Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 250: Chương 250: Cư nhiên không đi?






Thời gian lên máy bay đã đến, Vũ Vi quay đầu liếc mắt nhìn khắp nơi, sau đó nắm tay Hai Đậu đi vào bên trong sân bay.

Mạc Tử Hiên xuống xe, ôm Đậu Nành, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào sân bay, nhưng anh vẫn chậm một bước, nơi kiểm tra vé, đã không còn bóng dáng Vũ Vi cùng Hai Đậu.

Đậu Nành liếc mắt nhìn khắp nơi, “Cha, mẹ cùng em trai đã lên máy bay làm sao bây giờ?”.

Mạc Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Đậu Nành, “Yên tâm, cha nhất định sẽ tìm được mẹ cùng em, tuyệt đối sẽ không cho họ rời xa chúng ta”.

Bên kia, Vũ Vi đã cùng Hai Đậu lên máy bay.

Hai mẹ con sóng vai ngồi trên ghế, Vũ Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, một cảm giác buồn bã xuất hiện, trong lòng cô cực kỳ không nỡ rời bầu trời xanh thẳm này, Lạc Ngưng Nhi, Khương Dĩ Hằng cùng Hạo Hạo, còn có Đậu Đậu …cùng Mạc Tử Hiên.

Chẳng qua là….

“Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh, xin quý khách ngồi cẩn thận”. Một giọng nữ trẻ tuổi dễ nghe truyền vào khoang máy bay truyền vào tai mỗi người.

Tâm Vũ Vi trầm xuống, cảm giác buồn bã mới vừa rồi càng thêm nồng nặc, cô đè nén cảm giác buồn bã vào sâu trong lòng, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Máy bay chạy từ từ trên đường băng, nhìn cảnh vật bên cạnh chợt lóe trước mắt rồi biến mất, Vũ Vi khổ sở cười một tiếng, cảnh vật chợt lóe rồi biến mất, ngoảnh lại, liền không thấy, người đâu? Sau khi rời đi, phải chăng có thể hoàn toàn quên?

Trong lòng từng trận chua xót, xông lên đầu, mũi có chút ê ẩm…

“Mẹ” Hai Đậu ngước nhìn Vũ Vi.

Nhìn gương mặt đáng yêu của Hai Đậu, chua xót trong lòng Vũ Vi giảm bớt rất nhiều, vươn tay ngắt má Hai Đậu, hé miệng cười một tiếng, cô còn có Hai Đậu, không phải sao?

Cô ôm Hai Đậu vào ngực khẽ nhắm mắt, chờ đợi máy bay cất cánh.

Máy bay đang chạy trên đường băng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay lên trời.

Tâm Vũ Vi, một khắc máy bay cất cánh hoàn toàn thu vào.

Máy bay vững vàng bay, bỗng dưng, máy bay trong chốc lát rung động, cơ thể Vũ Vi cùng Hai Đậu không khống chế được ngã về phía trước, suýt nữa đụng vào chỗ ngồi trước mặt.

Tim Vũ Vi không khỏi lộp bộp một cái, chẳng lẽ máy bay gặp sự cố? Cô không cần suy nghĩ ôm Hai Đậu vào trong lòng thật chặt, dùng thân thể của mình bảo vệ Hai Đậu.

Những hành khách khác đều có chút bối rối, thậm chí có một sỗ còn bung dù chuẩn bị nhảy.

“Các vị hành khách, không nên hoảng sợ, ngồi yên trên ghế, bởi vì nguyên nhân thời tiết, mới kéo dài thời gian cất cánh, xin các vị chuẩn bị tốt. Máy bay chuẩn bị hạ xuống thành phố N”. Giọng tiếp viên hàng không bình tĩnh truyền vào khoang máy bay truyền vào tai mọi người.

Vũ Vi yên tâm thở ra một hơi, chậm rãi buông Hai Đậu trong lòng ra.

Máy bay rất nhanh hạ xuống, một khắc máy bay chạm đất tâm trạng Vũ Vi cực kì phức tạp, cô nắm tay Hai Đậu đi vào sân bay.

“Mẹ, mẹ, mẹ” Vũ Vi cùng Hai Đậu mới vừa đi vào sân bay, nghe được giọng hưng phấn của Đậu Nành.

Vũ Vi âm thầm cười một tiếng, Đậu Nành cùng Mạc Tử Hiên đã rời đi, cô cư nhiên nghe được giọng Đậu Nành, nhất định là cô nghe lầm. Cô không để ý tới giọng non nớt kia, tiếp tục nhìn trước người.

“Mẹ, mẹ, mẹ” Đậu Nành thấy Vũ Vi không để ý tới bé nên kêu một lần nữa.

“Vũ Vi” giọng nói dễ nghe của Mạc Tử Hiên truyền vào tai Vũ Vi.

Lần này, Vũ Vi nghe rất rõ ràng, là giọng của Mạc Tử Hiên cùng Đậu Nành, cô không khỏi dừng bước chân lại, nhìn theo nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Mạc Tử Hiên ôm Đậu Nành trong ngực, vẻ kích động nhìn Vũ Vi cùng Hai Đậu.

Vũ Vi ngây ngẩn cả người, Mạc Tử Hiên cư nhiên không đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.