Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 137: Chương 137: Đồ ngốc




Mạc Tử Hiên lạnh nhạt, làm Vũ Vi có chút không thích ứng, dù sao, trong khoảng thời gian này, Mạc Tử Hiên đều xoay quanh bên người cô, chuyện gì cũng lấy cô làm chủ, chưa từng lạnh nhạt như vậy, xem ra, mới vừa rồi cô thực sự chọc giận Mạc Tử Hiên.

Bất quá, cô không quan tâm, cũng không nói, bởi vì giữa cô cùng Mạc Tử Hiên bất quá chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi.

Trên sân khấu, hai nhân viên phục vụ đang bưng bộ trang sức kim cương tỏa sáng lấp lánh, đi tới giữa sân khấu, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ bộ trang sức kim cương, người nữ chủ trì trẻ tuổi, trên mặt mỉm cười chuyên nghiệp, đôi mắt long lanh nhìn mỗi vị tân khách, “Bộ trang sức này, được tạo thành từ một trăm lẻ tám viên kim cương, là tác phẩm TT thứ 108, gọi là Tinh Quang Thôi Xán, khởi đầu là một trăm vạn”.

“Một trăm mười vạn” Người chủ trì vừa mới dứt lời, một quý phu nhân trung niên không thể chờ đợi mở miệng nói.

“Một trăm năm mươi vạn” Một cô gái trẻ tuổi khác chậm rãi mở miệng nói.

Sau khi cô gái này ra giá, liền không người nào mở miệng.

Người chủ trì khẽ mỉm cười, “Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, một trăm năm mươi vạn lần thứ hai, một trăm năm mươi vạn lần thứ ba”. Nói xong, cô giơ tiểu chùy dùng sức nện lên mặt bàn một cái, “Một trăm năm mươi vạn, thành giao”.

Nhân cơ hội, nhân viên phục vụ cũng lấy ra bộ trang sức thứ hai, khởi điểm là một trăm năm mươi vạn.

“Hai trăm vạn”. Lời người chủ trì vừa dứt, Vũ Vi liền ra giá.

Vũ Vi vừa mới ra giá, Xa Lan liền không thể chờ đợi nói tiếp, “Hai trăm lẻ một vạn”. Nói xong, bà đắc ý nhìn Vũ Vi, bộ dáng kia giống như đang nói, tôi liền so với cô nhiều hơn một vạn!

Vũ Vi âm thầm cười lạnh, chậm rãi mở miệng nói, “Hai trăm mười vạn”.

“Hai trăm mười một vạn” Xa Lan lạnh giọng nói tiếp.

“Hai trăm hai mười vạn” Vũ Vi một lần ra giá.

“Hai trăm hai mươi mốt vạn” Xa Lan đem từng chữ nói rất rõ ràng, mục đích chính là muốn cho tất cả mọi người biết, cô so với Đồng Vũ Vi chỉ nhiều hơn một vạn.

Vũ Vi thấy thời cơ đã đến, liền mở miệng nói, “Hai trăm bốn mươi chín vạn”. Nói xong, cô cố ý khiêu khích nhìn Xa Lan.

Quả nhiên, Xa Lan không thể chờ đợi mở miệng nói, “Hai trăm năm mươi vạn”

Ha Ha Ha Ha! (P/s: mn cười do hai trăm năm mươi vạn phát âm giống với đồ ngốc mươi vạn)

Các tân khách nghe thấy con số, tất cả đều không nhịn được cười ra tiếng.

Vũ Vi nhịn không được bật cười, giễu cợt nhìn sắc mặt đỏ bừng của Xa Lan, hé miệng không tiếng động nói Xa Lan rất đúng, ngu ngốc.

Xa lan vừa thốt lên xong, mới ý thức được mình bị Đồng Vũ Vi đùa bỡn, nhưng lời nói ra không thu lại được, mắt thấy tất cả mọi người đang cười nhạo bà, bà tức giận không thôi, rồi lại không thể làm gì Vũ Vi, chẳng qua là hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, sau đó cúi đầu, chịu đựng tất cả mọi người cười nhạo bà.

“Hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai, hai trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao”. Người chủ trì giơ tiểu chùy lên dùng sức nện một cái.

Kế tiếp, Vũ Vi lại ra giá mấy lần muốn mua đồ trang sức, tất cả đều bị Xa Lan mua.

Giống như là cùng cô giận dỗi, mỗi một lần Xa Lan đều so với Vũ Vi nhiều hơn một hai vạn mà thôi. Mỗi một lần, đem đồ trang sức tới tay, Xa Lan cũng sẽ đắc ý liếc nhìn Vũ Vi một cái.

Mà Vũ Vi toàn bộ đều không thấy.

Lúc này, trên sân khấu biểu diễn chính là bộ vòng cổ song tâm kim cương, thời điểm nhìn thấy bộ trang sức này, hai tròng mắt Vũ Vi phát ra những tia sáng hưng phấn, trên mặt lộ vẻ vui vẻ, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm bộ trang sức kia, dáng vẻ yêu thích không buông.

“Bộ dây chuyền song tâm này, khởi điểm hai trăm vạn” Người chủ trì chậm rãi mở miệng nói.

“Năm trăm vạn” Vũ Vi không cần suy nghĩ mở miệng nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về Vũ Vi, tựa hồ không hiểu, tại sao cô vừa mở miệng chính là nắm trăm vạn, đây không phải là phung phí tiền của sao?

Mà Vũ Vi không chút nào thèm để ý ánh mắt của người khác chẳng qua là nhìn chằm chằm bộ trang sức kim cương kia, bộ dáng dù ra giá cao cũng muốn đem bộ trang sức kia mua vào tay.

Người chủ trì cực kì hưng phấn, hai tròng mắt cô vẫn nhìn mội một vị tân khách, chậm rãi mở miệng nói, “Năm trăm vạn lần thứ nhất”.

“Năm trăm vạn lần thứ hai”

“Năm trăm vạn…”

Người chủ trì đã giơ tiểu chùy lên, ở thời điểm cô sắp mở miệng kêu hai chữ thành giao, lời của cô bị cắt đứt, “Sáu trăm vạn”.

Đồng Vũ Vi giật mình, nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.