Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 76: Chương 76: Cùng nhau vào đồn cảnh sát




Người phục vụ hướng cảnh sát gật đầu một cái, vươn tay chỉ vào Vũ Vi, rồi chỉ chỉ người bị đánh, “ Đúng vậy, tôi vừa mới thấy rất rõ cô gái này đánh cô ấy”.

Cảnh sát mặt tức giận nhìn Vũ Vi, còn chưa gặp qua phụ nữ nào ra tay ác như vậy, lại có thể đem một người khỏe mạnh đánh thành bộ dáng này.

Mạc Tử Hiên đứng ở bên cạnh Vũ Vi lập tức mở miệng nói, “Tôi và các người cùng nhau tiến vào toleit, tôi như thế nào không thấy cô ấy đánh người?”.

Cảnh sát lập tức hiểu, đứng ở trước bọn họ chính là hai nhóm người, một nhóm bị đánh, một nhóm nói không có đánh người. Bọn họ nhìn vẻ mặt hai nhóm người, cô gái bị đánh vẻ mặt thương tâm, còn cô gái bị nói là đánh người lại có vẻ mặt ủy khuất, vẻ mặt cả hai người đều phát ra từ nội tâm, bọn họ có chút phân biệt không được rốt cuộc ai là người nói thật.

Lục Hàng tức giận trợn mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, “Người nào đang nói dối, sẽ biết”. Nói xong hắn từ trong túi áo móc ra danh thiếp đưa tới trước người cảnh sát, “Tôi là Tổng giám đốc Tập đoàn Sở thị Lục Hàng, cô gái này là thiên kim Tổng giám đốc Sở thị Sở Xa”.

Mạc Tử Hiên không khỏi khinh bỉ Lục Hàng, cư nhiên lại lấy thân phận áp người.

Hắn từ trong túi áo móc ra danh thiếp đưa tới trước người cảnh sát, “Tôi là Tổng giám đốc Mạc thị, Mạc Tử Hiên”. Vừa nói hắn vừa vươn tay choàng lên bả vai Vũ Vi, nói từng chữ rất rõ ràng, “Đây là hôn thê của tôi Đồng Vũ Vi”. Sau đó hắn lạnh nhạt quan sát nhìn Lục Hàng, Sở thị cùng Mạc thị so sánh, Sở thị xá là gì?

Lục Hàng tức giận không thôi, lại không nói gì, chẳng qua là giễu cợt nhìn Mạc Tử Hiên, Mạc Tử Hiên cho là hắn lấy Mạc thị cùng Sở thị so sánh sao?

Khi Mạc Tử Hiên nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Lục Hàng, lập tức cảm giác được mình có phần hơi xem thường người đàn ông bỉ ổi trước mặt.

Cảnh sát nhìn Lục Hàng một chút lại nhìn Mạc Tử Hiên một chút, hai người ai cũng đều có lai lịch lớn, đắc tội với ai cũng không tốt. Nhưng là hắn vẫn là chọn dẫn Đông Vũ Vi đi, bởi vì người khác không biết, nhưng mà hắn biết trưởng cục công an thành phố, hắn biết bác cả của Sở Xa là trưởng cục công an của thành phố này, dượng cô là thính trưởng công an tỉnh.

Hắn nháy mắt với hai cảnh sát sau lưng.

Hai cảnh sát lập tức hiểu ý, tiến lên nắm lấy cánh tay Vũ Vi, “Đi thôi”.

Vũ Vi thấy cảnh sát bắt cô đi, không khỏi sững sốt, cô quay đầu nhìn Sở Xa, vừa lúc nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Sở Xa, sắc mặt Vũ Vi trầm xuống, chậm rãi mở miệng nói với cảnh sát trước mặt, “Ngài cảnh sát, tôi muốn báo án, hai người kia cùng với cái chết của bà Đồng Kì ở tiểu khu XX nữa tháng trước có liên quan, bọn họ cầm hình con gái Đồng Kì trong lúc làm việc cùng ghi âm cho bà Đồng Kì nghe, khiến cho bà Đồng Kì bệnh tim tái phát, chữa trị vô hiệu chết đi”. Tại sao vào đồn cảnh sát chỉ có một mình cô? Cho dù cô vào đồn cảnh sát cũng muốn kéo Sở Xa cùng vào.

Mạc Tử Hiên không khỏi kinh ngạc nhìn Vũ Vi, hắn không nghĩ tới cái chết của mẹ Đồng Vũ Vi cư nhiên cùng hai người kia có liên quan, hắn cảm thấy Đồng Vũ Vi ra tay với Sở Xa còn có chút nhẹ, nên độc ác thêm một chút nữa mới đúng!

Người đứng đầu cảnh sát hơi do dự một chút, nếu như bên cạnh không có bất kì người nào nói, hắn sẽ lấy lí do đả thương người dẫn Đồng Vũ Vi đi, nhưng mà Đồng Vũ Vi cư nhiên lại báo án, hơn nữa còn là án mạng, nếu chỉ dẫn Đồng Vũ Vi đi, ắt sẽ khiến cho người dân bất mãn đối với cảnh sát, hơi do dự một chút, hắn lạnh giọng phân phó mấy cảnh sát, “Đem cả hai mang về đồn cảnh sát để thẩm vấn”. Người có quyền tất nhiên quan trọng, nhưng hình tượng cảnh sát cũng rất quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.