Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 172: Chương 172: Bạn gái cũ




Người giúp việc thấy sắc mặt Vũ Vi có chút khó coi, không khỏi mở miệng giải thích "Thiếu phu nhân cô đừng hiểu lầm, cô gái trong hình là bạn gái trước của thiếu gia, bọn họ đã chia tay lâu rồi."

Nhìn hai người trong hình nụ cười hạnh phúc, Vũ Vi không khỏi cười một tiếng cô biết người này sợ cô hiểu lầm "Dì yên tâm tôi không để ý, dù sao đều là quá khứ đã qua rồi."

Người giúp việc yên tâm cười. Nếu bởi vì tấm hình này mà làm thiếu phu nhân hiểu lầm thiếu gia thì hoàn toàn là lỗi của cô.

"Tình cảm của bọn họ nhất định là rất tốt." Vũ Vi đem hình bỏ vào bên trong hộp giấy rồi đi về phía phòng ngủ.

"Tình cảm của bọn họ đích xác rất tốt, khi đó thiếu gia còn mua nhẫn chuẩn bị cầu hôn cô gái này, nhưng không biết vì sao cô gái này lại cự tuyệt lời cầu hôn của thiếu gia, hơn nữa còn chia tay với thiếu gia, ngày đó thiếu gia rất đau lòng uống rất nhiều rượu, từ đó về sau thiếu gia cũng rất ít lộ ra khuôn mặt tươi cười và cũng không quen bạn gái nào nữa, cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, chúng tôi đều cho rằng thiếu gia sẽ sống độc thân suốt đời, lại không nghĩ rằng khi thiếu phu nhân xuất hiện, từ đó trên mặt thiếu gia mới khôi phục nụ cười như trước kia. Thiếu phu nhân là cô làm thiếu gia tìm lại được nụ cười." Người giúp việc thấy Vũ Vi chẳng quan tâm về tấm hình nên nhiều lời mấy câu.

Vũ Vi tay đã đụng đến nắm cửa hơi dừng một chút, cô thật không ngờ trước kia Mạc Tử Hiên lại có một đoạn tinh yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, thậm chí đã tính đến việc cầu hôn.

Vũ Vi lấy quần áo lúc trước mua tất cả đều sắp xếp chỉnh tề bỏ vào trong rương hành lí, vốn là cô không muốn mang theo những quần áo này nhưng cô biết nếu cô không mang đi Mạc Tử Hiên sẽ lại mua cho cô quần áo mới. Bất đắc dĩ cô chỉ có thể đem chúng đi.

Cô lại mở một tủ treo khác định mang cho Mạc Tử Hiên vài bộ.

Soạt.

Vũ Vi không nhịn được sợ hãi than, trong tủ đều là áo ngủ có khoảng mười mấy sáo, có cái thậm chí mới tinh.

Không có lầm chứ, áo ngủ cần nhiều như vậy để làm gì chứ? Chỉ mặt ngủ thôi mà có cần mua nhiều như vậy sao?

Cô hơi lắc đầu một cái, người có tiền quả nhiên thích lãng phí!

Cô chỉ là tùy ý cầm hai bộ áo ngủ rồi đặt vào trong rương, sau đó đi ra phòng ngủ.

"Dì ơi." Vũ Vi đứng ở cầu thang lầu hai gọi người giúp việc

"Thiếu phu nhận có chuyện gì ạ?" Người giúp việc vừa đi lên lầu hai vừa hỏi Vũ Vi.

"Quấn áo đi làm của Tử Hiên để ở đâu vậy dì?" Vũ Vi nhìn người giúp việc hỏi.

Người giúp việc đi tới lầu hai, lại lên lầu ba " Tất cả quần áo của Đại Thiếu Gia cùng Nhị thiếu đều ở lầu ba."

Vũ Vi đi theo người giúp việc lên lầu ba.

Lầu ba cùng lầu hai có thiết kế giống nhau, một hàng lang dài thẳng tấp hai bên đều là gian phòng.

Người giúp việc đẩy ra gian phòng thứ nhất bên tay phải "Nơi này chính là gian phòng Nhị thiếu gia chuyên dùng để quần áo, giấy, phụ kiện… thiếu phu nhân cô cứ từ từ thưởng thức." Nói xong người giúp việc thối lui ra khỏi phòng.

Thưởng thức?

Vũ Vi bĩu môi cảm thấy người này có chút nói ngoa rồi, bao nhiêu y phục mà lại dùng đến hai chữ thưởng thức.

Trong phòng đen kịt Vũ Vi thuận tay ấn xuống một công tắc đèn cạnh cửa phòng, cả căn phòng lập tức được ánh sáng bao phủ, tầm mắt Vũ Vi rơi vào trong phòng cũng may là cô làm việc tại cửa hàng quần áo mỗi ngày đều nhìn đến chúng, nhưng khi nhìn quần áo được bày trong phòng cô vẫn là nhịn không được há to miệng ngạc nhiên.

Gian phòng này rất lớn thông một mạch từ đầu đến cuối, trong cả căn phòng quần áo được máng chỉnh tề màu đen, màu xanh dương, màu trắng, màu xám tro, màu bạc, các loại màu sắc các loại kiểu dáng các loại nhãn hiệu, tây trang còn có phụ kiện đi kèm chỉnh tề máng trên móc, mỗi một bộ đồ tây phía dưới đều có một đôi giầy, áo sơ mi, đai lưng, đồng hồ đeo tay, cà vạt còn có ví tiền, thậm chí quần lót, mỗi một cái đều là tỉ mỉ sắp xếp làm người xem vừa nhìn là hiểu.

Vũ Vi cảm thán, mình tại sao lại tìm được một người đàn ông có tiền như thế chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.