Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 6: Chương 6




Nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại, Phí Tị Ngần còn tưởng bản thân mình bị hoa mắt, bởi vi đây không phải lần đầu tiên trong giờ làm việc, anh nhận được cuộc điện thoại của bạn gái thân yêu gọi đến, điều này thật sự rất kỳ lạ nha! Khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình trở nên tốt hơn, anh ấn vào phím nghe, đưa điện thoại gần bên tai.

“Alo, em yêu à.” Trong lòng vui vẻ khiến giọng nói của anh mang theo ý cười.

“Em nghe nói anh đến nơi rồi.”

“Đúng, vừa mới bước vào phòng làm việc thôi, không ngờ thông tin của em nhanh nhạy như vậy, gấp rút gọi điện đến, sao thế, nhớ anh thế cơ à?” Anh cố ý trêu chọc cô.

“Hiện tại không phải là lúc để nói đùa, làm sao bây giờ?”

Giọng nói lo lắng của An Danh Lị khiến sắc mặt cứng lại, trầm giọng nói: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Sáng nay em nhận được điện thoại của mẹ anh, bà ấy nói muốn gặp em.”

“Mẹ anh?” Phí Tị Ngần ngây người, câu trả lời anh nghĩ thế nào cũng không ra. “Làm sao đây? Hiện giờ em nên làm thế nào?”

“Đợi một chút, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ anh làm sao biết mà gọi điện cho em?” Ngừng một lát, “Anh xin thề, trước khi em đồng ý công khai mối quan hệ của chúng ta, ngoài Chử Lực Ngự ra, anh không nói cho bất kì người nào biết chuyện chúng ta quen nhau.” Anh lên tiếng thanh minh, tránh để cô hiểu nhầm.

“Em biết. Em nghĩ là em trai của anh đã nói.”

“Em trai anh? Phí Vũ Kiệt?”

“Đúng, còn nữa, mẹ anh gọi điện đến nhà, không gọi vào máy di động của em. Sáng nay khi điện thoại reo lên, em tưởng là anh gọi lại, cho nên!”

“Đợi chút, đợi chút.” Phí Tị Ngần không nhịn được cắt ngang lời cô, bởi vì điều này thật sự rất kỳ lạ. “Em nói là Vũ Kiệt tên nhóc đó nói, nhưng anh hoàn toàn không nói với nó chuyện của em nha, nó làm sao biết em ở trong nhà anh?”

“Bởi vì tối hôm qua anh ấy có ghé qua nhà.”

“Cái gì? Nó đến làm gì?”

“Không biết.”

“Nó ở lại có lâu không?” “Thấy anh đi vắng, nói mấy câu, trả lại chìa khóa liền rời đi luôn.”

Xem như nó thức thời. “Nó đã nói những gì?”

“Nói cậu ấy không biết trong nhà có người, sau đó giới thiệu một chút cậu ta là ai, quan hệ với anh, muốn em giúp cậu ấy trả lại chìa khóa cho anh xong liền rời đi.”

“Nó không hỏi em là ai, làm sao lại ở đó ư?”

Thế nhưng lời vừa nói ra, không cần hỏi tên nhóc ấy cũng đoán được, bởi vì với tính cách của anh, vốn không phải là người tùy tiện sống chung cùng phụ nữ, cho nên tên nhóc đó nhất định lập tức chạy về nhà nói với mẹ anh có bạn gái rồi, còn ở lại trong nhà, sau đó mẹ liền vội vàng gọi điện thoại đến muốn nhận con dâu tương lai. Phí Tị Ngần bất đắc dĩ than nhẹ trong lòng.

“Không có. Bây giờ phải làm sao đây?” Bạn gái thân yêu của anh ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.

An Danh Lị từ vấn đề của anh mà hỏi lại. Không muốn gặp mẹ anh? Cô trước giờ vốn dĩ chưa nghĩ tới vấn đề này, sao lại có thể có đáp án muốn hay không muốn? Quan hệ của bọn họ là bí mật không công khai mà, đơn thuần là thế giới giữa hai người, cho nên cô chưa từng nghĩ tới chuyện người nhà của anh, bởi vì một khi nghĩ đến người nhà, cô không thể tránh khỏi lại nghĩ về bản thân bên này, tất cả những con người đó có khả năng cản trở hay phá hoại những gì đang có giữa hai người họ. Cho nên con dao nhỏ trước giờ không nghĩ đến chúng, ép bản thân mình không được nghĩ đến.

Thế nhưng hiện giờ mẹ anh đột nhiên xuất hiện, nói muốn gặp cô, thực sự khiến cô không biết phải làm sao. Một khi đã gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ hỏi về tình hình gia đinh, trong nhà có mấy người, đến lúc đó cô nên trả lời thế nào đây? Mà trả lời xong những câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà phức tạp ấy thì nên giải quyết ra sao?

Cô sợ, lo lắng, nhưng không phải là do phải gặp mẹ anh, mà là những chuyện có thể xảy ra sau khi ra mắt.

Nếu như quan hệ giữa cô và Phí Tị Ngần bị công khai, sau đó truyền đến tai nhà họ An, vậy thì Phí gia còn có thể trải qua những ngày tháng bình yên không? Quan hệ giữa cô và Phí Tị Ngần còn có thể tiếp tục sao?

Cô không muốn mất anh nhanh như vậy, thật sự không muốn, cực kỳ không muốn.

“Anh biết rồi, chuyện này để anh nghĩ cách xem.” Cô trầm mặc một lúc lâu, khiến Phí Tị Ngần thông cảm lên tiếng, cũng khiến cô bỗng nhiên cảm thấy có lỗi.

“Em xin lỗi.” Cô thấp giọng nói.

“Không có gì phải nói xin lỗi cả, ngay từ đầu anh đã đồng ý với em, quyết định công khai là ở em. Em đã không muốn công khai, đương nhiên cũng không có lý do gì phải gặp bố mẹ anh đâu.” Anh càng quan tâm, lượng thứ cho sự ích kỷ của cô, càng khiến cô cảm thấy có lỗi với anh.

“Em xin lỗi.” Cô không nhịn được nhắc lại lần nữa.

“Đừng nói xin lỗi nữa. Nói cho anh biết, hai ngày nay em có nhớ anh không?”

“Dạ.”

“Thật không?”

“Tối qua em lên giường từ rất sớm, nhưng mãi đến hai giờ vẫn không ngủ được, bởi vì không có anh ở bên cạnh em.” Cô khẽ giọng bày tỏ.

“Ôi!” Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài có chết cũng nhắm mắt của anh. “Em yêu, hiện giờ anh rất muốn hôn em.”

“Em cũng thế.”

“Chà, mau nói cho anh biết em đang ở đâu? Anh lập tức qua đó.”

Giọng nói diễn kịch vui vẻ của anh khiến cô buồn cười. “Đừng loạn nữa.” Cô nhẹ nhàng trách mắng. “Vừa trở về anh nhất định có nhiều việc cần giải quyết, em không quấy rầy anh làm việc nữa.”

“Đợi một chút, em yêu.” Phí Tị Ngần vội vàng gọi cô lại. “Còn chuyện gì nữa?” “I Love You”

Trái tim trong cơ thể cô đập mãnh liệt, cảm giác tựa như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

An Danh Lị bất giác đưa tay nén lại ngực, đề phòng trái tím thật sự nhảy ra khỏi cơ thể cô.

I Love You?! Anh thật sự nói với cô câu ấy ư? Âm thanh nhẹ đến thế, nhẹ tựa gió xuân lướt nhẹ qua khuôn mặt, nhưng lại in dấu thật sâu trong trái tim cô.

Tim đập thật nhanh. Một loại cảm xúc vừa hưng phấn vui sướng lại vừa bối rối không biết phải làm sao. Sao anh có thể đột nhiên nói với cô những lời ấy nhỉ? Mà cô, có phải cũng nên nói gì đó đáp lại anh không?

“Em không cần nói gì cả, anh chỉ đơn thuần muốn nói cho em biết tình cảm của anh lúc này mà thôi.” Phí Tị Ngần một lần nữa lên tiếng, dịu dàng nói với cô. “Em cứ bận đi, chuyện của mẹ anh anh sẽ sắp xếp, tối nay gặp ở nhà. Bye!”

“Bye.” Cô dịu dàng nói, thanh âm tràn đầy yêu thương.

Sau khi ngắt điện thoại của người yêu dấu, Phí Tị Ngần nhân lúc rảnh rỗi trước khi vào cuộc họp, liền gọi điện về nhà ba mẹ. Người nhận điện thoại vừa vặn là mẹ.

“Mẹ, gần đây khỏe không?” Anh hỏi.

“Không khỏe. Con trai bất hiếu, biết rõ ba mẹ lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của anh, kết quả anh lại len lén có người yêu, mà không cho ba mẹ biết.” Diệp Hương Đình không vừa lòng nói.

“Vũ Kiệt tên tiểu tử ấy hỏng đến thế rồi sao? Con sẽ giáo huấn nó.” Anh nghiêm túc cam đoan.

“Mẹ nói chính là anh đó! Anh là đứa con bất hiếu!” Bà lớn tiếng nói.

Phí Tị Ngần không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Anh vẫn còn cười được? Chuyện gì đã xảy ra, anh có bạn gái tại sao không nói? Hại mẹ đi khắp nơi giúp anh tìm đối tượng, vất vả đến vậy giúp anh sắp xếp coi mắt.” Diệp Hương Đình than phiền.

“Con đã nói với mẹ không cần thay con lo nghĩ mà.”

“Sao lại không lo nghĩ? Những người cùng tuổi với anh, bất kể là nam hay nữ đều đã kết hôn sinh con cả rồi, chỉ có một mình anh ở bên kia lúc ẩn lúc hiện, muốn mẹ không lo nghĩ thế nào đây?”

“Con nào có lúc ẩn lúc hiện?” Anh kháng nghị đáp. “Lúc thì chạy qua Mỹ, lúc thì chạy đến Hồng Kông, thoáng cái lại chạy qua Nhật Bản, gì mà không có lúc ẩn lúc hiện?”

“Đó là tại công việc, mẹ.” Phí Tị Ngần dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói: “Huống hồ Đài Loan là một hòn đảo, cho dù muốn đi Mỹ hay là Hồng Kông, Nhật Bản cũng đều không thể “chạy” qua lại được.”

“Đừng có bắt lỗi lời mẹ nói.”

“Vâng.” Anh ngoan ngoãn đáp.

“Anh tự mình gọi điện về là hay nhất, tối nay đưa bạn gái anh về nhà ăn cơm. Lúc đầu mẹ định ra ngoài ăn, hiện giờ có anh đi cùng, về nhà hẳn là sẽ không để con bé cảm thấy bất an hoặc sợ hãi chứ nhỉ?”

“Mẹ, có thể cho tụi con thêm ít thời gian được không?” Anh thỉnh cầu nói.

“Lúc nào? Tối nay anh lại làm việc khá muộn sao?” Cũng phải, vừa mới đi công tác về, nhất định có nhiều việc cần bận rộn. “Nếu như 7 giờ bắt đầu ăn còn quá sớm, vậy đổi sáng 8 giờ cũng được.”

“Ý con không phải là lúc ăn cơm tối nay.”

“Không phải lúc ăn cơm, vậy thì là lúc nào?” Diệp Hương Đình nghi hoặc hỏi.

“Khi đưa Danh Lị giới thiệu cho ba mẹ biết. Mẹ, có thể cho con thêm một, hai tháng được không?”

“Một, hai tháng? Tại sao? Các con không phải đã sống cùng nhau rồi sao? Anh, đứa nhóc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào anh không nghiêm túc với người ta, không muốn chịu trách nhiệm sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, chính là vì rất nghiêm túc, không muốn đánh mất cô ấy, cho nên mới phải cẩn thận từng chút yêu thương che chở cô ấy.”

“Là ý gì? Lẽ nào anh sợ ba mẹ sẽ ăn con bé không thành sao?”

Phí Tị Ngần sửng sốt, cười to thành tiếng. “Mẹ, mẹ thật thích nói đùa mà.”

“Phí Tị Ngần, nếu anh không nghiêm chỉnh một chút, mẹ sẽ tức giận đấy.” Diệp Hương Đình cảnh cáo nói.

“Mẹ, con vẫn luôn rất nghiêm túc nha, là lời mẹ nói rất buồn cười. Ăn cô ấy? Ha ha…” Anh không nhịn được lại bật cười.

“Nếu như các anh chị không về, tối nay mẹ sẽ đến nhà mấy đứa.” Bà trực tiếp châm ngòi, khiến anh có chút không kịp trở tay, tiếng cười ngừng lại im bặt.

“Mẹ, mẹ thật sự hy vọng con không lấy được vợ sao?”

“Về điểm này, mẹ một chút cũng không lo lắng, chỉ cần anh bằng lòng cưới vợ, mje tin có nhiều cô gái muốn gả cho anh.”

“Nhưng con không muốn lấy những cô gái đó chút nào, người con muốn cưới chỉ có một, chính là người đang hẹn hò với con.”

“Anh muốn cưới, lại không bằng lòng dẫn người ta về nhà giới thiệu cho mẹ biết?”

“Không phải là không bằng lòng, mà là hiện giờ vẫn chưa phải là lúc.”

“Bây giờ vẫn chưa là lúc, vậy khi nào mới là lúc?”

“Đợi khi cô ấy chuẩn bị thật tốt.”

“Mẹ với ba của anh khủng bố như vậy sao? Con bé cần chuẩn bị cái gì?”

Đối diện với từng đợt từng đợt chất vấn hùng hổ của mẹ, Phí Tị Ngần sắp không chống đỡ được rồi. Anh trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định thỏa hiệp một chút.

“Mẹ, tối nay con sẽ về, như thế có được không?”

“Có thể.” Bà lập tức trả lời, “Bảy giờ hay là tám giờ thì tiện?”

“7 giờ có thể.” Anh muốn đi sớm về sớm, không muốn để Danh Lị một mình trong nhà đợi anh quá lâu.

Không sai, ban nãy anh vừa nói là “Anh sẽ về”, nhưng không nói sẽ đưa Danh Lị cùng về, như vậy hẳn là không xem như lừa dối chứ? Anh nghĩ thầm trong lòng. Nhận được sự đồng ý về nhà của con trai, Diệp Hương Đình cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng ngắt điện thoại, còn Phí Tị Ngần hy vọng tối nay khi mẹ nhìn thấy chỉ có một mình anh trở về, sẽ không giận đến mức không thèm đến xỉa đến anh. Về phần cần phải nói thế nào để thuyết phục mẹ tạm thời không nên quấy rấy con dâu tương lai của bà, có lẽ chỉ có thành thật mà trả lời, đó mới là cách giải quyết tốt nhất.

Anh nghĩ, ba mẹ hẳn là có thể hiểu được cách anh làm là đúng.

Anh tin bọn họ nhất định có thể.

“Mẹ không thể chấp nhận.”

Phản ứng của mẹ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phí Tị Ngần, anh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Không thể chấp nhận? Không thể là kiểu phản ứng đó nha!

Trái tim mẹ trước giờ luôn mềm yếu hơn bất cứ ai, tuy rằng có lúc vì ba quá dung túng yêu thương mẹ, mà tỏ ra hơi độc tài, như thể bà hoàng trong nhà, nhưng mà tất cả xuất phát đều là tốt cho con, cho chồng, ba người đàn ông bọn họ cũng không có lời nào để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận ý chỉ mà làm theo. Anh đã rất rõ ràng bày tỏ anh yêu Danh Lị, cũng đã nói ra tình cảnh khiến người khác thương tiếc của Danh Lị, hơn nữa còn có nguyên nhân hậu quả cô ấy sở dĩ vẫn chưa thể đến đây thăm hỏi ba mẹ, còn lo lắng giải thích tất cả rồi. Anh tưởng rằng sau khi mẹ nghe xong sẽ thấy thương cô, sẽ hận không thể lập tức đặt cô dưới đôi cánh bảo hộ, kết quả là như thế này, tại sao mẹ lại nói không thể chấp nhận được cơ chứ?

“Tại sao?” Phí Tị Ngần buột miệng hỏi: “Con có cái gì nói chưa đủ rõ ràng, mẹ, mẹ cứ nói ra, con sẽ giải thích lại lần nữa.”

“Không cần nữa, mẹ đều nghe rất rõ ràng rồi.”

“Vậy tại sao mẹ nói mẹ không thể chấp nhận?”

“Anh không cảm thấy loại bố mẹ như thế, con gái của họ cũng không thể có chỗ nào tốt đẹp cả đúng không?”

“Bà nó…” Phí Vân thử lên tiếng muốn cắt ngang ý kiến có phần phiến diện của vợ, nhưng hoàn toàn vô dụng, bà vẫn tiếp tục nói.

“Cha nào con nấy. Mẹ thật lòng nói rồi, lí do mẹ không có cách nào chấp nhận được không phải là con bé không tới, mà là không có cách nào chấp nhận con bé trở thành con dâu của mẹ.” Không ngờ bà lại có kết luận như vậy, Phí Vân cùng Phí Tị Ngần hai cha con họ không hẹn mà gặp, khó tin kinh động kêu lên!

“Bà nó!”

“Mẹ!”

Phí Tị Ngần kích động đế nỗi không thể ngăn nổi bản thân. “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Danh Lị vốn không phải như mẹ nghĩ, cô ấy và những người nhà họ An ấy căn bản không có một điểm giống nhau, ban nãy con nói nhiều như vậy về chuyện của cô ấy, lẽ nào mẹ vẫn chưa nghe sao?”

“Bà nó, theo như tôi nghe được, tôi cảm thấy cô gái đó tựa hồ là một đứa không tồi.” Phí Vân cũng thay con trai phụ họa, sao biết!

“Biết người biết mặt mà không biết lòng.”

“Mẹ!” Phí Tị Ngần nhìn mẹ, bỗng nhiên có loại cảm giác không hề quen biết người trước mắt. “Mẹ rốt cuộc bị làm sao vậy? Mẹ thật sự là người mẹ mà con tôn kính đó chứ?”

“Tị Ngần!” Phí Vân trầm giọng kêu lên, không được để anh vô lễ với mẹ mình.

“Con chỉ hy vọng mẹ có thể cho con một lý do, tại sao ngay cả gặp mẹ cũng chưa từng gặp qua Danh Lị, lại nảy sinh tư tưởng bài xích cô ấy?” Phí Tị Ngần nhìn đăm đăm người mẹ đã nuôi dưỡng anh trưởng thành, cho đến nay còn yêu thương anh hơn cả con đẻ.

“Hãy nghĩ lại lời mẹ vừa nói, lúc đầu khi gia đình họ lừa gạt bạn học của con, cô ta cũng tham gia trong đó.”

“Đó là bởi vì bất đắc dĩ, cô ấy tưởng ba mình bị bệnh.”

“Sao con biết đó không phải là lời nói dối?”

“Lúc ấy con cũng ở đó, tận mắt thấy cô ấy đã bị chấn động.”

“Có lẽ cô ta rất biết diễn kịch.”

“Mẹ!” Phí Tị Ngần sắp phát điên rồi. “Mẹ rốt cuộc làm sao vậy, vì cái gì?”

“Tị Ngần, con hãy về nhà trước, để ba và mẹ thảo luận một chút.” Phí Vân cắt ngang lời con trai.

Diệp Hương Đình không nói hai lời, đứng dậy đi thẳng về phòng.

“Ba, mẹ hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Đưa mắt nhìn theo mẹ đi khỏi, Phí Tị Ngần lộ vẻ mặt đau nhức mà không tìm được thuốc để uống, nhìn về phía ba.

“Ba cũng không biết, nhưng mà ba sẽ giúp con tìm ra câu trả lời, cho nên con hãy về trước đi.” Phí Vân lắc đầu đáp. “Ba, ba sẽ giống như mẹ, sẽ phản đối việc con lấy Danh Lị sao?”

“Nếu như con bé có thể mang lại hạnh phúc, niềm vui cho con trai của ba, tại sao ba lại phản đối chứ?”

Phí TỊ Ngần cảm thấy rất xúc động. “Con cám ơn, ba.”

Phí Vân đưa tay vỗ vỗ vai anh, sau đó cũng đứng lên. “Về đi, lái xe cẩn thận một chút. Mẹ con bên này giao cho ba, đừng nghĩ nhiều quá.”

Phí Tị Ngần đành phải bất đắc dĩ gật đầu rời đi.

Kết quả hôm nay về nhà thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, dù thế nào anh cũng không thể ngờ phản ứng của mẹ lại là phản đối, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra chứ?

Không, hiện tại không phải là lúc buồn phiền về vấn đề này, bởi vì ba đã nói việc của mẹ bên đó giao cho ông, muốn anh đừng nghĩ quá nhiều.

Hiện giờ chuyện anh nên phiền não đó là, anh phải nói thế nào với Danh Lị về kết quả tối nay đây? Trước đó anh đã nhiều lần cam đoan với cô muốn cô tin anh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, ba mẹ anh đều là những người rất tốt, nhất là mẹ của anh…

Ôi, thế này thì giống như anh tự vả vào miệng mình rồi. Trên đường lái xe về nhà, Phí Tị Ngần đều nghĩ tính toán một lúc cần phải ăn nói với Danh Lị về kết quả chuyện này như thế nào. Hay là tránh vấn đề này trước đã, nói với cô ấy câu nói sau cùng ba đã nói với anh là được rồi, nếu không với tâm tư hay dao động của cô ấy, sau khi biết phản ứng của mẹ anh, có trời mới biết cô ấy sẽ lại nghĩ ngợi lung tung những gì, thậm chí còn làm những chuyện ngu xuẩn ngốc nghếch gì nữa, ví như rời xa anh.

Không được, không được, gần đây anh nhất định phải coi chặt cô ấy một chút mới được. Nếu không, phải nhanh chóng nghĩ cách biến cô ấy thành danh chính ngôn thuận, để cô ấy muốn chạy cũng không chạy được.

Suy nghĩ luẩn quẩn một hồi, ánh mắt chuyển qua cửa hàng tiện lợi ở phía trước không xa, anh dừng xe bên đường, xuống xe bước vào. Anh mua một hộp bao cao su, còn mua một hộp kim chỉ, sau đó trở lại xe, lập tức mở hộp bao cao su, lại cầm lấy một cây kim trong hộp kim chỉ, đâm thủng từng chiếc bao cao su.

Anh nghĩ, Danh Lị chắc sẽ không nghĩ tới việc giúp anh sinh con sớm hơn vài năm chứ? Nếu như không cẩn thận mang thai ngoài ý muốn! Tuy rằng cái không cẩn thận này là do anh sắp đặt.

Thực ra theo kế hoạch của anh, anh vốn hy vọng sau khi hai người kết hôn, có thể hưởng thụ cuộc sống hai người thong dong trong một năm đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện sinh con, ai mà biết sự việc lại trở thành thế này? Vật cản giữa hai người bọn họ, lại không phải là đám người nhà họ An, mà là người mẹ hòa nhã dễ gần của anh. Ôi, thật sự là kế hoạch biến hóa không kịp. Thế nhưng tục ngữ nói rất đúng, binh đến tướng chặn, nước đến đất che. Chỉ cần sau khi Danh Lị có con với anh, anh không sợ mẹ còn có thể nói gì mà không thể chấp nhận nữa. Tuy rằng như vậy có chút bỉ ổi, nhưng anh cũng không biết phải làm sao nha, suy cho cùng hai người họ cũng chính là những người phụ nữ mà anh yêu thương.

Cứ làm như vậy đi, đợi đến lúc về nhà sẽ nỗ lực sinh con nào, mục tiêu là mười tháng sau, sẽ lên chức ba.

Nghĩ đến một cô nhóc lớn lên giống Danh Lị tràn ngập nụ cười ngọt ngào, phát âm không chuẩn mở miệng gọi anh “ba ba”, Phí Tị Ngần cả người nhất thời chảy qua một dòng cảm xúc vui sướng không tả xiết.

Thực ra có con sớm một chút cũng không tệ, đúng chứ?

Tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Sau khi rời khỏi nhà ba mẹ trước đó, tâm tình trầm mặc theo anh suốt chặng đường trong nháy mắt đã không cánh mà bay, khiến anh khẽ nhếch khóe miệng mang theo sự chờ mong trong lòng khi trở về.

Cửa lớn mở ra, người yêu dấu chờ đợi trong phòng lập tức khẩn trương ra nghênh đón hỏi kết quả.

“Thế nào? Ba mẹ anh có tức giận không?”

“Ba anh nói…” Lời nói khiến người ta hứng thú của Phí Tị Ngần nói được một nửa liền dừng lại.

“Nói cái gì?” Cô cuống cuồng hỏi.

“Nếu con bé có thể mang lại hạnh phúc, niềm vui cho con trai của ba, tại sao ba phải phản đối?” Anh mỉm cười, một chữ cũng không để sót lời đã nói ra của ba.

“Đây là ý gì?” An Danh Lị chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi.

“Ý chính là, nếu em có thể mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho anh, bọn họ tại sao phải có ý kiến gì khác chứ? Suy cho cùng tình cảm là của chúng mình, cuộc sống tương lai cũng là của chúng mình. Không phải sao?” Anh đưa tay vòng qua kéo cô vào trong lòng, cúi đầu khẽ tựa lên trán cô nói, nói xong thuận thế hôn cô một cái, lại một cái, thời gian tạm ngừng càng lúc càng kéo dài.

“Đợi một chút, em vẫn còn chưa nói xong.” Cô giãy giụa đẩy anh ra.

“Nói thì lúc nào cũng có thể nói mà, nhưng anh thì không thể đợi được.”

Anh ép cô vào giữa hai chân mình, để cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Vật kích thích cứng rắn của anh khiến cô lảo đảo hít một hơi, khuôn mặt bất giác ửng hồng, bắt đầu nói lắp ba lắp bắp. “Anh, anh sao lại… anh rốt cuộc đang, đang muốn gì?”

“Muốn em.” Anh khẽ giọng nói thẳng, hôn lên tai cô.

Hơi thở của anh không ngừng phả trên cổ của cô, mang lại cho cô một xúc cảm tê dại, khi anh trực tiếp hôn lên vai lên cổ cô, mút lấy chỗ giao nhau mẫn cảm nhất, ngón chân của cô không nhịn được cuộn cong lên. “Đợi một chút.” An Danh Lị cố gắng kiềm chế bản thân, hít vào nói, đưa tay muốn ngăn cản anh, đôi tay lại bị anh bắt được, trói quặt ra phía sau.

“Anh không muốn chờ.” Anh khàn khàn cự tuyệt, những nụ hôn không ngừng liếm nhẹ từ sườn vai cô lên cổ, mút đến xương quai xanh, đến chiếc cằm của cô, trượt dài kéo xuống phía trên ngực cô, đến khi quần áo trên người cô cản trở lộ trình của anh, anh mới ngừng lại một chút.

Cô gắng gượng khôi phục hô hấp bình thường trong một giây, bởi vì giây sau đó, anh đột nhiên lại vén vạt áo ngủ kiểu tây của cô lên, rồi thoáng một cái cởi bỏ bộ đồ ngủ của cô xuống, để toàn thân chỉ vẻn vẹn sót lại chiếc quần lót.

Cô căn bản không có thời gian kháng nghị hay xấu hổ, anh một tay ôm lấy cô, đem cô đặt nằm ngửa trên ghế xô-pha, quần lót lập tức bị anh kéo xuống, đôi chân bị anh tách ra. Cô thấy anh quỳ gối giữa hai chân mình, kéo chiếc quần giải phóng vật kích thích của anh, hình ảnh đó khiến cô hô hấp dồn dập, cả người rung động không thôi.

“Bao cao su ở trong phòng.” Cô đột nhiên nhớ ra chuyện này, lên tiếng nhắc nhở anh, âm thanh khàn khàn đến nỗi ngay cả bản thân thiếu chút nữa không nhận ra.

Phí Tị Ngần ánh mắt nóng rực nhìn cô nhếch miệng mỉm cười, từ trong túi quần móc ra một cái bao cao su. “Vừa mới mua trên đường.” Cô hờn dỗi liếc anh, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, lập tức lại hít vào rồi hô lên, bởi vì trong lúc cô khẽ mỉm cười, anh đã nhanh chóng mang bao cao su vào, ưỡn người một cái rồi tiến vào trong cơ thể cô.

Cô đưa tay gắt gao ôm chặt lấy cô anh, cảm thận được anh đang đụng chạm trong cơ thể cô. Hóa ra tiếu biệt thắng tân hôn [1], câu nói này quả nhiên là có thật nha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.