kim cương nhỏ lấp lánh, làm lộ ra cái cổ trắng nõn. Dây chuền kim cương sáng chói mắt, chiếc nhẫn, hoa tai, những trang sức đó khiến
co càng trở nên sang quý, khí chất đoan trang tao nhã không ai sánh kịp. Nhưng không đổi ở cô vẫn là đôi mắt sáng trong thuần khiết, không sợ
búa rìu dư luận. Trên cổ tay cô là vòng tay được liền khảm từ những viên kim cương. Toàn thân cô như đang tỏa sáng, dưới ánh đèn, mỗi viên kim
cương đều tỏa sáng rực rỡ, mà cô, ở giữa vầng sáng đó.
Hiện
trường bất chợt vang lên những thanh âm kêu lên, to nhỏ khác nhau, đèn
flash cũng lóe lên không ngừng. Amanda như vậy, thật khiến cho người ta
kinh ngạc. Có khác với bình thường, nhiệt lực tỏa ra mọi hướng. Cô bây
giờ một thận ung dung hoa quý, một bộ kim cương cói mắt làm người ta
phải sợ hãi than.
Cô mỉm cười gật đầu chào mọi người. Trên
khuôn mặt kia, không thể nhìn ra một tia hoảng hốt luống cuống, cũng
không thấy được lo lắng tiều tụy. mà cô, vẫn giống như đang đi lên sân
khấu như những buổi diễn kai, hua hoàng rực rỡ, hao lệ chói mắt.
Khi cô đang chuẩn bị tới họp báo, đang không ngừng hít sâu điều hòa hơi
thở, thì có người đưa tới một bộ kễ phục, cùng bộ trang sức hơn ngàn
viên kim cương. Ngoài ra còn có một tờ giấy đặt trên chiếc váy.
“Amanda, đây là chiến phục* thích hợp nhất cho em, hãy thắng một trận thật đẹp đi!”
*chiến phục: trang phục chiến đấu
Không cần ký tên, thì chữ viết như rồng bay phượng múa lia đã như chủ nhân nó rồi.
Cô biết, kể từ khi bọn họ bắt đầu nhìn vào cô, hiển nhiên, cô đã có một bắt đầu vô cùng tốt.
Người chủ trì ôn hòa cười với cô một tiếng: Đây là người chủ trì nổi tiếng
trong giới giả trí, nổi tiếng nhờ chính tài trí cùng thiên tính của
mình.
“Các phóng viên xin mời ngồi xuống, họp báo sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Đợi hiện trường từ lúc hỗn loạn dần dần an tĩnh lại, người nọ mới nói tiếp:
“Amanda, trước khi bắt đầu buổi họp báo hôm nay, cô nhất định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi cùng những người ngồi đây mới được. Trên người cô rốt
cục hiện tại có bao nhiêu viên kim cương vậy?”
Kim cương luôn là món đồ ưa thích của phụ nữ. Khi người chủ trì nói lời đó, không ít
người đã bật cười, không khí bất chợt cũng thoải mái hơn nhiều.
“Ba trăm viên. Lớn nhất là 52 Carat, chính là sợi dây chuyền này, tổng giá
trị hơn 8 ngàn vạn. Đây là do công ty Nhật Bản Xuyên Khi cung cấp. Bọ họ đang chuẩn bị cùng tôi ký hợp đồng, trở thành người phát ngôn của họ.”
Cô vừa mở miệng, dền flash lại lóe lên không ngừng.Công ty kia từ trước
đến nay lựa chọn người phát ngôn đều vô cùng ngiêm cẩn, bảo thủ, đều là
những siêu soa quốc tế. Truyền thông đã ồn áo huyên náo một thời gian
rất lâu, dự đoán không biết là ai sẽ trở thành người phát ngôn mới của
côn ty Xuyên Khi, không ngĩ tới lại là Amanda. Dù biết được Amanda đang
bị tin đồn không tốt quấn thân, àm vẫn muốn ký hợp đồng người phát ngôn
với cô, việc này vô cùng có lực đảm bảo, khiến lời đồn về Amanda được
xóa tan đi không ít ngờ vực của mọi người.
“Không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô đây nhỉ?” Người chủ trì trợn to hai mắt nói.
Cô dí dỏm cười lại một tiếng: “Thực ra cũng không cần quá hâm mộ tôi, trên thực tế, tôi chỉ có thể đeo nửa ngày, lát nữa còn phải trả lại người
ta. Tôi rất sợ đi bộ liền rơi mất mấy viên, nếu có ai nhặt được, nhờ
phải trả lại cho tôi nhé.”
Mọi người đều cúi đầu cười, không khí ở hiện trường nhất thời vui nhộn hẳn lên.
“Chúng ta phải trở lại chuyện chính rồi. Hiện tau, trên phố có rất nhiều tin đồn, không biết cô đã nghe thấy chưa?”
Co cười, cười vô cùng thản nhiên: “Nếu đó là những gì báo chí đã viết, thì đúng vậy, hôm qua tôi đã xem rồi.”
Người chủ trì nở nụ cười, không ngờ cô lại thẳng thắn và phối hợp như thế.
“Cô có đồng ý nói một chút về cuộc sống thời thơ ấu của mình không?”
“Thật ra tuổi thơ của tôi cũng rất đơn giản. Bố tôi mất sớm, mè tôi từ nhỏ đã mang tôi cùng đến ca vũ đoàn mà lớn lên. Mãi cho đến khi mười bốn tuổi, ký hợp đồng cùng tập đoàn Long thị, tôi mới được chính thức tiếp nhận
huấn luyện chính quy, cho tới bây giờ.”
“Lần này một tờ báo đã viết tin tạo nên một rung động lớn, không biết việc này có ảnh hưởng xấu gì đến cô không?”
Cô nghiêng đầu: “Ảnh hưởng xấu, quấy nhiễu thì không có. Nhưng, chỉ thấy
lượng tiêu thụ của họ lớn như vậy, nên cho tôi một chút phí phỏng vấn
mới đúng.”
Người chủ trì hỏi nhẹ: “Vậy bây giờ cô có muốn nói gì với tòa báo kia không?”
“Tôi rất hoan nghênh họ tới phỏng vấn, không cần khổ cực như vậy theo dõi
tôi, vừa leo tường vừa phải đi phỏng vấn rồi theo dõi, tôi thấy rất băn
khoăn.”
Cô nói tựa gió xuân, lời vừa như khách khí lại châm chọc, khiến phía dưới vang lên những tiếng cười khẽ.
“Cô tuy tuổi còn trẻ, nhưng khi hát tình ca lại có tình cảm vô cùng phong
phú, tràn đầy hương vị tang thương, không biết cô đã từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm chưa?”
Cô dịu dàng cười lại: “Chuyện xưa của tôi nghe thật rất buồn chán, tôi sợ các vị nghe xong lại nhàm chán đến muốn ngáp ấy?”
“Tôi biết mọi người có rất nhiều tó mó với Amanda thần bí, sóng gió lần này
còn đề cập đến chuyện quan hệ mật thiết giữa cô và một ông trùm truyền
thông, không biết với sự việc này cô có ý kiến gì không?”
Người đại diện cùng tất cả bạn bè của tôi đều đã xem những hình kia, bọn họ
nói, người trong ảnh xinh đẹp hoen tôi rất nhiều!” Cô vậy mà lại dùng
giọng điệu nghiêm túc trả lời những lời như thế.
Phía dưới lại một hồi tiếng cười.
“Amanda nói những lời này thật là khiêm tốn, vậy, cô phủ nhận người trên tạp chí, người đó không phải cô sao?”
Cô lắc lắc đầu: “Đó thật sự không phải tôi, không phải là không phải, tôi không cần thiết phải nói dối.”
“Vậy có phải hay không, cũng không có nhân vật là “trùm giới giải trí”?”
Cô trầm tư một chút rồi nói: “Tôi yêu một người đã nhiều năm rồi, aanh ấy
chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi. Tôi yêu anh ấy, hoàn toàn
không liên quan đến thân phận và địa vì của anh ấy.”
Lời nói
bình tĩnh như nước, nhưng lại như một quả bom dội xuống toàn hiện
trường, cũng đồng thời khiến cả vạn người đang xem trực tiếp cũng chấn
động.
“Vậy là có rất nhiều người phải thất vọng rồi.”
“Tôi cũng chỉ là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường, cũng hy vọng sẽ có người mình muốn yêu thương trọn kiếp.”
“Vậy có thể tiết lộ người đó là người như thế nào không?”
Cô nhắm mắt lại, mi rủ xuống trên khuôn mặt như hai cánh quạt nhỏ: “Đối
với tôi mà nói, anh ấy chỉ là người đàn ông mà tôi yeu thôi, chỉ như vậy thôi.”
Lời nói bình tĩnh như nước, nhưng không giấu được vạn tấn bi ai, rơi vào tai mọi người, lại làm rung động đến tận sâu tầm hồn.
Kết quả, như một quả bom nổ. Sự thành thật, sự thảng thắn của cô, đã lấy
được sự ủng hộ của thiên thiên vạn vạn người hâm mộ: Từ HongKong,
Singapore, Nhật Bản, Trung Quốc, thậm chí đến cả nước Mỹ xa xôi, cùng
với bao người xem ở các quốc gia khác, cũng đều phát ra thông điệp khích lệ. Chuyện này chẳng những không khiến cho sự nghiệp của cô gặp trở
ngại, mà ngược lại, còn đưa cô đến đỉnh vinh quang sáng hơn cao hơn.
Nhưng là, Long Thiều Thiên cũng giận đến không thể đè nén. Mà cô đang phải đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.
“Tôi đã sớm nói, nói là tôi muốn em một mực phủ nhận chuyện tình cảm.”
“Cũng không phải là chuyện gì mất mặt, em cũng chỉ là một người phụ nữ bình
thường, trong lòng em nghĩ như vậy, tại sao em lại không thể nói?”
“Em điên rồi!” Môi ỏng lạnh lẽo của anh phun ra mấy chữ này: “Em quá tùy
hứng, sớm muộn cũng có một ngày cái sự tùy hứng của em hại chết em.”
“Em mặc kệ! Em một chút cũng không quan tâm mình có thể là ca sĩ nữa không. Em chỉ biết, em không nói dối, em thành thật với chính bản thân em.” Cô vô cùng ấm ức mà nói.
Anh quay đầu ra chỗ khác, đường cong trên khuôn mặt không hề thay đổi: “Em lại càn quấy!”
“Tại sao anh luôn nói em hồ đồ? Tại sao không thể thật cản thận nhìn vào em?”
“Tốt! Vậy tôi nói cho em, tôi không thương em1 Nói yêu ư? Thật buồn cười.”
Anh lạnh lùng nói. “Em là một tay tôi đào tạo, chỉ là một ca sĩ tong tay tôi thôi. Em đặc biệt, nhưng một khi không nghe lời, tôi có thể thay
thế em bằng một người khác.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy: “Long…..”
“Câm miệng, không cho phép khóc!”
Cô hít sâu một hơi: “Long, đừng nói những lời nói làm em thương tâm nữa.
Em biết ý anh không phảo như vậy. Anh có thể tiếp tục không đáp lại, có
thể tiếp tục trầm mặc. Chỉ là, hãy để cho em nói đi. Đến một ngày em
không thể nói những lời như vậy nữa, có nghĩa là em đã chết tâm rồi.
Nhưng, kể cả có ngày đó, thì bây giờ, em cũng chỉ biết, cả tâm hồn em
chỉ có duy nhất bóng dáng anh.”
Cô nói, đáy mắt chỉ là một mảnh thản nhiên.
Anh quay đầu, tránh tầm mắt cô: “Em chỉ cần hát tốt bài hát của em là được
rồi. Em nếu là vẫn muốn nói những lời này, thì chúng ta hẳn là cũng
không cần thiết gặp nhau nữa.”
“Tại sao?” Cô không hiểu, tại
sao một năm này, anh lại thay đổi đến chóng mặt như vậy? Tại sao, váo
thời điểm cô cho rằng đã hoàn thành giấc mộng của anh rồi, thì anh lại
càng trở nên xa tầm với? Mặc dù biết anh có giãu giụa, có khổ tâm, nhưng cô có thể xác định, anh là có tình cảm với cô. Cô hiểu được tâm hồn
anh, bọn họ cũng tương tự nhau mà thôi.
“Rất đơn giản, tôi
không thương em. Trong mắt tôi, em chỉ là một món hàng hóa, không giống
như người yêu, hoàn toàn không giống một chút nào.”
Không đếm xỉa đến ánh mắt lã chã chực khóc của cô, anh xoay người ròi đi, cắn
răng tự nhủ: ác với cô ấy một chút cũng tốt, cô ấy cũng nên biết khống
chế tình cảm của mình rồi.