Mười bốn tuổi, Đổng
Tâm Ny có vẻ đẹp mỹ lệ phi phàm, người ký hợp đồng cùng cô cũng rất tích cực sắp xếp cho cô nhiều cơ hội tỏa sáng. Dựa vào vẻ ngoài ngọt ngào
làm người ta kinh ngạc, cô bắt đầu nhận quảng cáo, sau đó nhận đóng phim truyền hình. Công việc quả là như cá gặp nước, thuận muồm xuôi gió, tự
tại, cũng nhanh chóng tích lũy kinh ngiệm.
Cô trẻ tuổi, đơn
thuần, thanh thoát như hoa tươi nở rộ, đã bị Hà Kỷ Lễ hấp dẫn. Ông ta
thành thục, lõi đời, giàu có. Chính ông ta, là người đã đưa cô từ cái ca vũ đoàn bẩn thỉu kia đến thế giới rực rỡ như ngày hôm nay. Khi ông ta
trong cái đêm kia ôm lấy cô đang run rẩy như lá mùa thu, thật kỳ lạ là
cô không hề sợ hãi, dù đó là lần gặp đầu tiên của hai người.
Thân thể người con gái cũng có thể lấy ra làm giao dịch, cô hiểu, cho nên cô giao bản thaanh mình cho anh ta.
“Em thật là càng ngày càng đẹp.”
Tâm Ny nhìn người đàn ông trong gương, đã ngoài 40, Hà Kỷ Lễ, có vóc người
của người đàn ông trung niên phát phúc (có lẽ là hơi béo, rồi phúc
hậu?), bình thường, quần áo vừa người lại che hết bụng bia của ổng.Nhưng bây giờ ông ta lại đang trần truồng, hiển lộ rõ thân thể cao co túng
dục, đỉnh đầu thì tóc thưa thớt.
Đáp lại sự ca ngợi của ông ta, cô xoay người một vòng, ném ra một ánh mắt mị người.
“Nếu em xinh đẹp, sao ông còn phải đứng đó làm Hoàng Kiểm Bà?” Cô dụ dỗ nói.
“Ha ha, tiểu bảo bối, lòng tôi ngay từ đầu đã là của em tồi, em còn ghen cái gì chứ?”
“Cũng chỉ là tạm thời thôi, không biết ông đã nói câu này với bao nhiêu người nữa rồi.”
“Ai yêu, thật đúng là ghen rồi.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, cũng lười phản ứng. Cô có thể nhìn thấu hắn, giống
một loại phụ nữ, như là sâu hút máu vậy. Đúng, hắn khiến cho cô thấy ghê tởm, nhưng cô cũng chưa muốn cùng ông ta trở mặt ngay bây giờ, dù sao
thì hiện tại, trong giới nghệ sĩ, ông ta vẫn còn có nhiều điểm để lợi
dụng.
Hà Kỷ Lễ lười biếng nói sau lưng cô: “Khó trách La tổng vẫn khen em xinh đẹp, nói muốn để em làm nữ chính phim “Lưu Kim niên
hoa.””
Cô nhanh chóng quay đầu lại, thanh âm không tự chủ cất cao: “Có thật không? Ông ấy....ông ấy thật muốn em đóng vai nữ chính?”
Đây là vở diễn hàng năm mà ai cũng muốn có được, người tranh nhau như cá
diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt), nhưng không phải ai cũng
có dũng khí mơ tưởng. Mà La tổng trong giới diễn xuất có địa vị hết sức
quan trọng. một ngày được ông ấy coi trọng, coi như là nhảy được lên
Long Môn (lên tiên á).
Ông ta hút điếu thuốc từ từ, thâm ý liếc nhìn cô một chút: “Vậy phải xem em biểu hiện như thế nào.”
Cô vội vã vọt tới trước giường: “Ông có thể giúp em, đúng không?”
Ông ta quỷ quyệt cười một tiếng: :Tôi đương nhiên có thể giúp em. La tổng
còn đặc biệt nói, chỉ cần em muốn, thì vai nữ chính này không phải của
em thì còn là của ai?”
Cô hí hửng lắc lắc tay ông ta: “Em muốn, em muốn, em đương nhiên muốn.”
“La tổng nói rồi, nếu như em chịu đi Hawaii cùng ông ấy, ông ấy sẽ suy nghĩ, thật tốt suy nghĩ.”
Nét mặt cô có điểm cứng lại: “Có ý gì?”
“Em cũng là người hiểu chuyện, chằng nhẽ lại muốn tôi nói huỵch toetk mọi
chuyện ra sao?” (nói thế nào thì ta vẫn khâm phục cái từ “huỵch toẹt”
này a, rất đúng vs cái bản tính của ổng, ta phục ta quá)
“Hà Kỷ Lễ.....ông đem tôi thành kỹ nữ phải không?” Cô tức giận đến giọng cũng lạc hẳn đi.
“Nói thật là khó nghe, em cho rằng chỉ cần là kỹ nữ thì có thể leo lên giường La tổng phải không?”
“Ông...ông...ông lại còn nói những lời như thế!!!!”
“Hắc hắc, em cũng quá làm nộ thanh cao rồi, cũng đâu phải là lần đầu tiên?
Dù sao em và Lý Đạo cũng đã có ít nhất một lần rồi đúng không?”
Sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch. Ngày đó sau khi chụp ngoại cảnh, toàn bộ nhân viên, diễn viên đều ra ngoài ăn cơm, chỉ có cô trong người
không khỏe nên oqr lại trong phòng. Lúc ấy, Lý Đạo đi vào phòng cô, thô
lỗ kéo quần áo của cô xuống...... Sau đó, một bên hắn vừa mặc quần, vừa
ném lại một câu: “Tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Sau hôm đó, anh ta lại càng đùa giỡn nàng nhiều hơn, nhưng là thường ban đêm mới leo lên giường của cô.
Cô cắn chặt môi, nhìn người đàn ông đang cười gằn trước mắt, mơ hồ cảm thấy có ẩn tình gì đó.
“Là.....là ông? Có liên quan đến ông. phải không?” Cô cất giọng hỏi.
“Đúng, là tôi nói cho hắn biết, đêm hôm đó chỉ có em ở trong phòng. Nếu như
không phải tôi, làm sao Lý Đạo lại có thêm một người để đùa giỡn? Cò cho em thêm một vai diễn?”
Trước mắt cô đột nhiên hoa lên, trần
nhà trên đầu xoay tròn đè lại hướng đến phía cô, nhưng cô lại vẫn như cũ nghe thấy hắn cười, nụ cười đểu giả.
Cô nặng nề thở. Rồi, nặng nề ngã trên sàn nhà.
“Em suy nghĩ một chút, La tổng so với Lý Đao thì hữu dụng hơn nhiều.”
Cô nhắm mắt lại, giống như trải qua một thế kỷ mới chậm rãi mở ra, nhìn thế giời hỗn độn.
“Được, tôi đi.”
Thanh âm thanh u, vắng lặng, từng câu từng chữ giống như ném vào mặt hồ từng từng gợn sóng nhỏ.
Sau đó, cô vẫn không
thể nào lấy được vai nữ chính trong vở kịch đó, La tổng cho cô một suất
diễn một nhân vật phụ xen kẽ trong đó. Đó là một cô gái không hề xinh
đẹp bằng cô, diễn xuất thì sứt sẹo, nhưng nghe nói cô ta có hậu thuẫn vô cùng vững chắc, nên sau vai diễn này, cô ta một lần đã nổi tiếng rồi.
Lòng cô như rơi vào hầm băng, nhưng cô cắn chặt răng, cố gắng không rơi một giọt nước mắt.
Từ ngày đó trở đi, cô đã hiểu được cách sinh tồn trong thế giới hoa lệ này rồi, cô cũng đã hiểu, thế giới này, cũng như một tòa cung điện trong sa mạc, sau khi ròi khỏi, không hế có một đường ra nào khác.
Mấy năm này, cô rốt cuộc cũng có một chút địa vị, cũng lấy được những tiếng vỗ tay vốn thuộc về mình. Thế nhưng so với những thứ cô muốn, vẫn là
không hề có ý nghĩa gì cả.
Tâm Ny từ từ nổi lên trong giới
điện ảnh, trở thành một ngôi sao mới lóe sáng trên bầu trời, cũng vì vậy k huôn mặt cũng trở nên quen thuộc với mọi người.
Sau khi
Nguyễn Cương thấy Tâm Ny trên TV, anh ta tìm được địa chỉ công ty, liền
canh giữ ở cửa không rời, rốt cuộc cũng thấy được Tâm Ny đã lâu không
gặp.
Phong thái tự tin, nụ cười ngọt ngào, sức thanh xuân
khiến người ta hoa mắt, một thân trang phục hoa lệ, trang điểm khiến cô
trở nên rực rỡ, thanh lệ. Cô xuất hiện trước cửa Đài truyền hình, thì bị fans điện ảnh bao vây muốn ký tên.
Anh ta lặng lẽ đi phía sau cô, cho đến kho cô một mình đi về phía baaix đỗ xe thì anh ta mới xuất hiện, gọi cô: “Tâm Ny!”
Tâm Ny kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.
“A.....A Cương.”
Trước mắt cô là Nguyễn Cương, là người cùng cô lớn lên từ nhỏ, cũng chỉ có anh ta mới biết toàn bộ quá khứ của cô.
Trong nháy mắt, trong đầu cô như hiện lên đoạn băng tua châm từng đoạn ký
ức---- ----- hậu đài âm u, ngôn ngữ thấp kém, trên người khán giả tỏa ra mùi hôi thối.....Từng đoạn ký ức xuất hiện trong trí nhớ, khiến cô chán ghét nhíu mày.
“Tâm Ny, anh tìm em thật lâu.”
Cô cau mày, khác với vẻ kích động của hắn, cô lại có vẻ lạnh lùng mà xa cách.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh... muốn biết em có khỏe không, anh... vẫn rất lo lắng cho em...” Lạnh nhạt của cô làm nhiệt liệt của hắn tắt hẳn (“nhiệt liệt” là của tác giả đấy
ạ.)
“A! Vậy anh cũng thấy rồi đấy, tôi rất khỏe.”
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh sáng cuồng nhiệt trong mắt từ từ ảm đạm xuống, trên khuôn mặt xuất hiện nét tịch mịch.
“Em chê anh phải không?”
Cô không thèm che giấu tâm tình, chỉ là không nhị được nói: “Tôi rất vội,
xinh anh đừng quay trở lại quấy rầy tôi. Nếu anh thiếu tiền, tôi có thể
giúp anh một lần, nhưng duy nhất chỉ có lần này, không có lần sau.”
Anh ta cắn răng một cái: “Cô...cô thật làm cho tôi thất vọng.”
Cô hừ lạnh một tiếng, thanh âm ngạo nạm mà lạnh lẽo: “Giờ tôi đã có cái
ngày mà tôi muốn, anh đừng trở lại nữa, chúng ta đã là người của hai thế giới khác nhau rồi.”
“Tâm... Tâm Ny”
Cô nhăn mày, lui về sau một bước, nhìn anh ta một thân dơ bẩn, giống như tư vị sa
đọa thấp kém cũng theo hắn mà đến. “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy
anh!”
Nói dứt lời, cô mở cửa chiếc xe thể thao La tổng đưa, nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Cương tầm mắt vẫn dán chặt, nhìn theo chiếc xe, bóng dáng cao lớn đứng đó cứng ngắc như hỏa thạch.